"Hay do làm trời làm mây quá lâu nên em quên mất chồng em là ai? Quên mất cả việc con em đang nắm giữ vị trí gì? Ngải Liễu à, khi xưa em hiểu chuyện, dịu dàng biết bao nhiêu thì bây giờ em quá đáng, làm càn bấy nhiêu.""Nói tới nói lui thì con trai lớn nhà này cũng đường đường là một Đại soái.
Giữa thanh thiên bạch nhật em hung hăng nhào đến xách tai con lên như vậy, em có nghĩ đến cảm nhận của con không? Có nghĩ đến thể diện của nó không?""Rõ ràng lần này con trai vạn may ngàn mắn mới thoát được khỏi hiểm nguy.
Người nó mang về cũng chính là ân nhân của nó, người ta còn đang bị thương em thấy không? Chưa gì em đã gieo tiếng ác, nói người ta dụ dỗ con trai em.
Mắng mỏ, làm trò ngay trước cửa nhà.
Quả thật là chẳng ra thể thống gì cả!"Nói xong, Kiện Hoa cũng không muốn tiếp tục nhìn mặt Ngải Liễu, một mạch ngồi lên xe điện, rời khỏi nhà.Hai đứa con ngược lại cũng không cảm thấy mẹ mình quá đáng cái gì, còn không phải khi xưa bà nội khó khăn mẹ đủ điều hay sao? Hiện tại gia đình bọn họ bù đắp lại cho mẹ thì có gì là không đúng chứ?"Mẹ, chúng ta không cần để ý đến bố và anh trai nữa.
Chúng con luôn đứng về phía mẹ, mẹ đừng buồn nữa mà." Hai chị em sinh đôi Kiện Nại và Kiện Nẫn tiến tới an ủi Ngải Liễu.
Thần sắc Ngải Liễu rưng rưng, thế nhưng dưới gầm bàn, hai bàn tay bà ta siết lại thật chặt.Đôi mắt Ngải Liễu sắc như dao găm liếc thẳng về cửa phòng Liêu Vãn đang nằm.
Hay lắm, giỏi cho một kẻ xa lạ.
Vừa mới đến nhà đã khiến cho chồng, cho con trai lớn của bà ta nặng lời với bà ta như vậy.
Đây đích thị là một con hồ ly tinh không hơn không kém, bà ta nhất định sẽ không để yên.Bên kia, sau khi Ly Hạc đáp phi thuyền mẹ L xuống trạm phi thuyền thì lập tức vào cung điện diện kiến Nữ hoàng."Ôi Ly Hạc, ta đã rất lo lắng cho con đấy." Người phụ nữ ngồi trên xích đu trông thập phần hiền từ, thế nhưng khí chất cao quý toát ra từ xương cốt khiến người đối diện bị áp đảo ít nhiều.
Thấy Ly Hạc đến, bà nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh anh.Người hầu bên cạnh nhanh tay đỡ lấy bà, khéo léo đi tuột về phía sau, đồng thời tránh dẫm lên tà váy của Nữ hoàng.Chiếc váy màu trắng trông thập phần tinh khiết, phần trên của chiếc váy được điểm xuyết tỉ mỉ bởi những viên kim cương lớn nhỏ, dưới ánh chiều tà, loại ánh sáng kiêu kì ấy phát ra khiến người khác phải mỏi mắt mà nhìn.Theo từng bước chân của Nữ hoàng, chiếc váy sang trọng nhẹ nhàng lay động, quả thật là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt."Thưa Nữ hoàng, ngài không cần phải lo lắng cho con.
Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, còn về âm mưu của hành tinh Đen, con cũng đã kịp thời phát hiện."Nữ hoàng lắc đầu: "Ta là lo lắng cho con.
Ta từng hứa với Tổng Đại soái Ly Hằng sẽ bảo vệ con thật tốt.
Nhưng hiện tại, xem ra bản thân ta đang bội ước với anh ấy rồi."Tổng Đại soái ư? Đó là những chuyện đã từ rất lâu.
Hiện tại chỉ có Đại soái, hiện tại chỉ có thù địch tứ phía: "Nữ hoàng, bố con sẽ hiểu thôi ạ.
Ngài nên nghỉ ngơi, đừng lao tâm tổn trí vào những việc không đáng.
Bây giờ con đã sớm trưởng thành, cũng không còn là một đứa trẻ.”Nữ hoàng thở dài, bà đưa tay chạm vào gò má của Ly Hạc: "Đứa nhỏ này… từ năm hai mươi tuổi con đã phải huấn luyện cùng cơ giáp, cơ hồ quanh năm đều sinh sống trên phi thuyền.
Hiện tại đã ròng rã gần tám mươi năm trôi qua, con vẫn hoàn thành xuất sắc trọng trách trên vai.
Thế nhưng con cũng đã gần trăm tuổi, chuyện tình cảm… Hạc, là ta có lỗi với con."Nghe những lời nói này của Nữ hoàng, Ly Hạc cũng hiểu Nữ hoàng đã quan sát tất thảy mọi chuyện xảy ra ở Trái Đất.Thấy Ly Hạc im lặng không nói, Nữ hoàng hiểu rõ anh không muốn nhắc đến vấn đề này.
Tuy trong lòng bà rối ren nhiều cảm xúc, thế nhưng chỉ có thể giữ lại: "Được rồi, con về đi nhé.
Bình an vô sự là tốt rồi, hãy nhớ tranh thủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.""Vâng, con xin cáo lui." Nhìn dáng vẻ hiên ngang nhưng lại tràn ngập cô độc của Ly Hạc, đôi mắt Nữ hoàng cũng thấm đẫm nỗi buồn.
Tay phải của bà khẽ động, màn hình không gian lập tức hiện ra trước mắt.
Mà trên màn hình rộng lớn đó chính là hình ảnh của một đứa bé sơ sinh vô cùng bụ bẫm.Sau khi diện kiến Quốc vương, Kiện Niên nhanh chóng trở về nhà.
Anh ta có chút hối hận đã mang Liêu Vãn về nhà của mình.
Biết rõ tính tình của mẹ mình là như thế, lẽ ra ngay từ đầu anh ta không nên đưa Liêu Vãn về nhà mới phải.Nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, anh ta chỉ có thể mau chóng trở về, cầu mong đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.Vừa về đến cửa nhà, Kiện Niên đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ của Ngải Liễu.
Kiện Niên nhanh chóng mở cửa bước vào, quang cảnh trong nhà hỗn loạn đến mức khó tưởng.Bàn ghế, ly tách đều nghiêng ngả, không nghiêng ngả thì cũng là đổ vỡ không còn nguyên vẹn.
Ngải Liễu và hai chị em sinh đôi Kiện Nại, Kiện Nẫn đang trừng mắt nhìn Liêu Vãn với dáng vẻ vô cùng thâm độc, hận không thể bóp chết cậu cho xong.Còn Liêu Vãn đang cầm một cái cây dài bằng gỗ không biết lấy từ đâu ra, bộ dáng thập phần lạnh nhạt, không hề hé răng nói lấy một lời, chỉ nhìn chằm chằm ba mẹ con Ngải Liễu như có đoàn xiếc nào đó đang diễn tuồng.Kiện Niên chán chẳng buồn nói, tiến tới túm lấy tay của Liêu Vãn, kéo cậu vào phòng.Liêu Vãn ngồi xuống giường, hai người một ngồi một đứng nhìn nhau không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Kiện Niên kiềm chế sự khó chịu do Ngải Liễu khơi lên, nhẹ giọng hỏi han Liêu Vãn: "Em đã thấy khỏe hơn chưa? Có chuyện gì xảy ra vậy em?"Liêu Vãn đưa mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của Kiện Niên, không nhanh không chậm kể lại mọi chuyện.Vì Liêu Vãn đã được tiêm thuốc tĩnh dưỡng, do đó sau khi Kiện Niên rời khỏi nhà không lâu thì Liêu Vãn liền tỉnh.Cậu vừa bước chân ra khỏi cửa phòng thì một giọng nói oe óe, mang âm điệu cay nghiệt lập tức vang lên."Này, đi đâu đấy? Trong nhà người khác mà không biết mở miệng ra chào hỏi sao? Đúng là không biết chút gì gọi là lễ nghĩa gia giáo."Liêu Vãn vẫn còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cậu nhớ khi ấy trời sáng, cậu liền tỉnh dậy theo thói quen.Vốn dĩ cậu định quay sang quan sát tình hình sức khỏe của Ly Hạc và Kiện Niên thì bỗng cả người mềm oặt, mất đi ý thức.
Tuy Liêu Vãn không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng cậu cảm giác được bản thân đã ngủ một giấc không hề ngắn.Ngay cả vết thương trên tay của Liêu Vãn cũng không còn đau nhức như mọi khi, thậm chí còn được băng bó rất chỉnh chu: "Xin hỏi đây là nhà của ai vậy?"Liêu Vãn lịch sự hướng Ngải Liễu hỏi han.
Cậu thật sự không rõ bản thân đang ở nơi nào, có điều nhìn sự kỳ lạ của môi trường xung quanh, trong lòng Liêu Vãn không hề có cảm giác an toàn.Không phải Liêu Vãn cậu đây đã rời khỏi Trái Đất rồi chứ? Nếu vậy thì bà cô già chanh chua này là ai? Không phải cậu sẽ đi cùng Ly Hạc ư?Đương nhiên, Ngải Liễu chẳng thèm quan tâm tới những gì Liêu Vãn hỏi.
Bà ta cảm thấy Liêu Vãn chính là đang giả vờ giả vịt.Có ai đi theo người khác về nhà mà lại không biết mình đang ở đâu chứ? Nghe qua liền cảm thấy phi lý: "Đồ hồ ly tinh, sao mày lại dám hỏi câu đó hả? Kiện Niên đi rồi, mày giả nai cho ai coi? Vừa về cái nhà này liền muốn leo lên đầu tao đúng không? Để tao cho mày biết thế nào là lễ hội."Dứt lời, Ngải Liễu mới nhận ra bà ta đã nói nhầm, thế nhưng chuyện đó cũng không còn quan trọng, điều quan trọng nhất hiện tại là bà ta phải cho con hồ ly tinh trước mắt biết thế nào là lễ độ, vừa tới nhà đã khiến bà ta bị con trai và chồng xa lánh, cục tức này Ngải Liễu nuốt không trôi.Sau đó, thì đúng là lễ hội thật.Ngải Liễu hầm hố chụp lấy vật dụng xung quanh ném thẳng vào người Liêu Vãn.
Đối với mụ đàn bà chanh chua này, Liêu Vãn đã sớm thấy chướng mắt.
Bởi chất giọng oe óe của bà ta y hệt như chất giọng của bà chủ nhà chứa, mỗi lần chửi mắng các Meiyi bà ta đều sẽ dùng loại chất giọng cay nghiệt đó.Dù Ngải Liễu đã vô tình tiết lộ thông tin cho Liêu Vãn, rằng nơi này có liên quan đến Kiện Niên.
Có khả năng cao, đây chính là nhà của anh ta.
Nhưng người đàn bà này quá ngang ngược, cậu cũng không phải kẻ ngu si đứng im để bà ta vừa mắng vừa đánh..