Điều này cũng khó trách. Bình thường ngoài Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn ra thì Tô Mạch không chơi với ai trong lớp. Cô có ấn tượng với cô bạn ngồi trước hai bàn này là do sự kiện xảy ra trong buổi kiểm tra tiếng Anh. Hôm ấy, cô Thạch đột ngột bị gọi đi họp, sau khi dặn dò lớp phó kỷ luật trông coi lớp, cô Thạch liền rời khỏi phòng học. Có lẽ do cậu bạn cùng bàn quay sang hỏi bài, Lập Hạ bực mình nói: “Cậu phiền thế hả! Tâm trạng tớ đang rất không tốt nhé, đừng có hỏi tớ, đừng có lại gần tớ!”.
Cả lớp đang yên tĩnh tập trung làm bài, tiếng nói của Lập Hạ đột ngột vang lên nghe rất rõ ràng. Tô Mạch cũng không tránh khỏi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn. Hiển nhiên, các bạn đã cố tình nghe chữ “hỏi” thành chữ “hôn”[] rồi bắt đầu trêu chọc Lập Hạ và cậu bạn cùng bàn, đầu têu là Chu Gia Ngôn.
[] “Hỏi” và “hôn” trong tiếng Trung có cách phát âm gần giống nhau.
Cả lớp cười ầm lên, Tô Mạch cúi đầu cười trộm. Lập Hạ vẫn rất thản nhiên, vẻ mặt dửng dưng không một gợn sóng: “Cậu hỏi thừa! Đến lúc thích hợp đương nhiên sẽ “hôn” rồi. Sao nào? Liên quan gì tới cậu?”.
Trong khi Lập Hạ tỏ ra không hề hấn gì, thì anh bạn họ Hồ kia đã đỏ bừng mặt, chỉ một mực cúi đầu không dám hé răng.
Chu Gia Ngôn cũng không ngờ Lập Hạ lại đáp trả như thế, cậu ta ngẩn người, mãi mới thốt ra được một câu: “Giờ mới biết, cậu còn mạnh bạo hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ”.
Đúng lúc này, lớp phó kỷ luật đứng lên ổn định lại lớp, sự việc kết thúc nhưng cõi lòng Lập Hạ thì không còn được bình yên như ban đầu.
Tưởng tượng?
Đối với Lập Hạ, chữ này rất mờ ám. Trong tưởng tượng của Chu Gia Ngôn, cô là người thế nào? Hiền lành ngoan ngoãn hay vô lý ngang ngược?
Thôi thì thế nào cũng được, nhưng cậu ấy đã từng tưởng tượng về cô ư?
Tuổi trẻ đều như vậy, đáy lòng chúng ta luôn cất giấu một bóng hình, chúng ta sẽ vì một câu nói vu vơ của người ấy mà vui mừng không ngớt. Có lẽ câu nói ấy chỉ là vô tình, không hề có dụng ý gì đặc biệt, nhưng như vậy cũng đâu sao, miễn vui là được, chúng ta còn trẻ mà! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ mình yêu. Có như vậy, sau này hổi tưởng lại, chúng ta mới có thể mỉm cười vui vẻ vì cuối cùng những tháng năm của tuổi thanh xuân đã không trôi đi trong uổng phí.
Địch ý của Lập Hạ đối với Tô Mạch không phải vô duyên vô cớ mà có. Vì sao Tô Mạch lại thân thiết với “hot boy” của lớp như thế chứ? Chuyện này không quan trọng, quan trọng là vì sao Tô Mạch cũng lại thân thiết với Chu Gia Ngôn? Họ suốt ngày dính lấy nhau, cùng nhau đến căng tin, cùng nhau đến quán ăn vặt, Tô Mạch còn được Chu Gia Ngôn gọi bằng biệt danh, được cầm hộ áo khoác của Chu Gia Ngôn… Lập Hạ vô cùng tức giận, nhưng chẳng thể nói ra lời. Nguyễn Tô Mạch đương nhiên không hiểu rõ nội tình, chỉ nghĩ rằng mình đã làm ảnh hưởng tới người khác, nên vội vàng nói: “Xin lỗi cậu.”
Từ khi chuyển tới trường này, hình như chuyện Tô Mạch thường xuyên làm nhất chính là nói câu “xin lỗi”.
Không cẩn thận lỡ miệng. – Xin lỗi.
Vô ý có hành động gì khiến các “fan” của hai anh bạn Cố – Chu lườm nguýt. – Xin lỗi.
Nguyễn Tô Mạch, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, sao không lau bảng? – Xin lỗi.
Giống như hiện tại, rõ ràng chẳng có lỗi gì nhưng cô vẫn bật ra câu xin lỗi theo phản xạ.
Tô Mạch không hề muốn như vậy, nhưng chỉ cần ở gần Cố An Sênh là cô luôn khúm núm, dè dặt. Cô thừa nhận, có một phần là do cô cố tình. Thỉnh thoảng cô vẫn có những suy nghĩ hẹp hòi, cô cũng muốn lén lút tặng cho những người qua đường đáng ghét kia một cái trừng mắt; muốn những lúc gặp phải chuyện khó khăn thì được hét lên thật lớn; muốn phản bác lại những người cứ nhằng nhẵng theo đuổi Cố An Sênh rằng không phải cô bám đuôi anh, mà là chính anh tự kết thân với cô; cô cũng muốn thẳng thắn hỏi Cố An Sênh: “Cậu có biết mình thích cậu hay không? Cậu thông minh nhạy bén như thế chẳng lẽ không biết bên cạnh có một người vẫn luôn điên cuồng thích cậu?”.
Thế nhưng, tất cả những điều này, cô đều không dám làm.
diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Cô không muốn Cố An Sênh nghĩ mình là một người nông cạn, hay so đo. Cô nghĩ, nếu đã không thể làm công chúa, thì ít nhất cũng có thể làm một người tùy tùng hiểu lễ nghĩa, lặng lẽ ở bên cạnh hoàng tử. Dường như cô đã quên mất bản thân năm mười ba tuổi đã từng cướp đi cái ôm đầu của người con trai ấy. Vì lo lắng tới quá nhiều thứ nên khi ở trước mặt Cố An Sênh, Tô Mạch càng thu mình lại. Giống như câu nói của Trương Ái Linh: Trở nên nhỏ bé như hạt bụi nhưng đáy lòng vẫn nở rộ hoa.
Trong lúc Tô Mạch cúi đầu nói xin lỗi với Lập Hạ, hai chiếc áo đang cầm trên tay rơi xuống. Sáng sớm có cơn mưa nhỏ, tuy giờ đã tạnh nhưng sân vận động vẫn ướt. Lập Hạ phản ứng nhanh nhạy, gần như ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy áo khoác của Chu Gia Ngôn trước khi nó chạm đất. Tô Mạch đang cuống quýt xốc lại áo của Cố An Sênh nên không chú ý tới hành vi đối lập của cô bạn. Mãi đến khi thấy trên tay Lập Hạ là chiếc áo của Chu Gia Ngôn, cô mới ngờ ngợ hiểu ra điều gì đó.
Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Lập Hạ bị Tô Mạch nhìn đến mức lúng túng, cuối cùng đành dúi áo khoác của Chu Gia Ngôn vào tay Tô Mạch, trách móc: “Cậu cầm áo hộ người khác thì cầm cho cẩn thận! Giặt không khó nhưng bột giặt chẳng rẻ đâu! Một đồng cũng là tiền cả đấy”.
Gia thế của Chu Gia Ngôn từ lâu đã chẳng phải là chuyện gì bí mật. Thị trưởng Chu nổi danh chính là bố cậu ta, nghe nói sắp nhậm chức bí thư thành ủy. Mẹ Chu Gia Ngôn là một nhân vật máu mặt trong giới tài chính.
Tiền?
Tô Mạch mím môi cố gắng nén cười. Lập Hạ đỏ bừng mặt: “Cậu tiếp tục xem bóng rổ của cậu đi, nhìn tớ làm gì? Tớ xấu lắm chắc? Này! Cười cái gì mà cười!”.
Tô Mạch cười mãi không ngừng. Trên sân bóng, hai chàng trai đang đuổi theo nhau. Cô quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Chu Gia Ngôn. Cậu ta vừa chạy vừa vẫy tay với cô, dùng khẩu hình nói: “Đi thôi!”. Tô Mạch gật đầu, quay lại đã thấy Lập Hạ rời đi. Cô vô thức gọi: “Cậu đi cùng bọn tớ đến quán đồ ăn lạnh đi. Ừm… Chu Gia Ngôn cũng ở đó!”.
Lập Hạ dừng chân, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Mạch, dè dặt hỏi: “Biểu hiện của tớ rõ đến thế sao?”.
Tô Mạch giả ngu đáp: “Gì cơ?”.
Sau đó, cửa hàng ăn vặt xuất hiện hình ảnh bốn người cùng ngồi ăn với nhau.
Có thêm Lập Hạ, bốn người họ trở thành nhóm bạn thân của lớp A, đi đâu cũng dính lấy nhau. Dần dần Lập Hạ còn phát hiện ra Tô Mạch có máu ghen tuông. Ví dụ, mỗi lần Cố An Sênh nhận được thư tình hay sôcôla, chỉ cần để ý gương mặt của Tô Mạch sẽ thấy ánh mắt đầy hằn học và vẻ thống hận hiện rõ mồn một. Ấn tượng ban đầu của Lập Hạ về Tô Mạch là yếu đuối và hờ hững như không bận tâm tới mọi thứ xung quanh. Nhưng giờ cô mới biết là mình bị lừa.
Mọi chuyện bắt đầu từ “vận đào hoa” của Cố An Sênh, điểm khác biệt duy nhất chính là “bông hoa đào” lần này dường như đã khiến Cố An Sênh rung động. Người đó là Hà Huân.
Tô Mạch quan sát rất lâu rồi, từ khi phát hiện ánh mắt của Cố An Sênh luôn dừng lại ở lớp A ban Xã Hội, bản năng phụ nữ cho cô thấy dự cảm không hay.
Vẫn như mọi khi, bốn người ngồi trong quán ăn nhỏ, gọi cùng một loại trà sữa, tán dóc những chuyện vô vị. Đột nhiên, Chu Gia Ngôn quay sang nhìn Cố An Sênh và vô tư hỏi: “Người anh em, cậu với Hà Huân tiến triển đến đâu rồi?”.
Đúng giờ tan học, quán nhỏ đông nghịt học sinh, Chu Gia Ngôn vốn không biết giữ ý, nói cực to khiến mọi người đều quay sang nhìn.
Cố An Sênh nhíu mày: “Cậu muốn cả thế giới đều biết đấy hả? Chuyện này đối với con gái rất không tốt!”.
Nghe vậy, Chu Gia Ngôn liền đưa tay lên che miệng, vờ kinh ngạc: “Cậu lại còn bênh bạn ấy nữa cơ à? Tớ có nghe nhầm không thế? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Lập Hạ, cậu mau véo tớ một cái xem có phải tớ đang nằm mơ hay không?”.
“Sao cậu không bảo tớ đá cậu một cú luôn hả?”
Mắng xong, Lập Hạ cảm giác được người ngồi bên cứng đờ. Cô quay sang nhìn, thấy sắc mặt Tô Mạch càng lúc càng xấu. Lập Hạ có phần tức giận với sự đần độn của Chu Gia Ngôn, đến tận bây giờ vẫn không nhận ra tình cảm đặc biệt mà Tô Mạch dành cho Cố An Sênh. Một cô gái vì sao phải cả ngày bám lấy hai đại thiếu gia? Nếu không phải vì tiền, không phải vì lợi dụng, thì chẳng lẽ người ta rảnh rỗi quá hay sao? Chẳng thà bỏ thời gian vào việc học còn hơn. Đối với đám con nhà giàu như Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn, thì đại học chẳng bõ bèn gì, có trượt thì xuất ngoại du học là xong, sau đó về nước lập tức thừa kế sản nghiệp gia đình, làm rạng rỡ tổ tông. Cố An Sênh dù thỉnh thoảng trốn học hay ngủ gật trong giờ thì điểm thi của anh vẫn luôn đứng thứ nhất, tên của Tô Mạch luôn xếp sau anh. Thế nhưng, thời gian chính là vàng bạc, nói thế nào cũng không thể lãng phí được. Chu Gia Ngôn không biết thì thôi, nhưng thông minh như Cố An Sênh chẳng lẽ lại không nhìn ra tí chút dấu hiệu nào hay sao? Câu châm ngôn mắng đàn ông là khúc gỗ quả thật không sai.
Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Cố An Sênh có lẽ đã nhận ra hành vi của mình hơi khác thường, anh uống một ngụm trà sữa rồi nói: “Có gì đâu, chẳng qua cảm thấy bạn Hà Huân ấy rất tốt thôi”.
diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Nào ngờ, Cố An Sênh vừa dứt lời, Tô Mạch đột nhiên đứng phắt dậy, đập tay xuống bàn, khiến mọi người giật bắn mình. Những lời sau đó của cô còn đáng ngạc nhiên hơn.
“Tốt? Thế nào là tốt? Cậu còn chưa qua lại với bạn ấy sao đã biết bạn ấy tốt? Bạn ấy tốt đến mức dù đi học muộn nhưng vẫn sẵn sàng dìu người già qua đường hay là học bác Lôi Phong làm việc nghĩa không cần lưu danh? Rốt cuộc bạn ấy có điểm gì hấp dẫn? Lúc thì là công chúa, lúc lại là cô bé lọ lem, lúc là thiên thần, lúc lại là ác quỷ. Khốn khiếp! Biến đi biến lại như thế người ta gọi là phù thủy đấy! Ngay đến cả Đổng Tồn Thụy phá lô cốt vẫn phải xét thứ tự trước sau, vì sao bao nhiêu bạn nữ khác đến trước Hà Huân đều hi sinh anh dũng như thế mà cậu không thèm liếc nhìn người ta lấy một cái, còn Hà huân lại có thể khiến cậu biết thương hoa tiếc ngọc hả? Bạn ấy chẳng qua chỉ học giỏi hơn người khác chút thôi, như thế mà cậu đã thích rồi hả? Giờ đã là mùa hè rồi đấy, chẳng lẽ bây giờ “khúc gỗ” mới bắt đầu hồi xuân?”
Chu Gia Ngôn lúc này tỏ ra kinh ngạc hơn gấp vạn lần so với lúc nghe Cố An Sênh bênh vực Hà Huân. Cậu ta nhìn Cố An Sênh, hai người nhìn nhau, vẻ mặt còn kinh hãi hơn cả trông thấy khủng long.
Đại não Tô Mạch dường như đã ngưng hoạt động, nếu hiện giờ có ai hỏi cô chủ tịch Mao Trạch Đông qua đời năm nào, nhất định cô sẽ ngơ ngác hỏi lại một câu: “Chủ tịch Mao đã qua đời sao?”.
Bản tính Tô Mạch có lẽ đã bộc phát ra hoàn toàn rồi. Cô có hối hận hay không? Đương nhiên là hối hận chết đi được rồi! Sắm vai thục nữ lâu như thế, cuối cùng thì đánh vỡ trong chốc lát. Nhưng hối hận có tác dụng gì? Cô không có chiếc hộp Nguyệt Quang[], không thể nói một câu mà có thể khiến thời gian quay ngược trở lại. Vốn dĩ nghĩ rằng có thể cứ như hiện tại cho đến khi tốt nghiệp, sau đó hai người sẽ cùng thi vào một trường đại học. Dù cho tới lúc ấy Cố An Sênh vẫn chưa thích cô, nhưng rồi sẽ có một ngày anh quen với sự tồn tại của cô.
[] Bảo vật được nhắc đến trong bộ phim Đại thoại Tây du của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ. Bảo vật này có thể giúp con người xuyên qua thời không quay về quá khứ.
Quen rồi sẽ thành thân thuộc, thân thuộc rồi sẽ không thể chia xa.
Sự im lặng kỳ lạ. Không một ai lên tiếng, dường như không thể tiếp nhận được sự thay đổi đột ngột của Tô Mạch. Cuối cùng, Lập Hạ là người đầu tiên có phản ứng, ngụm trà sữa trong miệng phun ra phá vỡ sự im lặng.
“Woa! Không ngờ Tô Mạch nhà chúng ta lại hài hước đến thế! Đào tạo cẩn thận có khi sau này trở thành diễn viên hài ấy nhỉ?” Nói xong, Lập Hạ còn quay sang nháy mắt với Chu Gia Ngôn.
Chu Gia Ngôn vẫn chưa bắt kịp tình hình, mãi đến khi thấy Lập Hạ nháy mắt ra hiệu, cậu ta mới lắp bắp tiếp lời: “Đúng đúng, sao trước đây chúng ta không phát hiện ra Kẹo Sữa cũng có năng khiếu này nhỉ? Biết sớm thì lần trước bị bố bắt đi thi cuộc thi vớ vẩn kia tớ đã kéo theo cậu ấy rồi, chỉ cần cậu ấy thuận miệng đọc một bài vè là đoạt giải nhất ngay!”.