Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắp vào vip nên tác giả viết gần k từ இ௰இ gần gấp rưỡi mấy lần, ngồi gõ muốn còng lưng cmnl. Tui up lên trước rồi đi ngủ miếng, tối beta lại sau nha
___________________
Ngày họp chuyển nhượng sẽ bắt đầu sau giải Champion cup mùa hạ, KG tuyên bố điều Bất Du đến đội một tạo ra một trận chấn động không hề nhỏ trên weibo.
Bởi vì lo lắng nhà tài trợ sẽ rút đầu tư nên Sầm Trúc tính sẽ công bố việc Bất Du gia nhập đội một chậm lại một chút, chờ đến ngày cuối của kỳ chuyển nhượng hẳn tuyên bố. Nhưng sự việc ở hồ Huyền hôm ấy đã truyền đi khắp nơi, chuyện cánh tay Giang Tự bị thương e là chẳng giấu được nữa, không bằng cứ dứt khoát công bố Bất Du luôn, cũng để cậu ta sớm ngày chính thức gia nhập huấn luyện.
Người mới cần một khoảng thời gian để làm quen, năm người KG đã đánh với nhau từ lâu rồi nên việc Bất Du gia nhập có hơi khó khăn, bọn họ vẫn còn khó khăn trong việc phối hợp với nhau. Nhưng Giang Tự vẫn tin tưởng vào kỹ thuật của cậu thiếu niên này, vốn dĩ muốn phối hợp với nhau cho tốt cần phải có thời gian, Bất Du không gặp vấn đề gì mà vẫn có thể hợp tác tốt thì mới đáng lo đấy.
Sau khi Giang Tự giành được giải quán quân ở Champion cup mùa hạ thì trừ bỏ những hoạt động thương nghiệp cần thiết phải lộ mặt ra anh chẳng hề tham gia những hoạt động khác, khắp nơi đều đang suy đoán bao giờ anh sẽ tuyên bố chính thức giải nghệ, bản thân Giang Tự lại rất vui vẻ dạo quanh trại huấn luyện trẻ, đơm hết chuyện này đến chuyện khác, lâu lâu còn sẽ chỉ điểm cho mấy đồng chí nhỏ này, khiến đám người trẻ tuổi này có ý chí chiến đấu sục sôi, ra sức thể hiện bản thân.
Bây giờ đường giữa đội một là Hoa Ngữ Giả đã hai mươi tuổi, Trục Hạ và Noãn Đông cũng đã , Tiểu Ngư và Giang Tự lại sắp , kiếp sống chuyên nghiệp cũng sắp đi đến hồi kết, xương cổ anh ta vẫn luôn có vấn đề, muộn nhất là năm sau cũng sẽ giải nghệ. Giang Tự muốn nhặt một tuyển thủ chơi trợ thủ trong các đội viên ở trại huấn luyện trẻ để làm cộng sự của Bất Du, nhưng mà qua vài đợt huấn luyện tân binh rồi vẫn chưa thể tìm được tuyển thủ phù hợp tiêu chuẩn, chỉ có thể ký thác hy vọng lên đợt huấn luyện tân binh trẻ mới.
Sau giải mùa hạ ấy Giang Tự không còn tham dự huấn luyện nữa, anh Khải và Sầm Trúc đều có ý nếu như Giang Tự vẫn còn trong danh sách sách chiến đội không bằng ở lại căn cứ làm huấn luyện viên với anh Khải, thuận tiện chỉ đạo cho Bất Du. Nhưng Giang Tự có suy tính của riêng mình, sáng sớm hôm sau lập tức thu dọn hành lý, lặng yên không tiếng động quay về nhà của chính mình ở Nam thị.
Lúc về đến nhà đã là giữa trưa, Giang Tự ngẩng đầu lên thì thấy kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười hai giờ mười nên cũng lười thu dọn valy hành lý mà nằm trên sô pha dùng di động vào trạm D. Bấm vào theo dõi thì tìm thấy được tài khoản của Lâm Kiều rất nhanh, biểu hiện streamer đang live, Giang Tự nhấn vào ava của cậu, nghênh đón anh là khói bếp lượn lờ, cách màn hình vẫn có thể ngửi được khói dầu ấy.
Một cậu trai đang mặc tạp dề thỏ Mashimaro màu hồng phấn đang quơ quơ xẻng nấu ăn, đường cong nửa gương mặt xuất hiện trên màn ảnh rất nhu hòa, làn da cũng trắng đến mức phát sáng, mái tóc xoăn đen bồng bềnh khiến người ta nhìn chỉ muốn đi đến xoa đầu. Giang Tự đặt điện thoại di động lên bàn xem cậu phát sóng trực tiếp, lại đưa tay lấy đồ vật trong valy ném lên sô pha.
Hẳn là đang quay bằng hai cái máy quay, hình ảnh bị chia thành hai nửa, một bên là toàn thân người Lâm Kiều, một bên còn lại thì focus vào chảo và thớt gỗ. Món tôm kho trong nồi có màu vàng óng ánh mê người, cuối cùng Lâm Kiều đảo thêm vài cái rồi tắt bếp, cầm dĩa đưa ra trước máy quay, cười hơi ngượng ngùng: "Lần này dùng ít nước tương đen hơn, tôi thấy ngon hơn lần trước đó."
Trông cậu vẫn rất thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào máy quay, lo lắng đến mức chút nữa là chẳng bưng nổi cái đĩa nữa, không trôi chảy nhưng lại hồn nhiên và đáng yêu.
[Nhìn có vẻ ngon hơn nhiều rồi!!! Lần trước màu có hơi tối thật]
[Đầu óc tui nói rằng tui đã học được rồi nè]
[Vừa nhìn đã thấy rất thơm, muốn ăn quá đi oa oa oa]
[Tôm này có đăng video không vậy]
"Tôi đã phát video rồi nha, bạn về xem lại đi nha." Lâm Kiều nói xong thì đột nhiên buông đĩa xuống, quay ra ngoài màn ảnh hô lớn, "Anh Từ, anh có muốn ăn trưa xong hẳn đi không?"
"Không phải chú mày chỉ làm tôm thôi à?"
"Tủ lạnh vẫn còn súp lơ, em xào thêm ít nữa là được!"
"Chắc chắn là anh mày muốn ăn ké rồi, chú mày nấu ăn ngon thế mà."
Một bàn tay đột ngột đưa vào máy ảnh mang theo dĩa tôm đi, Lâm Kiều đến tủ lạnh lấy súp lơ ra, dùng dao xắt rau rất nhanh nhẹn, lâu lâu còn ngẩng đầu lên xem màn đạn.
"Là anh Từ đó, trong nhà không còn người khác đâu."
"Chuyến bay buổi sáng của anh ấy bị hủy, sửa thành chiều nay đi rồi."
"Anh Từ, mấy cô nàng này hỏi anh có thể giúp người ta quay gacha không kìa."
Từ Âu né màn ảnh ăn cơm, nghe vậy thì cười nói: "Đợi lần sau tôi về đã, bận quá."
Lâm Kiều lập tức phấn khích nói: "Anh ấy không quay được. Tôi có thể quay giúp mấy người."
[À không có gì đâu]
[Kiều Kiều bé quá xui xẻo, mẹ sợ hãi lắm]
[Tui khiêng thánh tinh thạch chạy trốn suốt đêm]
"Cho tôi thử một lần đi, không chừng lại đỏ cực kỳ đó nha."
Màn đạn đều gào lên thôi bỏ đi, Lâm Kiều không để bụng, bật bếp xào xong súp lơ rồi đưa cho Từ Âu, từ trong ống đũa lấy ra đôi đũa cầm trên tay, chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp: "Tôi tắt live đi ăn đây, hai giờ chiều lại phát sóng nhó."
[Hẹn buổi chiều gặp lại Kiều Kiều~]
[Buổi chiều nhớ để lại tui một slot được kéo nha, tui muốn được kéo]
[Tui ăn cơm xong sẽ nghỉ trưa hi hi, đợi tối tan tầm sẽ lại đến]
[Ra ngoài mua tôm đây, buổi tối sẽ nộp bài tập]
Lâm Kiều không ngại phiền phức mà rep từng câu trên màn đạn, mãi đến khi Từ Âu ngồi bên cạnh gõ chén cậu mới kết thúc phát sóng. Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn ăn cơm, màn hình điện thoại Lâm Kiều đặt trên bàn sáng lên, cậu hửm một tiếng rồi buông chén lấy di động mở khóa.
ASH: Cậu ở chung với người khác à?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh Từ á hở, bạn kiêm chủ nhà của tui, người khá tốt
ASH: Sao trước kia chưa từng thấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh ấy bận lắm, thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác
ASH: Độc thân?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh ấy có bạn gái rồi ha ha ha
ASH: Ừm, sao đột nhiên cậu lại mở phát sóng trực tiếp thế
ASH: Còn bảo tôi giúp cậu xem thử nữa chứ
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không phải do bạn tui về rồi sao, bảo anh ấy giúp tui cho rồi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh bận việc của anh đi, dù sao tui cũng làm gần xong hết rồi
ASH: Bây giờ không bận nữa
ASH: Trình độ có tiến bộ đấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Quen tay rồi he he
ASH: Vậy không phải tốt hơn rồi à, ít ăn mì gói lại đi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Ờm
Qua một lúc sau, ASH lại nhắn tin tới: Hai giờ chiều có chơi game không
Lâm Kiều kinh hỉ gõ chữ nói: Bây giờ buổi chiều anh cũng rảnh à?
ASH: Ừm. Online thì gọi tôi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Dạ được
"Nói cái gì mà cười vui vẻ thế."
Lâm Kiệu lại quăng điện thoại trở về, cắn một con tôm mọng nước: "Buổi chiều có người chơi game với em."
"Chỉ chơi game thôi mà chú mày cười te toét vậy à."
"Đâu có cường điệu như vậy đâu."
"Chú xem khóe miệng chú đã nhếch đến mức nào rồi đi."
Lâm Kiều vui vẻ mà cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng bóc, ăn vài ba miếng cơm rồi về phòng cắt video. Bây giờ cậu rất vội, một thân chia làm ba kéo fans cắt video rồi lại đấu đỉnh cao, giờ ASH cũng đến, càng phải tranh thủ lúc rảnh rỗi làm cho xong việc.
Không thể cho ASH leo cây được, dù cậu không phát video cũng không được để ASH leo cây.
Nỗ lực mở rộng khả năng của mình, khiến bản thân mình trở nên tốt hơn, cố gắng khiến nhiều người có thể thấy cậu. Cho dù những nỗ lực của cậu không được nhìn thấy và cũng rất vụng về nhưng tâm thái của Lâm Kiều vẫn rất lạc quan, ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có người nhìn thấy cậu.
Câu không biết loại lạc quan mù quán này có thể kéo dài được bao lâu, chỉ là trong tiềm thức của cậu cảm thấy vẫn có bạn bè ủng hộ mình, dù có đâm vào tường thì vẫn có người bên cạnh, nhưng nếu ngày nào đó ASH và Từ Âu cũng rời đi thì có lẽ cậu sẽ phải về quê rồi nằm bẹp như con cá chết mất thôi.
Ruồi nhặng không đầu còn có thể bay loạn xạ, nếu cậu cũng nỗ lực thì không chừng ngày nào đó cũng có thể đi đúng đường?
Lâm Kiều ôm tâm tình này mở phần mềm biên tập, khéo léo cắt ghép các đoạn triplekill quadrakill lại với nhau, đến mức Từ Âu đã đi cũng chẳng biết. Mãi đến khi ASH điên cuồng spam cậu trên wechat thì Lâm Kiều mới phản ứng lại kịp, vừa nhìn đã thấy là hai giờ hai lăm rồi.
Cậu vội vàng mở phòng phát sóng trực tiếp rồi kéo ASH vào trò chơi, mở mic lên xin lỗi: "Vừa mới đi cắt video nên không để ý thời gian."
"Tôi còn tưởng cậu ngủ quên đấy."
"Không có, tui không ngủ trưa."
[Hôm nay cho leo cây để cắt video à]
[Muốn nhìn phòng bếp nhỏ]
[Phòng bếp nhỏ +]
[Hôm nay mấy con gà tụi tui có thể kiểm điểm không, đã lâu rồi Lâm Kiều không quan tâm mấy con gà này rồi]
"Chuyện này...." Lâm Kiều khụ một tiếng rồi nói: "Gần đây không có nhiều tư liệu lắm, tôi sẽ cố gắng."
Cậu vừa nói vừa mở game, thấy mình và ASH ở vị trí đầu tiên và thứ hai. Vốn dĩ Lâm Kiều tính pick Marco Polo, tự dưng lại nghe ASH hỏi cậu: "Điêu Thuyền của cậu vẫn đang top cả nước à?"
"Top ."
"Đừng đánh Marco, cậu đánh lấy top quốc sư đi, dùng tướng sở trường của cậu ấy."
Lâm Kiều hơi do dự, đổi Marco thành Bất Tri Hỏa Vũ đang top tỉnh.
"Thật ra tui chơi cái gì cũng không khác nhau hết á."
"Chơi mấy con có thể chơi hay là được." ASH nói xong thì pick Lan, "Tôi chờ cậu kéo Lan của tôi vào top cả nước."
Ở chung lâu ngày rồi nên Lâm Kiều cũng biết ASH trừ chơi xạ thủ rất hay ra thì mấy vị trí khác cũng chẳng ra gì, tuy rằng không ra gì thật nhưng cũng vẫn hơn so với mấy người chơi chỉ biết only một đường mãi, số trận hai người đánh chung đã lên cả trăm, ASH ở mấy trận game đơn giản này vẫn rất thoải mái. Cậu vốn định để ASH chơi xạ thủ, nhưng ASH một lòng phải làm dã vong, mà Lâm Kiều cảm thấy chỉ cần chơi game với anh đã rất vui vẻ rồi, tất nhiên anh muốn làm gì thì tùy.
Nếu anh quá hố người thì mình lấp, dù sao cũng chẳng đến mức long trời lở đất, chỉ cần đồng đội cố gắng một chút thì không phải không thể thắng.
Cậu biết ASH chỉ nói đùa, nhưng lại vẫn đánh Bất Tri Hỏa Vũ đến tận tối, một bên đùa giỡn với ASH một bên lại dạy cách chơi Bất Tri Hỏa Vũ cho khán giả, vài lần nói hăng say quá tí nữa lật xe cmnr. Đến giờ tối ASH bảo anh không đánh nữa, Lâm Kiều cũng đánh đến mức mỏi mệt nên đánh thêm hai ván đỉnh cao nữa xong thì tắt live, mở nền tảng Hỏa Long lên thì phát hiện Tro Tàn đang bất ngờ phát sóng.
Nhưng bối cảnh phát sóng trực tiếp không phải ở căn cứ, liếc mắt nhìn là có thể thấy sau lưng Giang Tự là một giá sách, đánh giá gỗ và các đồ bày biện thì có thể thấy đây là một gia đình giàu có. Tro Tàn vẫn đang lấy top Marco, phòng trực tiếp của anh rất hot, có một vài streamer nhỏ ngồi xổm trong phòng chờ anh, đợi anh bấm vào trận thì cũng bấm theo, mấy ván càng lên cao này càng ít người, mọi người đều muốn đánh Tro Tàn. Ngoài quảng cáo của bên tài trợ ra thì đây chính là một buổi gặp mặt fan lớn, năm người bên đối diện cũng luôn nhắm vào đường phát triển, khiến Giang Tự chán chả buồn nói, đánh vài ván xong ném luôn di động, chuẩn bị đọc màn đạn.
Từ chuyện ở hồ Huyền ngày đó mỗi lần anh phát sóng trực tiếp đều dành ra ít thời gian để đọc màn đạn, giọng nói có thể cứng nhắc thật, nhưng nhóm Tàn Học Giả vẫn luôn có thể phân tích ra đủ thứ từ tư liệu ghi hình này, đều đồng ý rằng anh đã rất cố gắng để thể hiện hai chữ "ôn nhu" này rồi.
(Tàn Học Giả hình như là tên fans của Giang Tự nha)
"Mùa giải này Bất Du có thể lên sân khấu không.... Cái này tôi cũng chịu, phải xem độ phối hợp của bọn họ thôi."
"Thi cử cố lên!"
"Cảm ơn Lão Bà Của Tro Tàn đã tặng hỏa tiễn — em gái ơi em đổi tên đi được không vậy, dễ hiểu lầm quá. Không cần tặng quà nữa đâu, để đó mua váy cho mình đi."
Anh càng nói không cần tặng quà thì ngược lại fan lại tặng càng nhiều, còn cố ý đổi thành mấy cái tên kỳ kỳ quái quái nữa, người quản phòng bên chiến đội phái đến phải cấm ngôn sml, điên cuồng nhắn tin bảo anh ngưng một chút, đừng có đọc nữa."
"Một vấn đề cuối cùng đi, trả lời xong thì đi ngủ." Giang Tự vừa nói vừa quét tầm mắt nhìn màn đạn đang spam liên tục, "Cảm thấy tôi thay đổi rồi, chắc vậy đó."
Anh dừng một chút, khẽ cười lên: "Mới quen với một bạn fan nhỏ, tự dưng cảm thấy rằng trước đây hơi lơ mấy người thật, về sau sẽ dành ra một ít thời gian để đọc màn đạn. Cũng hi vọng sau này mọi người đừng ra làm mấy hành vi cực đoan nữa."
"Không phải bạn gái, cũng không phải bạn trai nốt, chỉ là fan thôi."
"Vậy hôm nay tới đây thôi. Tắt live đây, ngày mai rảnh thì lại live."
Từ trước đến nay Giang Tự nói tắt live thì sẽ tắt ngay, không hề chậm một giây. Lâm Kiều bất giác ngáp một cái theo không khí đêm đến của phòng phát sóng, nghĩ người bạn nhỏ mà Giang Tự quen biết đến tột cùng là ai nhở, khiến người mặt lạnh như Diêm Vương này đổi tính luôn cơ.
Trong đầu cậu suy nghĩ linh tinh, đã lâu rồi không để ý drama quanh Giang Tự nên suy nghĩ một hồi vẫn chẳng tìm ra được đối tượng hiềm nghi. Bỗng dưng trong trạm D nhảy lên tin nhắn, Lâm Kiều bấm vào thì thấy đến từ một người tên An An.
An An: Xin chào Lâm Kiều, tôi là người quản lý hoạt động streamer của trạm D An An.
An An: Chúng ta muốn mời ngài trở thành sao streamer của trạm D, muốn hỏi ngài có suy nghĩ gì không?
Lâm Kiều nhìn khung chat mà choáng váng, sửng sốt cả buổi mới rep một chữ.
Lâm Kiều: Dạ?
Hai phút sau An An gửi đến một đoạn chat voice rất dài, ý chính là tập đoàn thiết bị điện tử Khoa Tấn lớn nhất trong nước đồng thời cũng là nhà tài trợ trong hạng mục thi đấu Vương Giả tuyên bố sẽ tài trợ cho hoạt động hợp tác của hai nền tảng, bên phía liên đoàn cũng có ý muốn tham gia vào, biến hoạt động này thành hoạt động chính thức của bên liên đoàn.
Vì vậy quy tắc cũng có cải cách, từ hai đội thành bốn đội đấu với nhau, mời bốn tuyển thủ chuyên nghiệp đến dẫn dắt các đội viên streamer tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp trong một tuần, đến ngày cuối thì các đội sẽ đấu với nhau, đội viên trong đội thắng lợi sẽ được khen thưởng bên hoạt động.
Một sự kiện offline bình thường đã trở thành một chương trình giải trí nhỏ, số lượng đội ngũ tăng lên có nghĩa là số lượng streamer được tham gia sẽ nhiều lên. Trạm D chỉ muốn nâng đỡ mỗi Tây Khê nên đưa ra mấy trò hèn hạ khiến Lâm Kiều mắc lại cũng không nghĩ đến chuyện vòng thứ ba vừa thêm vào này, chỉ có thể khép nép mời Lâm Kiều thành sao streamer. Mèo mù vớ cá rán, Lâm Kiều cảm thấy vận may ập đến với bản thân, lại có thể gặp chuyện tốt thế này cơ đấy.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh trai ơi em có cơm ăn rồi!!!!
ASH: ?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Trạm D tìm tui kí hợp đồng đó!!!
ASH: Chuyện tốt. Có hợp đồng chưa?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Dạ có ạ
ASH: Xem điều khoản cho kỹ, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi, đừng có để bị hố
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Được ạ!!! Cảm ơn anh trai nhiều!!!
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Tui vui quá trời
ASH: Là hoạt động đó sao, bạn tôi có bảo với tôi rằng sẽ mở rộng nhân số
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Đúng vậy, vận may của tui quá tốt luôn, cảm ơn ba ba Khoa Tấn!!!
ASH: Vốn dĩ phải là cậu đi, là do bọn họ không biết giữ lời
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Há há
ASH: Chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó chơi con tướng thông thạo nhất
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Có phải anh sớm biết rồi hay không thế, cho nên mới bảo tui luyện Bất Tri Hỏa Vũ
ASH: Cũng mới biết không lâu thôi, đang đợi người bạn xác nhận lại
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều!!!
ASH: Đừng khách sao, mau đi ngủ đi, đến lúc tham gia cũng đừng có lo lắng gì cả
ASH: Ngủ ngon
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Tui cảm giác tui hông có ngủ được á 囧
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Tui hát cho anh nghe nhá
Giang Tự bị cậu làm choáng, cũng bò dậy từ trên giường mở voice wechat với cậu. Tai nghe truyền đến tiếng Lâm Kiều vừa cười vừa hát, hát đến mức sói tru quỷ gào, Giang Tự dựa người vào đầu giường nghe mấy lời nhảm nhí của cậu, khóe môi bình thường rũ xuống nay lại nhếch lên.
________________
Thỏ Mashimaro