Sau khi trở về từ Vân Nam thì vốn là Lộ Dĩ Nịnh phải quay về Mỹ.
Nhưng kế hoạch của cô bị trì hoãn nên phải xin phép ban nhạc nghỉ hai ngày.
Cô định trước khi đi thì đến chào cô Thẩm Liên một tiếng.
Đầu tiên Lộ Dĩ Nịnh định gọi điện cho cô giáo, báo với cô là mình đến thăm nhưng đúng lúc biết được hôm nay cô Thẩm Liên không có ở nhà.
Lộ Dĩ Nịnh: “Vậy cô xem ngày mai có rảnh không ạ, ngày mai em đến thăm cô cũng được.”
Thẩm Liên ui cha: “Không được rồi, ngày mai cô phải đưa một nhóm học sinh đi biểu diễn ở thành phố khác, chắc là khi cô về thì em cũng về lại Mỹ mất rồi.”
“Hay là cứ quyết định hôm nay đi, cô gửi em địa chỉ, em đến tìm cô nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh do dự: “Có làm phiền cô không ạ? Để em xem hôm khác…”
Thẩm Liên liên tục cắt ngang lời cô, “Không phiền gì hết, hôm nay cô đến nhà em gái cô để ăn cơm, không phải chuyện quan trọng gì đâu.”
Cô ấy nói đùa: “Với lại em gái cô thích mấy cô gái trẻ đẹp, có khi thấy em thì muốn bắt về làm con dâu ấy chứ.”
Từ lời nói của Thẩm Liên, với cả ý cười trong lời nói của cô, Lộ Dĩ Nịnh nghĩ chắc chắn là cô giáo có mối quan hệ rất thân thiết với em gái.
Lộ Dĩ Nịnh không từ chối nữa, cô nhìn đồng hồ, “Vậy được ạ, chắc khoảng chiều 2 giờ em sẽ đến.”
Cô cố ý tránh thời gian ăn cơm trưa, chỉ định đến thăm cô giáo rồi đi ngay.
Thẩm Liên ở bên kia trả lời: “Được thôi, khi nào em tới thì gọi cho cô nhé.”
“Vâng ạ.”
Bên biệt thự Thiển Loan, nhà họ Trình.
Thẩm Y cầm dĩa trái cây vừa mới cắt đi ra khỏi phòng bếp, sau đó ngồi xuống sô pha.
Bà loáng thoáng nghe được Thẩm Liên nói chuyện điện thoại, thuận miệng hỏi một câu: “Ai gọi điện tới thế chị, không phải hôm nay chị không làm việc à?”
Thẩm Liên cúp máy xong đặt điện thoại lên bàn trà, đáp: “Không phải công việc, là học sinh của chị. Lúc trước con bé học ở nước ngoài, mấy hôm nay về nước nên định đến thăm chị.”
“Ngày mai chị phải đi tới thành phố khác nên bảo con bé đến đây luôn.”
Thẩm Y ồ một tiếng: “Cũng được, con bé cũng có tâm quá nhỉ.”
Thẩm Liên cười, tiếp lời bà: “Đúng vậy, con bé là một đứa rất hiểu chuyện.”
Đôi mắt Thẩm Y toả sáng ngay tức khắc, bắt được từ ngữ mấu chốt: “Là con gái à, như thế nào, có xinh không?”
Thẩm Liên vừa nghe thì nhanh chóng đoán được tâm tư của em gái mình.
Cô giáo khẽ cười, “Em đang muốn mai mối cho Trình Tinh Lâm chứ gì?”. 𝐍ha𝙣h 𝙣hấ𝙩 𝙩ại [ TR𝖴𝙈TR 𝖴YỆ𝐍.V𝐍 ]
Thẩm Y không hề phủ nhận, bà khẽ thở dài một hơi, “Em muốn mai mối cũng vô dụng, thằng nhãi kia hình như đang thích một người rồi.”
Bà vừa nói vừa bỏ miếng dâu tây vào miệng, trên mặt là biểu cảm muốn rèn sắt thành thép.
Lúc này đến lượt Thẩm Liên kinh ngạc, “Ồ?”
Thẩm Y nhai hai ba lần rồi nuốt miếng dâu tây, bà cứ như đã tìm được người chị em để tâm sự bí mật của mình, nói nhỏ:
“Em chỉ vô tình phát hiện thôi, lúc đi dọn phòng cho nó thì ví tiền của nó bị rớt xuống đất, em nhặt lên thì thấy trong ví có kẹp một tấm ảnh của một cô gái.”
“Mặc váy đỏ, tóc dài, da trắng, có vẻ khá xinh đẹp.”
Thẩm Liên nghe nói thì ucngx có hứng thú, “Vậy nó có đưa con bé đó về ra mắt chưa?”
Ngay lập tức Thẩm Y lộ ra biểu cảm thất vọng, “Không có.”
Thẩm Liên: “Cũng không nói với hai đứa là nó có bạn gái rồi ư?”
Thẩm Y: “Không có, cho nên em mới đoán đây là người nó yêu thầm đấy.”
Bà vẫn luôn cho rằng con trai mình không có hứng thú với người khác giới, trong đầu chỉ có máy tính.
Thậm chí bà còn nghĩ, có khi nào nó muốn ở bên máy tính suốt cả đời này không.
Không nghĩ rằng thế mà trong ví lại có tấm ảnh của một cô gái.
Nếu không phải là thích thì mắc gì phải kẹp vào ví để ngắm nhìn mỗi ngày.
Thẩm Liên nghĩ ngợi, sau đó phân tích: “Nhưng dựa theo tính cách của Trình Tinh Lâm thì hình như đây không phải là yêu thầm đâu, chắc là phải chủ động tỏ tình rồi.”
Thẩm Y thấy chị gái mình nói cũng đúng, vì thế bà cũng có một suy đoán khác: “Thế có nghĩa là, không phải yêu thầm, mà là tỏ tình thất bại, cô gái kia từ chối nó sao?”
Thẩm Liên gật đầu: “Chị nghĩ là vế sau.”
Thẩm Y bừng tỉnh, “Ngẫm lại cũng đúng, thằng nhóc kia chưa từng yêu ai suốt mấy năm nay, cũng không có tiếp xúc gì với những người con gái khác, chắc là bị tổn thương.”
Hai người phụ nữ mỗi người nói một câu, phân tích câu chuyện ra rõ ràng.
Sự thật chứng minh, phụ nữ có khi chính là Sherlock Holmes, chỉ dựa vào một tấm ảnh là có thể tra ra được manh mối.
Khoảng hai giờ, Lộ Dĩ Nịnh theo địa chỉ mà Thẩm Liên gửi, kêu taxi đến biệt thự Thiển Loan.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Liên, nói rằng mình đã đến rồi.
Bảo vệ cửa nhận được tin nhắn nên cho phép cô vào.
Lộ Dĩ Nịnh nói cảm ơn bảo vệ rồi cầm đồ đi vào.
Cô được một dì giúp việc dẫn vào nhà họ Trình, thấy hai người phụ nữ ngồi ngay phòng khách, còn có nét giống nhau.
Thẩm Liên đứng dậy trước, đi đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, giới thiệu với Thẩm Y: “Đây là học trò của chị, Lộ Dĩ Nịnh.”
Lộ Dĩ Nịnh cũng đoán ra được người phụ nữ xinh đẹp này chính là em gái của cô giáo mình.
Cô cúi người, chào hỏi Thẩm Liên và Thẩm Y: “Con chào cô giáo, chào cô ạ, hôm nay con làm phiền mọi người rồi.”
Sau đó cô để đồ vật mình cầm trong tay đặt trên mặt đất, “Đây là quà con mang tặng mọi người, mong mọi người nhận ạ.”
Thẩm Liên xua tay: “Tới là được rồi, còn mang theo quà làm gì, khách khí với cô giáo của con như vậy sao?”
Lộ Dĩ Nịnh nghe vậy thì cười cười, “Hôm qua con mới đi chơi Vân Nam về, chơi được mấy ngày. Trên đường đi dạo thì thấy có mấy cửa hàng nhỏ bán quần áo, con nhắm được vài cái khăn lụa hợp với cô nên mua ạ.”
“Mấy cái khăn lụa đó rất đẹp nên con mua thêm mấy cái, hôm nay cũng mang theo.”
Cô nhìn về phía Thẩm Y mãi không nói chuyện, “Cô giáo với cô xinh đẹp giống nhau nên con nghĩ là cũng hợp với cô ạ.”
Thẩm Y đang nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng, cử chỉ khéo lại, lại có khí chất.
Vừa nhìn là thấy thoải mái.
Chỉ là, sao bà càng nhìn thì càng thấy quen quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nhưng vì trong khoảng thời gian ngắn nên bà không nhớ ra.
Đến khi nghe thấy giọng nói của cô thì mới hoàn hồn.
Lần đầu gặp mà đã được khen nên trong lòng bà cũng vui mừng hớn hở.
Bà sờ gương mặt mình, nở một nụ cười tươi tắn, “Con bé dẻo mồm quá.”
“Trùng hợp là cô cũng thiếu khăn lụa, lúc trước mua vài cái mà đã bị con chó nhà cô cắn hư mất rồi.”
Bà chỉ một bên sô pha, “Đừng chỉ nói chuyện không nữa, lại đây nào, ngồi xuống đi.”
Thẩm Y bảo giúp việc trong nhà đi rót trà đãi khách.
Lộ Dĩ Nịnh vốn định ngồi ở một bên nhưng bị Thẩm Liên kéo đến giữa sô pha ngồi, sau đó Thẩm Y cũng ngồi bên cạnh cô.
Thế là biến thành cô ngồi giữa, hai người phụ nữ ngồi hai bên.
Thẩm Y vẫn còn đang nhìn cô gái trước mặt mình, quan sát vô cùng kĩ lưỡng.
Đúng là càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Bà chủ động nói: “Mấy hôm trước con đi du lịch ở Vân Nam hả, trùng hợp quá, con trai cô cũng đi tới đó nữa.”
“Nhưng mà thằng nhóc đó không có lương tâm, không biết mua quà về cho cô gì cả.”
Ôi, tại sao lúc trước bà lại không sinh con gái chứ.
Con gái tốt biết bao, là áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ.
Nói chuyện hăng say thì đột nhiên dưới sô pha có một con vật chạy ra.
Lộ Dĩ Nịnh cúi đầu nhìn, phát hiện ra đó là một con Alaska, nhỏ nhắn xinh xắn.
Một bộ lông mềm mại, đen trắng xen kẽ và phần lông mềm cuộn tròn phía sau đuôi, lắc qua lắc lại.
Đôi mắt nó màu nâu, màu quả hạnh nhân đang nhìn Lộ Dĩ Nịnh, thè lưỡi ra với cô, có vẻ rất ngoan.
Thẩm Y nói: “Đây là con chó cắn hư khăn lụa của cô đấy.”
Bà đưa tay sờ đầu con Alaska, “Lúc nãy vừa nói mày đó, bây giờ chạy ra để nhận tội hả?”
Con Alaska không nhìn bà, nhưng lại quan quẩn dưới chân Lộ Dĩ Nịnh không ngừng.
Còn lắc lắc cái đuôi với cô nữa, nó đang ra vẻ “chờ được xoa xoa”.
Thẩm Y thấy con chó này khác như mọi ngày, thấy gái xinh là động d*c hay sao thế này?
Bà giả vờ tức giận, răn dạy: “Nguyên Bảo, không được như vậy.”
Sau đó Thẩm Y nhìn Lộ Dĩ Nịnh: “Con đừng trách nhé, con chó này bình thường chỉ dính con trai của cô, không biết hôm nay nó lại làm sao.”
Lộ Dĩ Nịnh cúi người xoa đầu con Alaska, để nó tự do leo lên chân mình, “Không sao ạ, con cũng thích chó.”
“Với lại nhà bà ngoại con cũng có nuôi một con chó vàng, cũng tên là Nguyên Bảo.”
Thẩm Y ồ một tiếng thật dài, giọng điệu bất ngờ: “Trùng hợp quá.”
Đúng là trùng hợp.
Không biết trong hôm nay bà đã nói từ “Trùng hợp” bao nhiêu lần rồi.
Lúc này, ở bên cửa có tiếng bước chân, chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng:
“Nguyên Bảo, lại đây lấy dép cho cậu chủ nào.”
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩn người, sau đó cô ngẩng đầu lên theo bản năng.
Thấy được chàng trai mới tạm biệt ngày hôm qua xuất hiện ở trước mặt cô.
Hôm nay anh vẫn mặc sơ mi trắng với quần dài, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra tỉ lệ dáng người hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, cặp chân dài vô cùng thu hút.
Cả người sạch sẽ, anh tuấn, đồng thời còn toát ra một phần trưởng thành nữa.
Trình Tinh Lâm đi vào cửa, vừa kéo cà vạt trên cổ ra, vừa chờ chó cưng lấy dép cho mình, nhưng đột nhiên thấy kì lạ.
Anh ngước mắt, híp mắt nhìn thấy ba người phụ nữ ngồi trên sô pha thì trợn mắt ngay tức thì.
Kì lạ không phải là mẹ mình, không phải là dì mình.
Mà là cô gái ngồi ở giữa kia…
Là Lộ Dĩ Nịnh.
Thế mới kì.
Con Alaska vừa nghe thấy tiếng cậu chủ thì chạy ngay ra, chạy như bay đến tủ giày, động tác thuần thục ngậm lấy đôi dép lê màu xanh đen.
Rồi đặt dưới chân anh, còn ngưỡng đầu, lắc lư cái đuôi chờ được khen.
Nhưng cậu chủ của nó thì đứng ngây người ở cửa, không hề nhúc nhích.