Trình Nham rời đi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Dọc trên đường đi, ông vui đến mức tài xế taxi cũng nhận ra được.
Tài xế là người thích tán gẫu nên hỏi: “Ông vui như thế này là vì trong nhà sắp có chuyện vui rồi phải không?”
Trình Nham: “Đúng thế, hôm nay con dâu tôi đến nhà ăn cơm, bây giờ tôi mới vội về nhà.”
Tài xế cười cười: “Chúc mừng, chúc mừng, thế thì ngày ôm cháu trai ngày càng gần rồi.”
Tài xế khẽ thở dài một hơi, “Tôi cũng có một đứa con trai, đã 27, 28 tuổi rồi, thế mà bạn gái còn chưa có, thật làm mệt mỏi với nó mà.”
Trình Nham an ui: “Sẽ có thôi mà.”
Hai người đàn ông cứ trò chuyện như thế.
…
Tài xế nhanh chóng lái xe đến biệt thự Thiển Loan, trước khi xuống xe còn chúc Trình Nham một câu:
–“Chúc ông sớm được ôm cháu trai nhé!”
Trình Nham cười cảm ơn.
Ông đi vào cửa lớn nhà họ Trình, trước khi bước vào thì đột nhiên dừng chân lại.
Ông tự sửa sang lại quần áo và cả biểu cảm trên gương mặt, quyết định phải tạo một hình tượng tốt cho con dâu.
Dì Tần giúp việc mới mua đồ ăn xong vừa mới về, chào ông chủ một tiếng.
Trình Nham trộm hỏi bà: “Cô gái hôm nay tới nhà như thế nào?”
Dì Tần là người khéo léo, bà đã làm việc ở nhà họ Trình lâu rồi, cũng là người nhìn Trình Tinh Lâm trưởng thành.
Trải qua sự việc vào buổi chiều, bà cũng đã biết đại khái, “Là một cô gái khá tốt, rất xứng đôi với cậu chủ. Bà chủ có vẻ rất thích cô gái đó, chắc ông chủ cũng rất vừa lòng.”
Trình Nham tươi cười hớn hở gật đầu, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào cửa nhà.
Dì Tần hiểu ý, hô to vào phòng khách: “Ông chủ về rồi ạ!”
Thẩm Y nghe thấy thì vội vàng đứng dậy, đi đón ông xã.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy mình đã sai ngay khi gọi điện cho cô giáo rồi, chọn không đúng lúc gì cả.
Sao mọi chuyện lại như thế này rồi.
Sao cô lại gặp mặt ba mẹ Trình Tinh Lâm.
Một người đàn ông đi vào cửa, gương mặt nho nhã, đeo mắt kính mạ vàng. Dáng người cao lớn, rắn rỏi, khí chất.
Lộ Dĩ Nịnh vội đứng lên, cười nhạt, chủ động chào hỏi: “Con chào chú, con là Lộ Dĩ Nịnh ạ.”
Thân là giáo sư hệ ngôn ngữ Trung, Trình Nham vô cùng nhạy bén với việc nắm bắt từ ngữ, đột nhiên ông nghĩ đến gì đó.
Vì thế ông cười tủm tỉm hỏi: “Nịnh nào?”
Lộ Dĩ Nịnh thành thật trả lời: “Nịnh trong Chanh ạ.”
Tên của nữ chính là Lộ Dĩ Nịnh (路以柠), 柠 (Nịnh) trong tên nữ chính có nghĩa là Chanh.
Trình Nham nghe được đáp án như dự kiến, sau đó nhìn về phía bà xã mình.
Đã là vợ chồng nhiều năm nên Thẩm Y nhanh chóng nghĩ giống ông.
Rất lâu trước đây, hai người suy nghĩ mãi vì sao Trình Tinh Lâm lại đặt công Thẩm Y khoa học kĩ thuật là “Lemon”.
Ngay cả Wechat cũng đổi thành như thế, chưa bao giờ đổi lại.
Bây giờ đã phá án được rồi.
Trên bàn cơm.
Dì Tần nhanh chóng bày dọn ra một bàn đầy ắp đồ ăn.
Cũng là làm những món yêu thích của Lộ Dĩ Nịnh.
Hơn nữa là đã gia giảm gia vị phù hợp với mọi người rồi.
Trình Nham ngồi ở vị trí chủ toạ, Thẩm Y ngồi bên phải ông, bên cạnh là Thẩm Liên.
Trình Tinh Lâm ngồi bên trái ông.
Lộ Dĩ Nịnh vốn muốn ngồi bên cô giáo nhưng lại bị Thẩm Y kéo đến bên Trình Tinh Lâm, “Dị Nĩnh ơi, con ngồi đây nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh không dám làm trái ý của chủ nhà nên đành phải nghe theo.
Ở nhà họ Trình không bắt buộc theo nguyên tắc im lặng khi ăn cơm hoặc khi ngủ gì đó.
Thế nên Trình Nham hỏi Trình Tinh Lâm về chuyện công ti như mọi ngày.
Hai ba con vừa hỏi vừa đáp, nhưng trên tay đều làm chung một việc, đó là mang bao tay để bóc vỏ tôm cho người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Đương nhiên là Thẩm Y không quên cho chị gái Thẩm Liên của mình, chia hơn một nửa phần tôm cho cô giáo.
Bà nói bên tai Thẩm Liên, nhỏ giọng: “Công thần, hôm nay phải cảm ơn chị nhiều.”
Hôm nay Thẩm Liên cũng chỉ mới phát hiện ra, “Chỉ có thể nói đây chính là duyên phận.”
Thế mà cháu trai của mình lại đến với học sinh của mình.
Chỉ là cô giáo nhớ đến những chuyện mà Lộ Dĩ Nịnh phải trải qua lúc trước nên không khỏi lo lắng.
Khi ngẩng đầu thì vừa vặn bắt gặp Trình Tinh Lâm phía đối diện đang bóc vỏ tôm cho Lộ Dĩ Nịnh, cụp mắt, giữa ánh mắt đều là sự dịu dàng.
Lúc nhìn sang cô gái bên cạnh thì không giấu nổi tình nồng trong mắt, khoé miệng vẫn luôn cong lên.
Thẩm Liên rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, bà có vui mừng, yên lòng.
Xem ra là mình lo lắng nhiều rồi.
Trình Tinh Lâm bóc vỏ tôm xong bỏ vào bát của Lộ Dĩ Nịnh ngay.
Với lại anh bóc vỏ tôm rất nhanh, không cho cô thời gian để từ chối.
Mắt thấy tôm trong chén ngày càng nhiều, mà chàng trai bên cạnh không có ý định dừng lại.
Lộ Dĩ Nịnh không khỏi đưa tay kéo góc áo của người nào đó ở dưới bàn.
Trình Tinh Lâm vừa mới bỏ thêm một con tôm vào chén cô, hơi nghiêng người, đến gần cô mộtt chút, hỏi: “Sao thế?”
Lộ Dĩ Nịnh cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt của người phía đối diện.
Cô nhích đầu lại, vô ý để sát gần tai anh, giọng nói thỏ thẻ ấm áp: “Cậu… đừng bóc vỏ tôm nữa, mình ăn khôn hết.”
Lúc nãy cô đã ăn một chén cơm rồi, với ít gỏi cuốn ớt xanh nữa, và một vài đồ ăn khác.
Lượng cơm đã nhiều hơn so với ngày thường cô ăn.
Bây giờ bụng đã hơi căng, thật sự là ăn không nổi nữa.
Trình Tinh Lâm nghe vậy thì nghiêm túc nói: “Nhà tôi không có thói quen lãng phí đồ ăn.”
Lộ Dĩ Nịnh thoáng nhìn qua chén tôm, cắn môi, bất lực nhìn anh, “Vậy… phải làm sao bây giờ?”
Trình Tinh Lâm vừa mới tháo bao tay ra, anh cầm đũa lên, “Còn có tôi mà, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”
Anh gắp bớt tôm trong chén cô vào chén mình, sau đó hỏi: “Còn lại mấy con mực, cậu ăn hết được không?”
Lộ Dĩ Nịnh rất thích mực nên gật đầu, “Được.”
Trình Tinh Lâm nâng một tay khác lên, sờ đầu cô, giọng nói đầy cưng chiều: “Ngoan lắm.”
Lộ Dĩ Nịnh: “…”
Hình như có chỗ nào đó sai sai.
Ăn cơm chiều xong, Lộ Dĩ Nịnh tạm biệt mọi người.
Đêm nay Thẩm Liên chuẩn bị ngủ ở nơi này, ngày nay trực tiếp xuất phát đi đến thành phố khác để biểu diễn.
Thẩm Y bảo Trình Tinh Lâm lái xe đưa Lộ Dĩ Nịnh về nhà.
Lộ Dĩ Nịnh không thể từ chối nên đồng ý.
Thẩm Liên và Thẩm Y đưa cô tới cửa biệt thử, Trình Tinh Lâm lái chiếc Porsche từ trong gara đi ra.
Chính là cái xe mà Lộ Dĩ Nịnh ngồi vào hôm cô mới về nước.
Trình Tinh Lâm ga lăng mở cửa phụ ra, một tay chống trên đỉnh xe.
Lộ Dĩ Nịnh tạm dừng một giây, vẫn ngồi vào.
Thật ra thì cô muốn ngồi ghế sau.
Thẩm Y và Thẩm Liên đứng ở cổng, vẫy tay chào tạm biệt.
Thẩm Y tươi cười thân thiết, “Sau này có dịp thì con đến chơi nữa nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh trả lời khách sáo, đồng ý: “Vâng ạ.”
“Con chào cô giáo, chào cô.”
…
Dọc trên đường đi, hai người không nói gì.
Bản thân Lộ Dĩ Nịnh là người ít nói, nhưng Trình Tinh Lâm lại không chủ động nói chuyện.
Gần đến nhà Lộ Dĩ Nịnh, Trình Tinh Lâm là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Khi nào cậu đi?”
Lộ Dĩ Nịnh phân tích ý tứ của anh trong lời nói, chắc là hỏi khi nào cô về Mỹ.
Cô đáp: “Ngày mai.”
Sau đó Trình Tinh Lâm chỉ ừ một tiếng, không nói nữa.
Bầu không khí lại lâm vào im lặng, kéo dài cho đến cuối cùng.
Xe chạy đến cửa nhà Lộ Dĩ Nịnh.
Cô tháo dây an toàn ra, nói một tiếng cảm ơn.
Khi chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên chàng trai gọi cô lại.
Nhưng cô không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế đưa lưng về phía anh.
Trong xe im ắng, truyền ra giọng nói trầm thấp của riêng anh, như là một bình rượu được ủ lâu năm:
“5 năm trước lúc cậu rời đi, có chúc tôi tìm được một người phù hợp.”
Tay Lộ Dĩ Nịnh nắm chặt túi xách, không đáp lời.
“Bây giờ tôi muốn nói với cậu rằng, tôi tìm không được. Tôi không có nhiều vận may để gặp được người khác.”
“Bởi vì để gặp được cậu, tôi đã sử dụng hết vận may của đời mình rồi.”
Trình Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, nói rõ ràng:
“Thế nên là, Lộ Dĩ Nịnh, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, vì tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu.”
Giọng nói anh khác hẳn với lúc trước, kiên định chắc chắn phải đạt được.
Về lại nhà họ Trình.
Thẩm Y đang xem TV trong phòng khách, trong miệng cắn hạt dưa.
Thấy anh về thì bà bắt đầu hỏi những câu mà thắc mắc cả buổi trưa nay: “Thằng nhóc con, thành thật khai báo!”
Trình Tinh Lâm rầu rĩ nói: “Khi nào con theo đuổi được thì sẽ nói.”
Thẩm Y nghe thấy vậy thì thở ngắn than dài.
Thật ra bà đã nhìn ra rõ vào lúc chiều rồi, giữa hai người vẫn còn đang mập mờ.
Nhưng về chuyện tình cảm này thì bà không thể nhúng tay nhiều.
Chỉ nói một câu: “Phải nắm chặt đó.”
Bà đang chờ ôm cháu nội đây.
Trình Tinh Lâm đáp vâng, “Con biết rồi.”
Anh đặt chìa khoá xe trên tủ giày, hỏi: “Ba con đâu?”
“Thư phòng.”
Ánh mắt Thẩm Y lại nhìn TV, tiếp tục cắn hạt dưa.
Trình Tinh Lâm đi lên lầu hai.
Anh gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng “Vào đi” thì mới đẩy cửa ra.
Trình Nham đang ngồi trên ghế bàn làm việc, trước mặt là một đống sách.
Trình Tinh Lâm đi qua, hai tay chống lưng, đảo mắt nhìn lên nhìn xuống, trái phải.
Trình Nham nhìn anh một cái, rồi cúi đầu làm tiếp việc của mình, “làm sao, con tới để tham quan à?”
Trình Tinh Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Ba, con nhớ là trong thư phòng ba có cất bức [Sơn cư gió thu đồ] mà ạ.”
Tay cầm bút của Trình Nham dừng lại, bắt đầu cảnh giác: “Sao đột nhiên con lại hỏi cái này, mơ ước báu vật của ba à?”
Trình Tinh Lâm ra vẻ chế nhạo, “Báu vật của ba không phải là Thái Hậu nương nương của con sao?”
Trình Nham ho nhẹ, “Báu vật này khác.”
Trình Tinh Lâm không trêu ông nữa, “Con đã thấy bức [Đồng ruộng ngày xuân đồ] rồi.”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Chữ kí thật.”
Trình Nham không tin, “Sao được, bức đó không được bán đấu giá, còn ở trên tay của đại sư Lộ kia mà.”
Ông nói xong lại thấy không đúng, “Con vừa nói sao, con đã thấy chữ kí thật à? Thấy ở đâu?”
Trình Tinh Lâm kéo dài giọng nói: “Đương nhiên là…”
“Ở trong…”
“Nhà của đại sư Lộ.”
Tin tức này quá chấn động.
Trình Nham bình ổn lại mới phản ứng, “Sao thằng nhóc con lại được gặp đại sư, còn đến nhà ông ấy nữa? sao được? Đi lúc nào? Sao không nói với ba?”
Ông lập tức hỏi ra mấy câu hỏi liên tiếp.
Trình Tinh Lâm thiếu đòn, “Đi lâu rồi, vào dịp nghỉ Quốc khánh 5 năm trước cơ.”
Trình Nham: “…”
Ông giả vờ tức giận đập bàn, “Nói cho rõ, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Trình Tinh Lâm hỏi câu khác: “Ba có nhớ cô gái ăn cơm với nhà chúng ta tối nay không, ba nhớ cô ấy tên gì không?”
Trình Nham: “Đương nhiên là nhớ, tên Lộ Dĩ Nịnh, con đặt tên công ti cũng…”
“Khoan, con bé họ Lộ.”
Đột nhiên Trình Nham phản ứng, trong đầu nhanh chóng có suy đoán, đôi mắt mở to, “Thế nên, con bảo là…”
Trình Tinh Lâm vâng, đưa đáp án giống như ông đang nghĩ, “Đại sư Lộ Hồng Thật là ông ngoại của cô ấy.”
Anh lặp lại rõ ràng, “Ruột thịt, ông ngoại ruột.”
Trình Nham tức giận nghiến răng, đập mạnh trên bàn, “Sao con không nói sớm?”
Trình Tinh Lâm: “Nói cái gì cơ, nói để cho đi gặp thần tượng của mình à?”
Trình Nham: “Đương nhiên rồi, ba hâm mộ ông ấy lâu lắm rồi.”
Trình Tinh Lâm nhướng mày, “Ba muốn lấy thân phận gì?”
Trình Nham: “Đương nhiên là thông gia!”
Ông đã sớm coi Lộ Dĩ Nịnh là con dâu mình.
Đào hố cũng đã được sâu, Trình Tinh Lâm chuẩn bị lấp.
Giọng điệu anh trở nên sầu bi: “Nhưng con trai của ba chưa theo đuổi được cháu gái của thần tượng ba đâu.”
Trình Nham chỉ muốn trách móc anh: “Không biết cố gắng!”
Trình Tinh Lâm chỉ chờ giây phút này, “Thế mới đến học hỏi ba đây.”
“Ba, nghe nói ba theo đuổi mẹ con nhiều năm trời, thế thì làm sao mới khiến mẹ đồng ý được vậy?”
Trình Nham nghe thế thì giả vờ bối rối, “Con nghe ai nói vậy, rõ ràng là mẹ con theo đuổi ba.”
Trình Tinh Lâm khinh khỉnh ồ một tiếng, “Xem ra con hỏi sai người rồi, để con đi hỏi mẹ vậy.”
“Mẹ con xinh đẹp thế thì chắc chắn được rất nhiều người theo đuổi. Thế mà không biết sao mẹ lại theo đuổi ba, phải đi hỏi mẹ mới được.”
Anh nói xong đi về phía cửa.
Lúc mở cửa ra thì phía sau có tiếng nói bất lực của ba anh:
“Mặt dày vào.”