Hôm sau là thứ tư, trong khi ba ngày nữa là bắt đầu hội thể thao rồi.
Lộ Dĩ Nịnh chưa đăng kí gì hết nhưng đã được tự động phân vào đội cổ vũ.
Trong Tứ Nhân Bang, ngoại trừ cô ra thì ba người còn lại đều đăng kí thi đấu.
Đan Ý đăng kí nhảy cao và chạy 800m, Trác Khởi đăng kí nhảy xa và chạy 800m.
Trình Tinh Lâm rất giỏi thể thao, đặc biệt là khoản chạy nước rút nên anh đăng kí chạy 200m dành cho nam và chạy 400m.
Cả vòng sơ loại mọi người đều được đứng nhất, hiển nhiên được vào vòng chung kết.
Thời gian thi đấu của cả ba đều chênh lệch nhau, trận chung kết của Trình Tinh Lâm được tổ chức vào buổi chiều.
Bên này đang diễn ra phần thi nhảy cao dành cho nữ.
Ngay từ lúc bắt đầu Đan Ý đã có lợi, từ 90cm đến 1m4 cô thành công chỉ trong một lần thử.
Mà độ cao hiện tại đã được nâng lên 1m5, số nữ sinh còn lại không nhiều lắm, chỉ còn bảy tám người.
Đến lượt người khác nhảy, Đan Ý đứng ở một bên thấy ba người đi tới.
Trác Khởi lấy chai nước cậu đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho cô ấy.
“Chị Ý, tự tin lấy hạng nhất không?”
Đan Ý: “Không.”
Trác Khởi: “Sao cậu không do dự chút nào thế? Không được nhụt chí như vậy!”
Đan Ý vừa mới uống một ngụm nước, khẽ nâng cằm chỉ vào nơi sân nhảy, “Thích thì cậu đi mà lấy.”
Trác Khởi oan ức, bĩu môi: “Tôi có phải con gái đâu…”
Đan Ý lạnh nhạt nhìn cậu một cái, “Vậy chứ cậu đứng đây nói nhảm gì thế?”
Lúc này, Lộ Dĩ Nịnh đột nhiên hô lên, “Anh Tinh Chu? Anh cũng đến đây xem thi đấu ạ?”
“Khụ khụ –”
Đan Ý nghe thấy cái tên mẫn cảm, miếng nước thứ hai chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc.
Đường Tinh Chu ừ một tiếng, đôi mắt lại nhìn phía khác.
Nữ sinh cúi người, một tay đặt trên đầu gối, một tay phủ trước ngực, chau mày, nhìn có vẻ rất khó chịu.
Đường Tinh Chu thốt ra ba chữ: “Hít sâu vào.”
Đan Ý không hề biết là anh đang nói với cô.
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh cũng mới phát hiện Đan Ý có vẻ không ổn, cô đi qua, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, lặp lại câu nói lúc nãy của Đường Tinh Chu: “Ý Ý, hít sâu vào.”
Đan Ý phục hồi tinh thần lại, lập tức làm theo.
Cô ấy nỗ lực thở ra, ho có vẻ không dồn dập như lúc trước nữa.
Lặp đi lặp lại vài lần cô ấy mới có cảm giác sống lại.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô thấy ánh mắt của Đường Tinh Chu có vẻ thả lỏng hơn nhiều.
Trình Tinh Lâm nhìn trọn cảnh đó vào trong mắt.
Anh cố ý nói: “Đan Ý, uống nước mà cũng để bị sặc, đồ ngốc ~”
Từ “đồ ngốc” rõ ràng được kéo dài, cứ như là đang có ý đồ tán tỉnh.
Sau đó Trình Tinh Lâm thấy Đường Tinh Chu nhẹ nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn một ít.
Anh hừ nhẹ trong lòng.
Đáng lẽ phải cho anh ta biết sớm thế nào là ghen tuông.
Lúc trước tôi đây ăn nhiều rồi đấy.
Đan Ý không thể hiểu được, chỉ cảm thấy anh như bị động kinh, đang muốn nói gì đó để đáp lại thì trọng tài bên kia kêu tên cô.
Thì ra là đã đến lượt cô nhảy.
Đan Ý tạm tha cho anh, xoay người đến nơi chuẩn bị.
Cô vừa đi vừa nhìn cây cột màu trắng, cảm giác trong lòng khác hẳn hồi nãy.
Thật ra cô không muốn lấy hạng nhất, nhưng mà Đường Tinh Chu lại đến.
Cô tưởng tượng đến cảnh anh xem cô thi đấu thì lại trở nên khát vọng chiến thắng.
Kiểu thi đấu này, người giỏi nhất sẽ hấp dẫn được người khác, sẽ được vỗ tay hò hét trong sự thành công.
Tuy Đường Tinh Chu sẽ không làm những việc này đâu nhưng cô không muốn anh phải để ý đến người khác.
Cho nên, cô muốn lấy hạng nhất.
Cô muốn anh để ý đến mình.
Độ cao 1m5 và 1m6, Đan Ý thành công chỉ trong một lần thử.
Lúc nhảy độ cao 1m65 thì phải thử 2 lần, cô suýt trượt.
Cây cột đã được nâng lên 1m7, trong sân chỉ còn cô và một nữ sinh khác.
Nữ sinh kia hai lần thử đều thất bại.
Lần này Đan Ý nếu có thể nhảy qua thì chắc chắn cô sẽ được hạng nhất.
Trác Khởi ở bên ngoài cổ vũ: “Chị Ý, cố lên!”
Đan Ý nhìn cậu sau đó đi ra bên ngoài, nhảy tại chỗ vài cái rồi hít sâu.
Ánh mắt cô không tự giác nhìn về phía vị trí Đường Tinh Chu đang đứng.
Tầm mắt cứ thế mà đối diện với anh.
Nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung, nhưng không hề giống với người khác.
Trên người anh có một loại khí chất hợp với gương mặt tuấn tú của anh, cảm giác cấm dục nhưng lại hấp dẫn.
Cũng cứ thế mà hấp dẫn cô.
Đan Ý định quay đầu đi lại thấy bờ môi anh khẽ động, nói không thành tiếng.
–“Cố lên.”
Trong nháy mắt đó, Đan Ý cảm giác toàn thân mình được nạp đầy năng lượng.
Lại hít sâu lần nữa, cô bắt đầu chạy lấy đà, sau đó ngắm chuẩn thời gian, chân trước chạm đất, nhảy bật lên –
Mọi người nhìn theo động tác của cô không chớp mắt, thấy cô ưỡn người một cái, rồi nhào lộn.
Mà cây cột kia đứng vững vàng, không hề lung lay.
Đan Ý cũng thấy thế, cô huơ tay, trên mặt là nụ cười xán lạn.
Cô lại nhìn về phía lúc nãy, nhưng không thấy bóng dáng người nọ đâu.
Chỉ còn ba người đứng đó.
Đan Ý hoảng thần.
Sự mất mát đè áp cảm giác vui sướиɠ thắng lợi trong cô.
/
Buổi chiều là trận chung kết 400m, tất cả học sinh lớp 11-1 đều đến để cổ vũ cho Trình Tinh Lâm.
Các nữ sinh ai nấy cũng đẩy Lộ Dĩ Nịnh đến chỗ vạch đích.
Lần đầu, Lộ Dĩ Nịnh không hiểu tại sao, chờ cô rõ ràng lại thì đã thấy cách cô hai, ba mươi mét là thiếu niên đang chạy đến.
Hôm nay Trình Tinh Lâm mặc đồ thể dục màu đen, áo ngắn quần ngắn, mái tóc ngắn gọn gàng làm lộ ra ngũ quan thanh tuấn, tràn ngập hơi thở đầy sức sống của tuổi trẻ.
Ánh mắt trời chiếu trên người anh, gió thổi mép áo của anh.
Lúc này, anh cứ như là mặt trời sống, toả sáng làm người khác không thể nào mở mắt ra được.
Các nữ sinh bên cạnh hô to: “Lâm Thần, cố lên, phải đạt hạng nhất!”
Trong sự ồn ào của mọi người, thiếu niên giang hai tay ra, trở thành người đầu tiên chạy vụt qua miếng vải đỏ.
Ngay lập tức ôm lấy nữ sinh đứng tại chỗ đó không nhúc nhích.
Mấy người phía sau cũng chạy đến.
Một cái ôm xảy ra bất thình lình, trọng lực ập đến, làm thân thể Lộ Dĩ Nịnh lùi về sau mấy bước, may mà hai tay thiếu niên vững vàng ôm eo cô lại.
Trong khoang mũi tràn gập hormone của nam sinh, bên tai là tiếng ồn ào của mọi người.
Trình Tinh Lâm giờ phút này cảm giác trái tim mình sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
Anh cúi người, thở hổn hển, gương mặt dán lên mái tóc đẹp của cô, dùng sức ôm chặt cô.
Cứ như là đang ôm cả thế giới của anh.
Trong đầu Lộ Dĩ Nịnh trống rỗng, sau khi phản ứng lại mới đẩy anh ra.
Giọng nói non nớt, ngượng nghịu vang lên: “Trình… Trình Tinh Lâm, cậu buông ra.”
Cái cảm giác này lại tới nữa rồi, trái tim sắp nổ tung mất thôi.
Trình Tinh Lâm ôm cũng đủ rồi, biết da mặt cô mỏng, dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người nên không dám làm quá hơn nữa, thế nên anh buông lỏng tay ra.
Học sinh lớp 11-1 đều bao quanh hai người, vừa vặn chặn tầm nhìn bên ngoài nên không nhiều người phát hiện.
Lộ Dĩ Nịnh chờ anh buông cô ra rồi mới xoay người, chạy vào sân thể dục.
Trình Tinh Lâm nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô mà cười.
—
Lộ Dĩ Nịnh chạy đến đường biên bên cạnh sân thể dục.
Một lát sau bên cạnh có người.
Cô cảnh giác, rụt qua một bên, thoáng nhìn về phía người tới.
“Đừng lo, là mình đây.” Giọng nói dịu dàng của nữ sinh, xen lẫn là vài phần trêu đùa.
Là lớp trưởng Văn Dao.
Cô ấy đưa cho cô một chai nước khoáng.
Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay nhận lấy, nói cảm ơn.
Sau khi vặn nắp ra, cô định uống một hớp nhỏ thôi nhưng không biết vì sao, trong đầu đều là hình ảnh lúc nãy thiếu niên ôm lấy cô, thế nên động tác uống nước dồn dập lên.
“Khụ — khụ khụ –”
Sau đó không cẩn thận bị sặc nước.
Văn Dao lấy một bao khăn giấy rút ra một tờ cho cô, “Đừng vội, uống chậm thôi.”
Lộ Dĩ Nịnh lại nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau vệt nước bên miệng mình, che miệng lại nhỏ giọng ho vài cái, vất vả mới trở nên bình thường được.
Văn Dao nhìn gương mặt vốn trắng nõn, bây giờ lại đang phiếm hồng, cô ấy trêu: “Cậu đỏ mặt là vì nóng hay là ngại?”
“Cảm giác được đại ma vương của chúng ta ôm như thế nào?”
“Màn lúc nãy giống như phim tình cảm ấy.”
Lộ Dĩ Nịnh nghe cô ấy nói lại ho thêm vài tiếng.
Văn Dao cười cười, duỗi tay vỗ sau lưng cô, “Được rồi, không trêu cậu nữa.”
Lộ Dĩ Nịnh lại uống mấy ngụm nước, sau đó mới bình phục hô hấp của mình lại, không ho khan nữa.
Cô nói ra câu nói vốn định nói vào hôm qua: “Quan hệ giữa mình với cậu ấy, không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Văn Dao: “Quan hệ gì, người yêu hả?”
Lộ Dĩ Nịnh vội xua tay, nóng lòng phủ nhận: “Không phải, mình với cậu ấy…”
Văn Dào à một tiếng dài, cười như là đã hiểu rõ, “Thì ra là còn chưa theo đuổi được.”
Lộ Dĩ Nịnh lại muốn giải thích nhưng Văn Dao không chú ý đến cô nữa, mà nhìn vào sân thể dục.
Sau đó cô ấy quơ quơ chai coca còn nguyên trong tay, “Cậu chờ mình một lát nhé, mình đi đưa nước đã.”
Lúc cô ấy nói những lời này, Lộ Dĩ Nịnh thấy trong mắt cô ấy chứa đầy ngôi sao.
Lúc nãy không hề có.
Sau đó cô nhìn Văn Dao chạy đi, chạy chậm đến bên một nam sinh, đưa chai coca cho cậu ấy.
Lúc đầu nam sinh không nhận, ánh mắt nhìn quanh như xác nhận lại rồi mới nhận lấy.
Ở khoảng cách xa nên Lộ Dĩ Nịnh không nghe rõ hai người nói gì, chỉ thấy Văn Dao cười rất tươi.
Một lát sau, Văn Dao trở lại, trong tay còn cầm chai coca lúc nãy còn một nửa.
Cô lại ngồi lại chỗ cũ, sau đó vặn nắp chai ra uống một ngụm.
Lộ Dĩ Nịnh thấy hành động tự nhiên như thế thì đột nhiên hiểu ra.
Nhưng trước giờ cô không có thói quen nhiều chuyện nên không hỏi.
Không ngờ Văn Dao lại chủ động nói: “Người lúc nãy, là bạn trai mình đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ ồ một tiếng.
Trong lòng thì hâm mộ, thì ra lớp trưởng cũng yêu đương.
Văn Dao tiếp tục nói: “Mình với cậu ấy quen nhau hồi khai giảng. Lúc đó mình đi siêu thị mua nước, đúng lúc chai nước ở trên hàng đầu, mình nhón chân mãi không lấy được.”
“Cậu ấy xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, giúp mình lấy chai nước kia, lúc đó trái tim mình đập loạn như nai con vậy.”
“Sau này mình add WeChat của cậu ấy, thường xuyên nói chuyện với nhau, cứ như vậy mà ở bên nhau rồi.”
Trong khi Văn Dao nói, trên mặt cô ấy vẫn tươi cười, giọng nói dịu dàng.
Cô ấy hỏi: “Thế nào, máu chó lắm đúng không?”
Lộ Dĩ Nịnh nói thật, “Có chút.”
Cô do dự một hồi, vẫn hỏi ra, “Nhưng mà, con gái tự chủ động thì có mệt không?”
Văn Dao giật mình, ánh mắt nhìn nam sinh lúc nãy, “Nhưng ai bảo mình thích cơ chứ, không còn cách nào nữa.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Lộ Dĩ Nịnh bên cạnh, trong lòng nghĩ, Trình Tinh Lâm nhặt được bảo vật rồi.
Cô gái này có tâm hồn trong sáng, đôi mắt trong veo.
Nhìn cô có vẻ đơn thuần nhưng thật ra tâm tư trong sáng, cái gì cũng hiểu.
—