Chàng Trai Với Chiếc Tạp Dề Dễ Thương

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua một đêm nhễ nhại mồ hôi, Lôi Việt lúc ngủ mơ màng nói mớ, lúc anh tỉnh lại trời đã sáng choang, bên cạnh chỉ còn lại chiếc gối trống. Đêm qua ngủ anh chỉ mặc chiếc quần lót nên phần lưng bị gió lạnh điều hòa thổi đến tê cứng nhất thời không thể cử động.

Ơ? Người đâu rồi?

Phòng ngủ trống trải, không còn dấu vết của người khác, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của chị gái…

Nhớ lại hết thảy những điều xảy ra đêm qua, mặt Lôi Việt chợt ửng đỏ lên, đây là lần đầu tiên của anh, phóng túng và cuồng nhiệt với chị gái xinh đẹp, nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ đến nghẹt thở.

Lôi Việt ngồi dậy dụi mắt, nhớ mang máng sáng sớm anh có tỉnh dậy một lần, Cốc Tuân nói với anh cô phải đi làm. Anh vội vã lật ga giường tìm điện thoại di động, đã giờ rưỡi.

“Ôi mẹ ơi!”

Anh vỗ đầu một cái rồi nghĩ, xong rồi, đã qua thời gian ăn trưa, buổi trưa Cốc Tuân sẽ ăn gì đây!

Anh vội vàng gọi điện hỏi, kết quả điện thoại của đối phương truyền đến âm thanh “Đường dây đang bận”, Lôi Việt không còn cách nào khác phải nhắn cho cô trên wechat: “Trưa nay ăn gì? Thật xin lỗi, anh dậy trễ, buổi tối nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho em!”

Không bao lâu sau khi nói chuyện điện thoại xong Cốc Tuân nhận được tin nhắn, khóe môi không khỏi nhếch lên, tại sao anh luôn khách sáo như vậy chứ, đúng là một tên ngốc.

“Không cần, buổi tối em có hẹn, anh tự ăn đi. Đúng rồi nếu như anh đồng ý, anh có thể đem con mèo của anh tới.”

Lôi Việt:???

Nội tâm nở rộ như pháo hoa thêm lần nữa. Lúc này anh đã thông minh hơn, nghe ra được ý chị gái muốn mời mình sống chung nên hưng phấn đến mức trực tiếp lăn lộn trên giường của Cốc Tuân.

“Sẽ không gây phiền toái cho em chứ?” Lôi Việt cố làm bộ dè dặt.

Cốc Tuân: “Chỉ cần anh trông coi nó cho cẩn thận. Vậy nhé, em có một cuộc họp, em phải đi đây.”

Lôi Việt thấy đã quá muộn, lập tức thức dậy tắm rửa, vệ sinh cá nhân qua loa rồi lên xe phóng về nhà mình. Rầu Rĩ đã đợi từ rất lâu, cũng không biết nó đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.

Con mèo xinh xắn nhỏ nhắn cọ vòng quanh chân Lôi Việt rên hừ hừ, Lôi Việt ôm lấy để nó dựa vào vai mình.

“Rầu Rĩ chúng ta cùng dọn nhà có được hay không, nên bắt đầu dọn từ đâu đây nhỉ~” còn chưa đi tới phòng khách, Lôi Việt đã ngửi thấy mùi hôi thối quen thuộc, anh thả con mèo xuống: “Rầu Rĩ, có phải cưng lại…”

Cẩu Tử là người đầu tiên nghe được chuyện này lập tức gọi điện chúc mừng: “Thằng nhóc này, mày đúng là người có phúc, tối nay phải khao tao ăn cơm đấy nhé.”

Đúc lúc Cốc Tuân cũng có hẹn ăn cơm ở ngoài nên Lôi Việt sảng khoái đồng ý, nhưng suy nghĩ lại anh lại quên hỏi Cốc Tuân bữa trưa nay ăn gì rồi.

Lôi Việt: “Tao cảm thấy Cốc Tuân thật sự thích tao, đối xử với tao khá tốt, còn đồng ý tiếp nhận Rầu Rĩ.”

Cẩu Tử: “Thật không? Trả tiền ăn uống, lại còn cho ở nhờ, không biết phú bà bao nuôi mày giàu như thế nào nhỉ!”

Lôi Việt đắc ý: “Hồi Tết âm lịch tao đi chùa thắp hương, cầu cho năm đào hoa đại vượng, mày có nhớ lão hòa thượng giải xâm đã nói như thế nào không? Nói tao năm nay chắc chắn sẽ kết hôn, lúc đấy tao còn không tin…”

Cẩu Tử ghen tị: “Mày chắc chắn năm nay chúng mày có thể kết hôn thế à? Ây chà, hay là chúng ta đi Hàn Sơn Tự thêm một lần nữa đi?”

Lôi Việt: “Cuộc sống của tao bây giờ hạnh phúc rồi, không cần cầu thêm, mày tự mà đi đi.”

Cẩu Tử: “…”

Cả buổi chiều Lôi Việt thu dọn hành lý, mang đầy đủ những đồ thiết yếu cơ bản. Rầu Rĩ lạnh lùng ngồi một góc nhìn, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại thu hút sự chú ý của Lôi Việt nhưng anh không có thời gian nhìn nó.

Nhịn nửa ngày, già Lôi rốt cuộc không chịu được nên gọi điện thoại tới, giọng đặc biệt hung hãn: “Anh có biết trong tiệm bận rộn như thế nào không? Cha anh như một nắm xương rồi còn phải một người làm hai người xài, anh không biết đường đến phụ đi còn phải để tôi thúc giục!”

Trái ngược với ông, giọng Lôi Việt hoàn toàn thoải mái, ung dung: “Cha, thứ hai thì cửa hàng có gì bận rộn chứ? Con đang thu dọn hành lý không có rảnh. Cha gọi Lôi Khước từ lớp học bổ túc về giúp đi.”

Già Lôi ngồi ở hành lang dưới mái hiên vểnh lên, ngừng rung đùi: “Anh thu dọn hành lý làm gì?”

Lôi Việt dừng hồi lâu: “Cha, bạn gái con cần con.”

Già Lôi cất giọng: “Đùa cái gì vậy? Anh đang nói với tôi sao? Bây giờ ship đồ ăn ở ngoài anh cũng không đi, nhà không thèm về, hàng hóa cũng không mua cho tôi mà đi khom lưng phục vụ bạn gái đúng không?”

Lôi Việt lúc này mới nhớ tới chuyện mua hàng mới vội vàng: “Ôi cha à, hôm nay là ngoại lệ, con quên mất, lần sau con nhất định sẽ đi! Nếu không ngày mai con dậy sớm trở về…”

Bíp – bíp – bíp –

Cha anh lại cúp ngang điện thoại như vậy.

Nhưng Lôi Việt biết cha anh không phải thật sự tức giận, có lẽ còn trộm vui mừng ấy.

Chạng vạng, Lôi Việt len lén trở về tiệm ăn lấy xe hàng, trong tiếng mắng chửi của cha, anh chở hai chiếc vali, một chậu cát, một ổ mèo và tất cả mọi thứ khác chuyển đến căn hộ của Cốc Tuân. May là Cốc Tuân để lại chìa khóa cho anh ta dưới đệm chân, nếu không khi anh chuyển đồ lên đây cứ như kẻ trộm vậy.

Buổi tối Cốc Tuân đến điểm hẹn, cô không hiểu tại sao Tô Tề đột nhiên chạy từ Thượng Hải tới đây.

Tô Tề bao trọn một phòng riêng của nhà hàng ngay cạnh công ty của Cốc Tuân. Lúc đến còn cố ý chờ dưới lầu, một người đàn ông mặc vest lịch lãm, lái chiếc xe thể thao đen bóng bắt mắt.

Khi Cốc Tuân lên xe của hắn đương nhiên nhận được một trận xôn xao, trong mắt nhân viên công ty cô thì cô chính là một người cuồng công việc, tuổi cũng không gần đàn ông, bỗng nhiên có một người đàn ông lịch lãm như vậy, làm sao có thể không gây ra scandal cơ chứ. Tất nhiên, đây là trong trường hợp mọi người không biết sự tồn tại của Lôi Việt.

Tô Tề đối đãi với Cốc Tuân thân thiết hơn lần trước, hắn cắt bít tết trong đĩa của mình rồi đưa cho Cốc Tuân, sau đó lấy đĩa chưa cắt trước mặt cô.

“Anh gọi theo đề xuất của nhân viên, cũng không biết có ngon hay không, em ăn thử đi.”

Cốc Tuân mỉm cười trả lời qua loa: “Nước sốt không tệ lắm.”

Tô Tề hài lòng: “Vậy thì tốt, chỉ sợ vừa mới đến bị người địa phương qua mắt.”

Cốc Tuân tò mò: “Sao đột nhiên anh lại mời em ăn cơm? Tới Tô Châu vì công việc sao?”

“Không, đến chỉ vì muốn mời em ăn bữa cơm thôi.”

Tô Tề nhìn Cốc Tuân bằng ánh mắt vui vẻ: “Ha ha ha, đùa em thôi, anh đi công tác ở đây, vừa hay lịch trình buổi chiều trống. Công ty vốn muốn điều người khác đến nghiên cứu thị trường mà người đó sức khỏe không được tốt nên anh thay anh ta đi.”

Cốc Tuân chỉ biết gật đầu: “Là như vậy sao, nhờ phúc của anh ta mà em được ăn ké của anh một bữa cơm rồi nhỉ.”

Tô Tề đến tìm Cốc Tuân dĩ nhiên có mục đích, không có người đàn ông nào mà bỗng dưng vô cớ hẹn một người phụ nữ ăn cơm. Hắn nghiên cứu những chi tiết thay đổi của Cốc Tuân, cố gắng tìm ra điểm khác biệt.

Sau đó hắn thấy một vết bầm nhỏ trên cần cổ của Cốc Tuân.

Chiếc nĩa trên tay rơi xuống phát ra âm thanh “leng keng”, Cốc Tuân ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tô Tề đang dừng lại trên cần cổ của cô. Trong đầu Cốc Tuân nghĩ chẳng lẽ kem che khuyết điểm thoa hồi chiều đã phai rồi sao?

“Anh…”

“À..” Tô Tề hoàn hồn “Xin lỗi, anh vừa mới nghĩ đến một chuyện nên hơi thất thần.”

Cốc Tuân lúng túng xoa cổ, kéo kéo cổ áo sơ mi, nói: “Không sao.”

“Đúng rồi, vợ Văn Định Niên mới sinh đứa thứ hai đúng không? Vốn định gặp cậu ấy một lần mà thấy cậu ấy bận rộn quá.”

“Đúng là rất bận rộn.” Cốc Tuân giải thích: “Lúc làm việc bận sứt đầu mẻ trán, tối về còn phải chăm sóc em bé, dạo gần đây gầy đi khá nhiều.”

“Hai người không phải chỉ làm cho công ty dịch thuật thôi sao? Sao lại bận rộn như vậy?”

“Đầu năm nay công ty dịch thuật hoạt động cũng không dễ dàng gì, thời gian gần đây không phải đều bị cạnh tranh trên thị trường sao. Sự hợp tác giữa nước Anh, Mỹ và Trung Quốc đang căng thẳng không dứt, các hội nghị cần nhiều phiên dịch viên hơn. Thực ra thì trong công ty, chúng em nhận phần lớn công việc dịch thuật tài liệu, thứ nhất do việc này không cần nhân viên phải di chuyển nhiều, thứ hai là công ty cũng không có nhiều nhân viên có năng lực lắm.

Tô Tề gật đầu: “Nhưng giá dịch thấp.”

“Ừ, cho nên phải liều mạng tiếp nhận các đơn hàng. Cứ cho là em không gấp thì các nhân viên khác cũng sẽ gấp, vì họ phải dựa vào đơn hàng mới có hoa hồng mà.”

“Đừng khiêm tốn vậy mà Tuân Tuân, công ty em hoạt động nhiều năm như vậy, danh tiếng trong ngành đồn xa, nghe em nói như thể không lăn lộn nổi vậy.”

Nghe được biệt danh “Tuân Tuân” quen thuộc tựa như kéo Cốc Tuân trở về thời gian còn học đại học vô tư không buồn không lo.

Vẫn là hai người của năm tháng ấy nhưng thế sự thay đổi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bùi ngùi.

“Em nghe nói anh quen một cô bạn gái người Anh hả?” Cốc Tuân làm bộ tò mò hỏi hắn.

Tô Tề chối đây đẩy: “Khoan đã, sao em biết chuyện này? Anh không có quen bạn gái người Anh nào, ừm, anh là người được theo đuổi nhưng anh không đồng ý hẹn hò với cô ta, hơn nữa đều là chuyện mấy năm trước rồi.”

“Anh đừng kích động như vậy, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Cốc Tuân uống một hớp nước chanh, uống xong mới phát hiện nước chanh của nhà hàng này chua đến mức nhăn cả mặt.

“Sao vậy Tuân Tuân?” Tô Tề thăm dò cũng uống một hớp, “Trên đời này sao lại có thứ nước chanh khó uống đến vậy…”

“Ha ha ha.”

Hai người nhìn nhau cười, coi như là chuyện vui cũng không truy cứu nữa.

Ăn cơm tối xong là đã hơn tám giờ, Cốc Tuân vốn định để Tô Tề đưa cô về công ty lấy xe, nhưng Tô Tề đưa cô về thằng nhà bởi vì Cốc Tuân uống mấy ngụm rượu vang còn hắn chỉ nhấp môi.

Trên xe, Tô Tề vẫn gợi chuyện để trò chuyện với Cốc Tuân.

“Vốn nghĩ là cảnh còn người mất nhưng anh cảm thấy tình cảm của chúng ta tựa như không thay đổi vậy.” Tâm tình của hắn không tệ.

Cốc Tuân mím môi, thật ra đối với cô mà nói, thật sự là không. Cô đã từng từ chối hắn, đã làm cho hắn tổn thương, cũng đã từng lợi dụng cái gọi là “bạn thân khác giới” để tâm sự nỗi buồn của mình đối với mối tình đơn phương – Đinh Vũ Thành. Trong những năm tình cảm chưa trưởng thành đó, cô chỉ còn lại tội lỗi với hắn.

“Sau khi tốt nghiệp đại học cơ bản là những người cùng quê có thể sẽ giữ liên lạc, cái này coi như là duyên phận.” Cô chỉ có thể nói qua loa về quá khứ như vậy.

“Em tự mua nhà sao? Trả trong một lần luôn à?”

“Ừ.”

“Thật là lợi hại, anh mua nhà trên Cao Hải còn phải trả nợ hơn bốn trăm vạn nữa.”

“Hả?” Cốc Tuân kinh ngạc, “Anh chuẩn bị định cư ở Thượng Hải sao? Không về Nam Kinh tiếp nhận công ty của ba anh sao?”

“Không.” Tô Tề đối mặt với lựa chọn của mình rất thản nhiên “Người có chí hướng riêng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio