Ngày thứ hai, khi Lục Tiểu Phong tỉnh lại trong phòng vẫn tối đen như trước, ở đây không có cửa sổ, trên tường treo một chiếc đồng hồ quả lắc, đã là sáng sớm. Tinh thần nàng lại hoảng hốt, sau đó lập tức tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn lại, trên tủ đầu giường còn đặt cái ống tiêm nho nhỏ kia, chất lỏng trong suốt nằm im lặng ở bên trong thành ống.
Nàng nhớ lại thử nghiệm mạo hiểm đêm qua, lại sờ sờ gương mặt của mình, cánh tay, hình như không có vấn đề gì. Không có phản ứng có hại, cũng không có cảm giác vui sướng mơ mơ màng màng, nàng đợi thật lâu cho tới lúc ngủ đều không thấy điều gì. Lục Tiểu Phong giơ ống kim tiêm cẩn thận nhìn lại, xem ra cái này thật sự chỉ là nước cất trong veo bình thường. Nghĩ đến tối hôm qua Tiêu Duy cầm vật này đe dọa bản thân, Lục Tiểu Phong không nhịn được cười, nhưng rất nhanh lại rơi vào trầm tư, anh ta làm như vậy là có ý gì?
Tiêu Duy lại tiên tục ba ngày không xuất hiện, mà Lục Tiểu Phong biến thành bị giam lỏng ở trong phòng này, đến giờ sẽ có người gọi nàng ra phòng ăn bên ngoài ăn cơm, sau đó không có chuyện gì làm nàng liền nằm ở trên giưởng ngẩn người, ngủ, thời gian này nàng thử yêu cầu gặp Tiêu Duy, hoặc là tìm hiểu tình hình bên ngoài, nhưng tất cả mọi người ở nơi này đều như uống thuốc câm, một câu cũng không trả lời. Đến tận buổi chiều ngày thứ ba, gian bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, Lục Tiểu Phong khó hiểu, đang định đứng dậy đi ra cửa, cửa bị người từ bên ngoài xô mở, sau đó Liêu Khả Nham vẻ mặt giận dữ đứng ở cửa.
Sắc mặt Bạch Phi khó coi đứng chắn ở trước người Liêu Khả Nham: “Biểu thiếu gia, xin trở về cho, tránh để cho tôi phải khó xử.”
Nhưng lúc này Liêu Khả Nham đã nhìn thấy Lục Tiểu Phong, vẻ kiêu ngạo trong mắt càng sâu, Lục Tiểu Phong rất ít khi nhìn thấy Liêu Khả Nham tức giận, không khỏi giật mình, càng không có thời gian tự hỏi tại sao anh ta lại xuất hiện ở trong này.
“Tôi muốn nói chuyện với Lục tiểu thư một lát.”
Thân mình Bạch Phi cứng ngắc nửa bước cũng không chịu nhường đường, nói thế nào Liêu Khả Nham cũng là người của Tiêu gia, Tiêu Duy cũng rất quý trọng anh ta, nhưng mà…
“Anh có thể chờ ở bên ngoài, chỉ cần mười phút thôi.”
Bạch Phi do dự trong chốc lát, lại nhìn gian phòng kín không kẽ hở này một chút, trầm mặt đi ra ngoài, Liêu Khả Nham lập tức đóng cửa lại, xoay người đối diện với Lục Tiểu Phong.
Hai người dường như cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong nửa khắc lại không biết nói bắt đầu từ đâu.
“Làm anh sao biết em ở đây?” Sau một lúc lâu, Lục Tiểu Phong ngồi xuống bên mép giường, bình tĩnh hỏi.
Liêu Khả Nham nhìn cô ấy, chỉ nói hai chữ: “Hạ Kỳ.”
“Cô ấy có khỏe không?” Cô nàng kia chắc là đang vô cùng lo lắng sợ hãi đi.
Liêu Khả Nham ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói: “Khi cô ấy tới tìm tôi nước mắt cứ chảy mãi không ngừng.”
“Chuyện gì anh cũng biết rồi sao?”
Lại im lặng một lúc, Liêu Khả Nham điều chỉnh cảm xúc xong, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Tiểu Phong bình tĩnh quay mặt qua, khuôn mặt quen thuộc này, lại rất xa lạ, mặt mũi không coi như xinh đẹp, nhưng đường nét lại rõ ràng, thông thấu trong suốt, anh khẽ gật đầu: “Không ngờ em chính là Mông Sa, tôi rất kinh ngạc.”
Liêu Khả Nham dừng một chút, thấp giọng nói: “Mông Sa là người duy nhất anh họ của tôi từng động chân tình.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Là anh ta nói cho anh?”
“Uhm.”
Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu: “Không nên bị lừa.”
“Nếu tai nghe là giả, như vậy mắt thấy là thật. Trong mắt em anh ấy là người xấu, nhưng ở trong mắt tôi, anh ấy không có phức tạp như vậy. Tôi không hiểu anh ấy vì lí do gì vô duyên vô cớ mua một cái nhà hàng, hàng năm cứ ngày mùng tháng đều một mình ngồi đúng một chỗ uống rượu, nhìn một cái nhẫn đến ngẩn người, không chỉ có vậy, nghe nói công viên cũ trong thành phố bị bỏ hoang trở thành nghĩa địa, anh ấy giao thiệp thật lâu mới có thể mua được chỗ đất vô dụng kia, ông ngoại không đồng ý, không chịu bỏ vốn hỗ trợ, anh ấy tìm Tăng gia bàn bạc rất lâu mới làm cho đối phương đồng ý cùng khai phá mảnh đất kia, mà nguy hiểm thì do một mình anh ấy chịu trách nhiệm. Em biết tại sao không?”
Liêu Khả Nham nói xong, lại nhìn thấy mắt Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm sàn nhà không chớp, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết có nghe lọt tai lời nào của anh ta hay không.
Qua một lúc, Lục Tiểu Phong động đậy, lùi sát ra sau, giọng nói lạnh nhạt, không biết là nói cho người bên cạnh nghe hay là nói cho mình nghe: “Hành động của một kẻ nghiện không đáng tin. Nếu anh ta là người tốt, vậy vì sao anh ta phảu bắt em giam lỏng ở trong này? Cải tạo công viên cũ trong thành phố, anh cho rằng thực sự đơn giản như vậy sao?”
Liêu Khả Nham hỏi lại: “Nếu thật sự chính là đơn giản như vậy thì sao?”
Lục Tiểu Phong dao động một chút, nhưng chỉ một lát, nàng trả lời rất nhanh: “Anh ta lợi dụng anh âm thầm quan sát em, anh còn nói đỡ cho anh ta?”
“Quả thật anh ấy lợi dụng tôi, nhưng tôi có thể hiểu được. Đối diện với một người đã từng phản bội bản thân, thì có mấy người có thể ôm tư tưởng bình tĩnh?”
“Phản bội? Em và anh ta không có gì có thể nói là phản bội.”
Liêu Khả Nham cười khẽ: “Cho nên, so với anh ấy em tàn nhẫn hơn. Tôi sớm cảm thấy em là một cô gái không đơn giản, nhưng mà không ngờ em so với suy đoán của tôi còn không tầm thường hơn, lại chính là người cảnh sát phái tới nằm vùng giám sát anh họ của tôi. Tôi muốn hỏi em một câu, em có yêu anh ấy hay không, lúc này em đang nghĩ gì?”
Ánh sáng trong mắt Lục Tiểu Phong chìm xuống một chút, nàng không thích vấn đề này, chẳng biết tại sao, mở miệng có chút khó khăn, nàng không trả lời thẳng: “Trước kia, em trung thành với nhiệm vụ. Hiện tại, em muốn sống chung cả đời với một người.”
Liêu Khả Nham buột miệng nói: “Tô Trí Nhược?”
Lục Tiểu Phong không do dự, gật gật đầu.
Liêu Khả Nham thản nhiên nói: “Tôi không nhận ra cậu ta tốt ở điểm gì, trẻ tuổi dễ nổi nóng, vô lễ ngạo mạn.”
“Quả thật anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà…” Trong đầu Lục Tiểu Phong hiện ra khuôn mặt đắc ý xinh đẹp của Tô Trí Nhược: “Khi ở bên cạnh anh ấy, em mới cảm thấy được thế nào là cuộc sống, có tương lai, có xúc động, có hi vọng.”
Liêu Khả Nham sửng sốt, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua biểu cảm ấm áp trên mặt cô ấy như vậy, giống như đường phèn mộc nhĩ, nhẹ nhàng lại có một tia ngọt ngào tiến vào trái tim.
“Em yêu cậu ta?”
Tuy rằng anh nghe từ trong miệng Hà Kỳ đã biết được sơ lược, nhưng chỉ dựa vào việc thanh mai trúc mã qua đời, cùng anh họ của anh trở mặt thành thù, hai điểm này cũng đủ để cho cô ấy tổn thương hoàn toàn, sau này không yêu không đau. Thật khó tưởng tượng, một người mà tình cảm đã sớm bị hành hạ thành ra như thế dù lại có được một phần tình yêu, có lẽ chỉ là cảm động, hoặc là tình thân.
Lục Tiểu Phong dường như đoán được Liêu Khả Nham đang nghĩ gì, nàng nở nụ cười, trong mắt xẹt qua vẻ ôn tồn: “ Em nghĩ rằng nên quý trọng cơ hội lần này, cho dù sức lực của em không còn lại bao nhiêu, em cũng muốn cho anh ấy tất cả.”
“Em thật là một nggười phụ nữ nhẫn tâm.” Tấm lòng của anh sợ rằng đã phí hoài rồi, tinh thần Liêu Khả Nham chán nản một lát, nhưng nhanh chóng thu hồi lại tâm tình, Anh ta bình tĩnh như thể anh ta chưa từng có đau buồn tức giận quá mức.
“Cho dù như thế nào, em nên cùng anh họ nói chuyện một lần thật tốt thì hơn.”
Lục Tiểu Phong cảm thấy rằng đề nghị của anh ta thật buồn cười: “Cùng người như anh ta nói chuyện có tác dụng, em sẽ không phải ở chỗ này. Anh ta thiếu nợ em càng nhiều, em có thể gạt đi không so đo, thầm nghĩ trải qua cuộc sống yên ổn, hiện giờ anh ta cũng có một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng mà anh ta không buông tha cho em, em có thể làm sao?”
Tâm tình Liêu Khả Nham cũng phức tạp, gần đây anh ta thích Lục Tiểu Phong, nhưng mà cô gái này lại là người làm tổn thương Tiêu Duy, thứ hai là Tiêu Duy lừa anh, biết rõ thân phận của Lục Tiểu Phong, cũng biết ý muốn của anh, còn lợi dụng anh để ép cô ấy xuất hiện, điều này làm cho anh rất khó chấp nhận. Anh kẹt ở giữa hai người này, tình thế rất khó xử.
Cuối cùng, chỉ có thể nói một câu: “Tôi sẽ nghĩ cách cứu em ra ngoài.”
“Đã đến giờ.” Bạch Phi chẳng thèm gõ cửa, xông thẳng vào: “Biểu thiếu gia.”
“Biết rồi.” Liêu Khả Nham lạnh giọng trách mắng: “Cái chỗ này quá lạnh quá nhỏ, đổi cho Lục tiểu thư chỗ khác.”
Bạch Phi đúng chừng mực: “Thật xin lỗi, đây là do Boss sắp xếp.”
“Không sao, ở chỗ nào cũng giống nhau thôi.” Lục Tiểu Phong cũng không có ý kiến gì, nói xong nhìn Liêu Khả Nham cười: “Không cần lo lắng, em không sao.”
Liêu Khả Nham nhìn cô ấy sâu sắc, xoay người rời đi.
Liêu Khả Nham đi rồi, Lục Tiểu Phong cầm cái ống kim tiêm kia nhìn thật lâu, chất lỏng trong suốt loáng thoáng chiếu vào con ngươi mắt đang nghi hoặc của nàng: Nếu thật sự chỉ có ý đơn giản như vậy…
Trong lúc đang trăn trở qua mấy tiếng, khi gần tới giờ dùng cơm, nhưng mà vẫn không có ai gọi nàng, Lục Tiểu Phong gõ gõ cửa, hướng ra phái bên ngoài nói: “Có ai không?”
Đợi mãi cũng không có động tĩnh. Chẳng lẽ ở bên ngoài không có ai trông giữ? Đang lúc Lục Tiểu Phong sinh lòng nghi ngờ là lúc, khóa cửa có tiếng động, sau đó cửa lớn vừa mở ra, Lục Tiểu Phong sửng sốt, hồn chưa kịp có phản ứng, bên ngoài ào ào tràn vào mười mấy người, phòng ngủ nho nhỏ lập tức liền đầy người.
Bạch Phi chắn ở trước người Lục Tiểu Phong, trên mặt mặc dù cười nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hung ác, mu bàn tay buông xuống ở bên người đang nắm chặt thành nắm đấm, nổi gân xanh.
“Tô thiếu gia, anh đang tự tiện xông vào nhà dân đó.”
Trong đầu Lục Tiểu Phong chợt ong ong, tim đập rộn lên, chính nàng cũng rất khó hiểu, chỉ vì nghe thấy tên Tô Trí Nhược, nàng liền không thể khống chế trở nên kích động. Thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng giương mắt nhìn lướt qua đầu vai Bạch Phi, chỉ thấy Tô Trí Nhược toàn thân mặc đồ cảnh sát, cao to mạnh mẽ, tuấn mỹ bức người, sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa.
Tô Trí Nhược vung tay đem lệnh lục soát bày ra trước mặt Bạch Phi, lại bước lên hai bước, so với Bạch Phi anh ta cao hơn một chút, liếc xéo xuống Bạch Phi, lạnh giọng nói: “Tôi nhận được tin báo, nói ở chỗ này của các người có giam giữ trái phép.”
Nói là nói như vậy, nhưng anh ta không có liếc nhìn Lục Tiểu Phong một cái. Sau đó, quay về phía sau giơ tay ra hiệu: “Đem dẫn vị tiểu thư này ra ngoài.”
Bạch Phi làm sao có thể để cho anh ta thực hiện được, vài tên thủ hạ đã bao vây quanh Lục Tiểu Phong. Thật sự y không nghĩ rằng lá gan Tô Trí Nhược lại lớn như vậy, thật có can đảm dẫn người trực tiếp phá cửa, nhưng nói thật y cũng thật sự không dám động đến anh ta, nếu anh ta chỉ là một cảnh sát quèn, thì không có gì đáng sợ, nhưng mà sau lưng của anh ta là Tăng gia, việc này cũng có chút nan giải. Thật trớ trêu, hôm nay Tiêu Duy lại bởi vì chuyện mảnh đất ở trong thành phố kia xảy ra chút chuyện không thoát thân ra được. Chuyện tới nước này, y chỉ có thể kéo dài thời gian.
“Tô thiếu gia, có phải anh đã nghĩ sai rồi không, vị tiểu thư này là vợ chưa cưới của ông chủ chúng tôi, tại sao lại là giam giữ?”
“Tôi có thể làm chứng.”
Liêu Khả Nham mặt không chút thay đổi từ phía sau đi tới.
“Biểu thiếu gia…” Bạch Phi không thể tin được nhìn anh ta.
Lúc này, ba chữ “vợ chưa cưới” giống như một cái chày gỗ cỡ đặc biệt lớn nện vào trên đầu Tô Trí Nhược, trong chốc lát não chấn động, sắc mặt giống như bị mây đen bao phủ.
Tô Trí Nhược hung hăng nói: “Dẫn đi, một người ở nơi này cũng không được để lại.”
Bạch Phi cũng không phải dễ trêu vào, lập tức lấy lại tinh thần ngăn cản, mắt thấy hai bên muốn động chân động tay, một cái giọng nói lại thản nhiên không hờn không giận từ phía sau vang lên: “Chuyện gì thế.”
Hai mắt Bạch Phi sáng lên, lập tức lớn tiếng nói: “Boss, có cảnh sát gây rối.”
Hôm nay Tiêu Duy mặc một bộ âu phục màu đen, áo choàng bên ngoài cũng chưa cởi đã đi thẳng đến trước mặt bọn họ, ngay sau đó một cỗ không khí lạnh đập thẳng vào mặt mọi người. Lục Tiểu Phong linh cảm hôm nay tâm tình anh ta không tốt.
Mắt đào hoa của Tiêu Duy quét qua trên người Tô Trí Nhược hai cái, cười như không cười nói: “Cảnh sát Tô, chuyện gì mà phải hung hăng như vậy?”
Tô Trí Nhược nhìn anh ta, ngón tay chỉ về phía Lục Tiểu Phong: “Giam giữ trái phép.”
“Mông Mông, em phải giải thích với vị cảnh sát này một chút, quan hệ của chúng ta tại sao lại biến thành giam giữ trái phép. Hôm nay tôi đã gọi điện thoại báo lại cho mẹ của em, nói với bà em đang ở đây cùng tôi rất tốt.” Tiêu Duy nhìn Lục Tiểu Phong mỉm cười, dịu dàng như nước, lạnh buốt như băng. (ý là dùng mẹ chị ý để đe dọa chị ý ấy mà :-s)
Mông Mông… đùng đùng, hai dây thần kinh trong đầu Tô Trí Nhược lập tức bị chặt đứt.
Không đợi Lục Tiểu Phong trả lời, Tô Trí Nhược hừ lạnh một tiếng, tuấn mi hơi nhíu, khẽ khom lưng, cầm lấy một cái ống kim tiêm ở trên tủ đầu giường: “Tiêu tiên sinh, hiện tại xem ra, cần phải mời anh theo tôi quay về trong cục để phục vụ điều tra.”