Thời tiết mưa nhỏ liên miên làm tâm tình người ta không hiểu sao cứ buồn bực, Lục Tiểu Phong quàng chặt khăn quàng cổ vọt vào trong mưa bước nhanh về phía trạm xe buýt. Biên tập nói lối tư duy lần này của nàng không tồi, mấy ngày trước còn mở một chuyên mục riêng cho nàng ở trên mạng, áp lực thay đổi so với trước kia lớn hơn nhiều, chỉ có điều nàng thực sự thích trạng thái ở cuộc sống hiện tại như thế này, khoan khoái lại không sa sút, có người cùng ăn cơm với nàng, xem phim, cho dù là đấu võ mồm tranh luận đều có thú vị như vậy, thời gian làm việc hết sức chăm chú, lúc mệt lại tựa vào ghế sô pha uống một tách cà phê, một ngày trôi qua tuy rằng đơn giản nhưng cũng rất hài lòng. Càng làm cho nàng thỏa mãn chính là “sự nghiệp sáng tác” của nàng có vẻ như có tương lai sáng chói, đầu tiên là mở chuyên mục ở trên mạng, sau đó lại có nhà xuất bản ngó đến《 Rượt đuổi ở trong tình yêu phản bội》của nàng, vừa ý với sáng tác của nàng, muốn dốc sức thúc đẩy sách của nàng, điều này làm cho nàng có tự tin lớn lao.
Lục Tiểu Phong đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa, xe còn chưa tới, hiếm khi thấy người kiên nhẫn như nàng có một chút sốt ruột, lần trước Tô Trí Nhược chơi Super Mario thua nàng, không cần nghi ngờ, Tô đại gia là Fan trung thành của Super Mario, tối nay anh ta hứa hẹn làm một bữa tiệc thịnh soạn, hai người đã hẹn đi siêu thị mua thực phẩm, chớp mắt thấy thời gian hẹn đã tới rồi, nghĩ đến cái khuôn mặt bày ra vẻ không kiên nhẫn Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, tiếp tục đợi không biết làm sao.
Xe qua xe lại, vũng nước đọng ven đường thường xuyên bị bánh xe phóng nhanh qua mà tóe lên. Người trong trạm xe quay về phía mông xe chửi mát cũng không thể tránh được. Lục Tiểu Phong cẩn thận né tránh, nhưng đột nhiên vừa có một chiếc xe có rèm che chạy qua như bay, nước bùn lạnh như băng bắn tóe lên trên quần bò Lục Tiểu Phong. Lục Tiểu Phong sửng sốt, vội vàng lấy khăn tay ra, nhưng đã không còn kịp, vết loang lổ căn bản không lau được.
Chiếc xe màu đen kia có rèm che kia phanh ngừng lại ở cách đó không xa, lập tức lùi lại phía trước mặt Lục Tiểu Phong. Lục Tiểu Phong đang cúi đầu chiến đấu kịch liệt với vết nước bùn này, bỗng nhiên có một bàn tay tao nhã đưa đến một chiếc khăn vuông kẻ ca rô.
Ở trong trí nhớ của Lục Tiểu Phong, chỉ có một người sẽ đeo ở ngón tay trở chiếc nhẫn mặt hình thập tự giá được khảm thêm ngọc bích, cũng chỉ có một người mang theo bên mình chiếc khăn vuông kẻ ca rô.
Giống như là bị cây kim gây mê đâm vào một chút, toàn thân Lục Tiểu Phong tê dại trong chốc lát, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa cái khăn đến.
“Tiểu thư?” Người nọ đợi một lát thấy Lục Tiểu Phong vẫn ngẩn ra nên lên tiếng hỏi.
Cái giọng nói này khiến cho Lục Tiểu Phong giật mình, kiên quyết tỉnh táo lại, nàng cúi đầu từ đầu đến cuối, không để lại dấu vết bước lùi về phía sau, làm bộ như tiếp tục lau chùi, không mất bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Cái tay kia ngưng lại một giây, từ từ thu hồi.
“Ngại quá, trời mưa xe khó điều khiển.” Trong lời nói nếu không lắng nghe rất khó phát hiện ra vẻ ngạo mạn thâm căn cố đế kia, nhưng giọng nói lọt vào tai lại cực kỳ dịu dàng.
Sống lưng Lục Tiểu Phong phát lạnh, lại lắc lắc đầu, nàng nín thở cưỡng ép khắc chế cảm xúc, mới khống chế được bản thân không tiến lên bóp chết người đàn ông này.
Đương nhiên, tỷ lệ tay không bóp chết anh ta bằng không.
Người đàn ông không nói gì nữa, một lát sau, chiếc xe có rèm màu đen rời đi. Xe buýt đúng lúc này loạng choạng tới, Lục Tiểu Phong lại đứng yên không nhúc nhích, xe buýt dừng lại ba mươi giây, khi chen chúc đến không thể chen chúc thêm nữa, lại lắc lư chạy đi.
Lục Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ ở xa xa, tầm mắt lúc mơ hồ lúc rõ ràng, vừa rồi nói mấy câu ngắn ngủi kia giống như gió lạnh thấu xương đâm vào lỗ tai của nàng, dừng lại ở trong đầu của nàng.
Tiêu Duy, đột nhiên bất ngờ gặp lại, anh ta có nhận ra nàng hay không?
Đi đến chỗ hẹn trước cửa siêu thị, ở xa đã có thể nhìn thấy Tô Trí Nhược đang đeo một cái mặt đáng ghét khó chịu trừng mắt nhìn nàng.
“Thật xin lỗi, trên đường đi bị tắc đường.”
Tô trí Nhược gật gật đầu, cười có chút giả vờ: “Bị tắc đường?”
Lục Tiểu Phong làm bộ như không phát hiện.
Tô Trí Nhược hít một hơi, ai mà không biết hắn hận nhất chờ người khác, mùi vị chờ đợi làm cho hắn có cảm giác mình giống miếng bò bít tết đặt trên miếng sắt nung. Chỉ có điều, lần này hắn nhanh chóng thu hồi mặt đen, kéo Lục Tiểu Phong đi vào siêu thị.
“Sau này tình huống như thế liền bắt xe, hoặc là gọi điện thoại cho tôi đi đón em, gửi tin nhắn em cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy.” Hắn không vừa lòng không phải vì cô ấy tới muộn, mà là không có cách nào khác liên lạc với cô ấy, để cho hắn không khỏi lo lắng trên đường cô ấy có xảy ra tình huống gì hay không.
Lục Tiểu Phong lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trên màn hình hiện rõ cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc.
Nàng đuối lý, cho nên nàng rất thức thời liên tục gật đầu: “Thực xin lỗi, sau này em sẽ chú ý.”
Tô Trí Nhược liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sắc mặt hơi dịu đi: “Hôm nay coi như quên đi, đầu tiên đi mua thức ăn.”
Chọn đồ ăn chưa bao giờ là nhiệm vụ của Lục Tiểu Phong, nàng chỉ trông nom việc đẩy xe đi theo bên cạnh. Nhưng mà, Lục Tiểu Phong thường xuyên như mất hồn, đầu của nàng vẫn còn dừng lại ở cái thời khắc vừa rồi, cái thời khắc gặp Tiêu Duy.
Bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Rốt cuộc Tiêu Duy có nhận ra nàng hay không? Chắc là không đâu, bằng không với tính cách của anh ta làm sao sẽ thả nàng đi đơn giản như vậy, nhưng có thể có khả năng thời điểm đó anh ta không nhận ra nàng, lúc này lại nhận ra, nếu là như vậy, anh ta sẽ có hành động gì?
Tay Lục Tiểu Phong trong găng tay nóng đến đổ mồ hôi, trên người cũng rét run từng hồi, mỗi một hơi hít vào dường như cũng đem bộ ngực đông cứng lại. Thủ đoạn của Tiêu Duy nàng hiểu rõ, anh ta thích nhất là tra tấn người khác, dùng đủ các thủ đoạn chèn ép tinh thần và thể xác người khác, nhưng anh ta không lập tức đem người ta dồn vào chỗ chết, mà là đẩy mạnh từng chút một, thật giống như bạn là con kiến trong tay anh ta, anh ta dùng ngón tay bóp chặt dần, sau đó thường thì trên khuôn mặt anh ta là nụ cười cực kỳ vui vẻ, chân mày cũng mang vẻ hài lòng.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?”
Lục Tiểu Phong vẫn căng thẳng tự hỏi, đột nhiên nghe thấy giọng nói ngỡ ngàng ngẩng đầu, vừa đối diện với ánh mắt Tô trí Nhược gần trong gang tấc, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã đi ra ngoài siêu thị, trên tay Tô Trí Nhược mang theo hai chiếc túi to, sắc mặt đã bắt đầu khó coi.
Nàng nở nụ cười mưu đồ che dấu bất an: “Không có gì.”
Tô Trí Nhược hít một hơi, cau mày nói: “Em cho rằng lừa gạt tôi dễ như vậy? Không nên coi thường sự nhạy cảm của cảnh sát.”
“Thật sự không có gì.” Lục Tiểu Phong nhún vai, tránh khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta đi đến bên cạnh cửa xe: “Đi về thôi.”
“Đợi một chút.”
Tô Trí Nhược đè lên cửa xe, cúi đầu dò xét hỏi: “Hôm nay sắc mặt của biên tập khó coi đối với em?”
Lục Tiểu Phong vừa định nói không có, nghĩ lại lập tức sửa lời nói: “Gần như thế.” Thay vì để anh ta hỏi tới cùng, không bằng tìm một cái cớ để thừa nhận.
Tô Trí Nhược hiểu rõ khẽ thở phào, tiếp đó coi thường nói: “Tôi còn tưởng là chuyện quan trọng gì, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần để ở trong lòng. Biên tập của em không có trình độ thưởng thức, em không cần bàn cãi với cô ta.”
Lục Tiểu Phong cười hỏi lại: “Anh cũng chưa có đọc tiểu thuyết của em, làm sao biết biên tập của em không có trình độ?”
Tô Trí Nhược đem hai cái gói đồ to ném vào phía sau chỗ ngồi, vừa khởi động xe, vừa từ tốn nói: “Ai nói tôi chưa đọc?”
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Anh từng đọc?”
Khóe môi Tô Trí Nhược cong lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý kiểu trẻ con: “Trong cục có một nữ đồng nghiệp đang đọc, liền tiện thể đọc một chút. Theo thực tế mà nói, em có phải lấy cảm hứng từ tôi hay không?”(độ tự sướng cao quá =.=”)
“Cái gì?”
“Chính là đề tài cảnh sát và tội phạm bên trong 《 Rượt đuổi ở trong tình yêu phản bội》, viết rất giống một truyện được kể lại thật.”
Lục Tiểu Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Bớt dát vàng lên mặt mình chút đi, trước khi anh chuyển đến em đã viết xong quyển một rồi.”
“Vậy sao, vậy em cũng có chút tài hoa.” Từ trong miệng đại gia này nghe được lời khen ngợi đúng là không dễ, ngay sau đó, anh ta còn nói: “Nhưng mà cái kết thúc kia là chuyện gì xảy ra?”
“Kết thúc có gì không đúng sao?”
“Tại sao lại là bi kịch, để nam chính vào tù, nữ chính chết, em cũng quá độc ác đi.”
“Bi kịch có thể để cho người đọc ấn tượng sâu sắc, như vậy mới đậm nét.”
Tô Trí Nhược giống như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nhưng vẫn còn khó hiểu: “Kết thúc bình thường của tiểu thuyết ngôn tình không phải đều là kết thúc đại đoàn viên sao, như vậy mới được đón nhận.” Cách nhìn lần này của hắn là nghe được từ phía Trác Văn Nam, Văn Nam vì kết thúc này mà buồn phiền vài ngày.
“Vậy anh muốn em để cho nữ cảnh sát kia cùng tên tội phạm có kết thúc tốt, sau đó phiêu bạt chân trời?” Tay trái Lục Tiểu Phong không chủ định lần đến cổ tay phải.
Tô Trí Nhược bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cảnh sát cùng tội phạm, đặt ở hiện thực tuyết đối sẽ không có cái kết quả tốt gì, thế nhưng chỉ là tiểu thuyết, tiểu thuyết không phải khiến cho người ta thấy cái tốt đẹp để gửi gắm an ủi, hà tất phải chân thực như vậy.
Vì thế, hắn nói: “Tôi hỏi em, cái nữ cảnh sát em viết kia rốt cuộc yêu hay không yêu Lão đại kia?”
Lục Tiểu Phong hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm cổ tay phải, nàng không có trả lời trực tiếp anh ta: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tô Trí Nhược lại cân nhắc, nói: “Chắc là yêu, bỏ qua không nói đến thân phận xã hội đen, người đàn ông kia có chút hấp dẫn, lại nói nữ cảnh sát kia không yêu anh ta, vì sao sau khi anh ta chết lại chọn cách tự sát?”
“Không phải cô ấy tự sát, là bị người khác đâm chết.”
“Nhưng cô ấy có thể né được, nhưng mà cô ấy không làm.”
Lục Tiểu Phong đột nhiên khàn giọng, trên cửa kính xe một giọt nước mưa bay xẹt qua bắn vào trên mặt nàng, thật giống giọt nước mắt rơi ra.
Sau một lúc, Lục Tiểu Phong bình tĩnh đưa ra đáp án: “Cảnh sát không thể yêu tội phạm.”
Tô Trí Nhược không đồng ý với lý luận của cô ấy: “Có lẽ cảnh sát không nên yêu tội phạm, nhưng mà tình cảm của con người là không thể khống chế, huống chi, tình yêu không có liên quan đến thân phận.”
“Tình yêu có thể không liên quan đến thân phận, nhưng không có chuyện thân phận sẽ bị vứt bỏ vì tình yêu, thân phận luôn luôn trở thành trở ngại của tình yêu.” Lục Tiểu Phong chuyển đề tài: “Ví dụ như anh và em, nếu để mẹ của anh biết quan hệ bây giờ của chúng ta, anh nói bà có thể tức đến vỡ mạnh máu hay không?”
Tô Trí Nhược lúng túng, lập tức cứng rắn nói: “Bên phía mẹ của tôi em không cần lo lắng, bà chỉ là một con hổ giấy, tới cuối cùng vẫn sẽ nghe theo tôi.”
Suôn sẻ chuyển đề tài, Lục Tiểu Phong thầm khẽ thở phào, chẳng biết tại sao, cùng Tô Trí Nhược thảo luận về cuốn tiểu thuyết này lại làm nàng căng thẳng khó hiểu, tuy rằng cái gì anh ta cũng không biết, câu chuyện trong tiểu thuyết cũng không hoàn toàn giống những điều nàng đã trải qua, nhưng tóm lại vẫn có chút bóng dáng, lại thêm hôm nay ma xui quỷ khiến đụng phải Tiêu Duy, trong lòng nàng hốt hoảng khó hiểu, không phải chột dạ, mà là có chút sợ hãi không nói nên lời.
Một lát sau, Lục Tiểu Phong trả lời một câu: “Vậy sao, cái này thật không giống với mẹ của em.”
“Mẹ của em?” Tô Trí Nhược có chút tò mò.
“Mẹ của em là con hổ thật.”
___________________________
“Tôm này em muốn chao dầu hay là hấp?”
“Hấp đi, tương đối tươi.”
“Cũng được.”
“Món tráng miệng ngọt sau bữa cơm hôm nay đừng có quên.”
“Đã biết.”
Hai người tán gẫu trong thang máy, nói tới ăn, Lục Tiểu Phong dần dần có chút hăng hái, khó có được người tự nguyện làm ô sin cho nàng, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hột thật chặt.
Đang lúc bọn họ nói tới nên ăn món tráng miệng ngọt gì thì thang máy tới nơi, Tô trí Nhược bước ra trước, lại lập tức dừng lại.
Lục Tiểu Phong theo sát phía sau bước chân vội dừng lại, khó hiểu đẩy đẩy anh ta: “Làm sao vậy?”
“Bác gái, bác tìm ai?”
Tô Trí Nhược quan sát bác gái không biết từ đâu xuất hiện, vẫn đứng ở cửa nhà hắn, hỏi.
Vị bị anh ta gọi là bác gái kia trong tay cầm theo một cái túi hành lý, mặc một bộ quần áo lông rất dày, trên dưới toàn thân tản ra một loại hơi thở chặt chẽ cẩn thận nghiêm túc, khuôn mặt bà ấy giống như một giáo viên đang đọc sách giáo khoa, đang chấm bài thi, không buông tha một lỗi nhỏ, nhìn Tô Trí Nhược triệt để, Tô Trí Nhược giống như chính là một con cá nằm trên thớt, còn đang bị đánh vảy.
Cuối cùng, bà đem tầm mắt bắn đến chỗ Lục Tiểu Phong đang ở sau lưng Tô Trí Nhược, không khách khí nói: “Tiểu Phong, đây chính là người đàn ông bắt nạt con?”