Từ cuối tháng 10 đến đầu tháng 11, bên Mỹ đã có tuyết rơi.
Lúc chuyển mùa Lộ Dĩ Nịnh rất dễ bị cảm mạo, đã bị mấy ngày rồi, uống thuốc cũng không khá là bao.
Nhưng từ trước đến nay cô không thích đến bệnh viện, cứ uống thuốc mãi chứ không đi khám bệnh.
Dù sao trước đây cô cũng như thế, một hai tuần thì khoẻ lại thôi.
Sau khi cô nộp đơn từ chức thì bên ban nhạc không có việc gì, cho nên hai ngày nay cô nghỉ ngơi ở căn hộ cô thuê.
Tiếng tin nhắn đến phát ra từ điện thoại, Lộ Dĩ Nịnh không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Từ sau buổi tối đó, Trình Tinh Lâm không về nước mà vẫn luôn ở lại khách sạn.
Sau khi anh nói câu “Muốn không” thì không cho cô có cơ hội mở miệng đáp.
Chỉ để lại một câu: “Tôi cho cậu thêm thời gian, cậu cứ xem xét kĩ càng.”
Hơn nửa tháng sau, Lộ Dĩ Nịnh thường xuyên nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện trước mặt cô.
Cứ mỗi lần biểu diễn xong là anh đều cầm một bó hoa chờ cô ở ngoài phòng biểu diễn.
Anh không quan sát cô từ xa nữa mà xuất hiện trước mặt cô một cách quang minh chính đại.
Sau đó anh sẽ đi theo phía sau cô mỗi ngày, đưa cô đến căn hộ rồi rời đi.
Thành viên trong ban nhạc đã thấy anh nhiều lần nên dần dà cũng quen, hơn nữa còn biết anh đang theo đuổi cô.
Cứ mỗi ngày là anh nhắn tin chào buổi sáng và chúc cô ngủ ngon, có đôi khi còn tự kể chuyện mình đang làm gì nữa.
Lộ Dĩ Nịnh xem tin nhắn của anh xong thì hiếm khi trả lời lại.
Không đáp để xem anh có thể kiên trì được bao lâu?
Bởi vì trong lòng cô nghĩ rằng –
Trình Tinh Lâm. Rõ ràng là cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn mà.
Hôm nay.
Lúc giữa trưa Cửu Cửu có đến.
Lộ Dĩ Nịnh đang ngủ mơ màng thì đột nhiên trên trán cô bị bàn tay của ai đó bao phủ.
Cửu Cửu ngồi xổm bên mép giường, vẻ mặt lo lắng, “Chị Nịnh, chị bị sốt sao ạ? Hay là chị đến bệnh viện với em đi.”
Lộ Dĩ Nịnh nằm trên giường không chịu ngồi dậy, kéo chăn lên trên, che lại cằm.
“Ừm, không cần đâu, chị uống thuốc hạ sốt thì đỡ thôi mà.”
Từ trước đến nay Cửu Cửu vẫn luôn nghe lời cô, thấy cô không muốn thì cũng không ép.
Vì không ai có thể ép cô làm chuyện mà cô không muốn.
Thế nên cô ấy nấu chút cháo để đút cô ăn rồi uống thuốc hạ sốt.
Lộ Dĩ Nịnh ăn cháo, uống thuốc xong thì nằm lại trên giường.
Cửu Cửu giúp cô đắp chăn lại, vừa nói: “Chị Nịnh, hay em ở lại chăm sóc chị nhé.”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh còn đang nhắm lại, tiếng nói khàn khàn phát ra: “Không cần đâu, em về đi, chị ngủ một lát rồi khoẻ.”
Trước khi đi, Cửu Cửu còn dặn dò: “Vậy chị nghỉ ngơi đi, lát nữa em lại đến thăm chị.”
…
Cửu Cửu đi rồi, cả căn phòng chỉ còn một mình Lộ Dĩ Nịnh.
Cô có tỉnh dậy lại vào buổi chiều.
Lộ Dĩ Nịnh vươn tay cầm lấy điện thoại đặt đầu giường, nhìn đồng hồ chút rồi phát hiện trong WeChat có tin nhắn chưa đọc.
Nhắn từ mấy phút trước, đều là từ một người.
[Lemon]: Tôi đang ở dưới nhà cậu.
[Lemon]: Tôi muốn gặp cậu.
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh lướt qua nhanh những tin nhắn đó, độ nhiên cô ho khan vài đợt rồi ho khụ khụ.
Cô thả điện thoại, muốn ngồi dậy tìm nước uống.
Nhưng đầu cô đau nhức vô cùng, lúc ngủ cô quay sang bên trái nên lúc đứng dậy không cẩn thận bị té xuống giường.
Căn hộ này không giống như ở nhà cô, không trải thảm, lúc Lộ Dĩ Nịnh ngã xuống thì thấy cả người mình đau nhức.
Cảm giác mỏi mệt, bất lực lan ra toàn thân.
Một lát sau cô mới chậm rãi bò dậy, cầm điện thoại lên lại trả lời tin nhắn của anh.
[Mình không muốn gặp cậu, cậu về đi.]
Lộ Dĩ Nịnh cứ ngồi trên sàn nhà như thế, dựa vào giường, nhắm mắt lại.
Cô không muốn anh nhìn thấy cô trong dáng vẻ này.
Với lại cô đã quen cảm giác một mình rồi.
Trình Tinh Lâm, cậu có thể, đừng lại gần mình nữa được không.
—
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh ngủ lại thì cô mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy Trình Tinh Lâm.
Vẫn là giấc mơ lúc trước, cô mơ thấy khung cảnh ở sân bay 5 năm trước, thiếu niên cướp lấy nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng chính anh lại đỏ mắt.
Khung cảnh chớp nhoáng ngay sau đó, tiếp theo là cảnh tượng chàng trai đứng trên nền tuyết.
Dường như anh đã đứng đó khá lâu, trên người bị phủ đầy tuyết, sắp hoà tan vào màu trắng.
“Lộ Dĩ Nịnh, tôi muốn gặp cậu.”
…
Lộ Dĩ Nịnh đang nằm trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn căn phòng tối thui, bật đèn lên rồi ngồi dậy.
Đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ.
Sao cô lại ngủ lâu như vậy.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy đầu mình ong ong, theo quán tính bốc lấy điện thoại ở bên cạnh, nhấn mở màn hình, có một tin nhắn mới chưa đọc xuất hiện ngay trước mắt.
Vẫn là câu nói đó.
[Lemon]: Tôi muốn gặp cậu.
Bỗng cô cảm thấy giấc mơ kia không còn là giấc mơ nữa.
Với cả cảnh tượng tuyết trắng xoá kia.
Thời gian nhắn tin là 4 giờ chiều, bây giờ đã là 9 giờ tối.
Vốn Lộ Dĩ Nịnh đang đau đầu thì tỉnh táo ngay tức khắc, ngồi dậy ngay lập tức.
Cô lảo đảo đi đến bên cửa sổ, kéo màn ra, liếc mắt là đã thấy tuyết bay đầy trời.
Cô nhíu mày, chẳng lẽ anh còn ở đây sao?
Lộ Dĩ Nịnh do dự trong vài giây rồi nhanh chóng thay đồ, cô tròng áo khoác lông lên rồi tự mình cầm lấy chìa khoá, đi ra ngoài.
Sau khi bước xuống cầu thang thì cô bắt đầu chạy, vì quá gấp với lại bị cảm chưa khoẻ hẳn nên cô vừa chạy vừa ho khan.
Tuyết bay gữa trời, màu trắng xoá trùm lên các cây cao, cây cối được phủ lớp quần áo màu trắng mới, tuyết đọng trên mặt đất dày đặc.
Lộ Dĩ Nịnh dẫm lên tuyết, để lại dấu chân.
Sau khi ra khỏi cổng lớn của căn hộ thì bắt đầu tìm kiến bóng dáng quen thuộc.
Đi về phía trước vài bước, một màu trắng xoá, cô thấy anh ở dưới thân cây.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chiếc bóng người được kéo dài.
Chàng trai mặc áo khoác lông màu trắng, dáng người cao lớn đàng hoàng, chìm giữa màu trắng của tuyết.
Giống y như giấc mơ lúc nãy.
Anh trùm mũ áo lên đầu, chỉ lộ ra gương mặt sắc xảo, trên đầu và vai anh bị phủ tuyết.
Vừa nhìn là biết anh đã đứng đây lâu rồi.
Một bàn tay đang đeo bao tay của anh cầm hộp bánh kem, phía trên có cột nơ con bướm to.
Lộ Dĩ Nịnh không nhịn được mà ho khan, chàng trai vốn đang cúi đầu nghe thấy thì ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau, bốn mắt đυ.ng nhau.
Lộ Dĩ Nịnh chủ động đi đến bên anh, trong lòng cô đang nóng giận.
“Trình Tinh Lâm, cậu là đồ ngốc à?”
Cô vừa nói xong thì ho khụ khụ, nhưng giọng rất lớn, rõ ràng là cô đang rất tức giận –
“Không thấy tin nhắn của mình sao, mình nói không muốn gặp cậu.”
“Tuyết lớn như vậy sao cậu không về đi, sao cậu mặt dày thế?”
Lần đầu tiên Lộ Dĩ Nịnh nói nặng với anh như vậy.
Hiếm khi cô bị kích động, vì cô không để bụng những chuyện khác.
Nhưng bây giờ thì cảm giác đau lòng lan tràn ra toàn thân cô.
Thời tiết thì dưới 0 độ, gió lạnh thấu xương, còn đổ tuyết.
Xung quanh là các cơn gió lạnh buốt, ăn sâu vào trong cơ thể, thế mà anh cứ mải đứng đây.
Cô nói vừa nhanh vừa vội, thở ra khí trắng, che miệng lại để ho khan, ngay cả gương mặt cũng tái nhợt.
Trình Tinh Lâm nhìn cô chật vật vậy thì cảm thấy đau lòng, tự động không nhe những lời cô nói lúc nãy.
Anh đi đến bên cạnh cô, ngừng lại trước mặt cô cách một đoạn nhỏ.
Ánh mắt nhìn trên đôi tay tr@n trụi của cô, vốn bàn tay mảnh khanh xanh nhạt nhưng bây giờ lại ửng đỏ.
Anh nâng tay đang cầm hộp bánh kem của mình lên, rút bao tay của tay kia cho cô.
“Sao cậu không mang bao tay xuống chứ, bị ửng đỏ hết rồi này.”
Lộ Dĩ Nịnh lùi về sau mấy bước, tránh không cho anh đυ.ng vào.
Cô lạnh mặt, “Cậu không nghe những gì mình vừa nói sao?”
Đôi mắt đen láy của Trình Tinh Lâm nhìn cô, vẻ mặt đáng thương, anh nhỏ giọng, bĩu môi: “Nghe thấy.”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà, tôi muốn tặng bánh kem cho cậu.”
“Với lại, để chúc cậu sinh nhật vui vẻ nữa.”
Vì một cái bánh sinh nhật.
Vì một câu chúc sinh nhật vui vẻ.
Mà anh đợi trên nền tuyết suốt 5 tiếng đồng hồ.
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy vậy thì đỏ mắt.
“Mình không có sinh nhật.”
Sau khi Lộ Thanh Hạm qua đời thì Lộ Dĩ Nịnh không bao giờ ăn sinh nhật nữa.
Ngày 1 tháng 11, ngay cả con số cũng cô đơn như vậy.
Người sinh ra cô không còn trên đời này nữa thì sinh nhật còn có ý nghĩa gì?
Cô nhìn gương mặt anh, gương mặt xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần.
Khi mở miệng ra lần nữa, giọng nói Lộ Dĩ Nịnh nghẹn ngào: “Trình Tinh Lâm, cậu đừng thích mình nữa.”
Cô lặp lại: “Đừng thích mình nữa mà.”
Trình Tinh Lâm, cậu cũng không nên như thế này.
Một giây vừa thấy anh, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Tất cả đều là hình ảnh anh cao ngạo, kiêu hãnh.
Anh cứ như là mặt trời, vẫn cứ luôn nhiệt liệt như thế.
Chứ không phải vì một cái bánh sinh nhật mà đợi trongn trời tuyết lớn suốt 5 tiếng đồng hồ.
Hèn mọn… như vậy.
Từ này không hợp với anh chút nào.
Lộ Dĩ Nịnh nói ra lời mà mình vẫn luôn giấu trong đáy lòng:
“Mình là người vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nhạy cảm, yếu ớt, bình thường không thích nói chuyện, không thích giao du.”
“Cuộc sống của mình không thú vị, ngoại trừ đàn Cello ra thì không có cái gì cả.”
“Mình với cậu không hề giống nhau, cậu toả sáng loá mắt, cuộc sống của cậu cũng luôn muôn màu vạn trạn.”
“Nhưng mình thì không, mình…”
Cô không ngần ngại để lộ ra vết sẹo của mình cho anh xem, “Mình bị bệnh trầm cảm, đã từng tự tử, mình không hề tốt đẹp như cậu nghĩ!”
“Cho nên rốt cuộc cậu thích mình vì gì vậy, mình không hề xứng với cậu!”
Lúc cô nói xong câu cuối thì như là rống lên, nước mắt chảy xuống gương mặt.
Không còn điềm tĩnh như bình thường.
Trình Tinh Lâm vẫn cứ nghe cô nói hết.
Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn tiến lên lau nước mắt cho cô.
Từng tiếng nghẹn ngào của cô làm anh đau đớn trong tim.
Giọng nói khàn khàn, kiềm chế của chàng trai vang lên: “Tôi biết.”
“Những chuyện trước đây cậu phải trải qua, tôi biết cả.”
Bởi vì anh đã từng đi tìm Đường Tinh Chu.
Thế nên anh biết chuyện cô từng bị trầm cảm ở bên Mỹ.
Anh cũng biết cô từng tự tử, chuyện Đường Tinh Chu kéo cô về từ cửa địa ngục.
Thế nên tình cảm của cô đối với Đường Tinh Chu rất khác.
Thế nên trên cổ tay trái của cô mới phải mang theo trang sức, là để che vết sẹo kia đi.
Thế giới này đối xử với cô gái anh thích không hề tốt chút nào.
Cho nên anh muốn đối xử dịu dàng với cô.
Anh muốn nói với cô rằng.
Thế giới này tàn nhẫn với cậu bao nhiêu, tôi sẽ dịu dàng với cậu bấy nhiêu.
Anh lại đặt cả trái tim mình trước mặt cô, “Lộ Dĩ Nịnh, cho dù cậu có thế nào thì tôi vẫn thích cậu.”
Con người khi đã thích ai thì thích người đó cả đời.
Chỉ cần thấy cô lần nào thì anh rung động lần đó.
Tình cảm của anh với cô chính là như vậy.
Nước mắt đọng lại bắt đầu chảy ra từ khoé mắt Lộ Dĩ Nịnh lần nữa, cánh cửa của cô đã lung lay sắp đổ, gục xuống.
Đôi mắt cô đỏ hoe, lông mi còn dính nước mắt, mở miệng một cách khó khăn:
“Trình Tinh Lâm, người sống trong bóng tối khi có được ánh sáng thì sẽ không buông bỏ mà sẽ liều mạng bắt lấy.”
Giọng nói cô yếu ớt, gần như nức nở, “Mình như thế cậu không thấy sợ sao?”
Bởi vì cô không thể chịu được cảm giác khi có ai đó rời xa khỏi cô lần nữa.
Nếu vậy thì tốt nhất đừng chấp nhận ai.
Trình Tinh Lâm không hề do dự mà đáp lại –
“Không sợ.”
“Tôi nguyện ý trở thành ánh sáng của cậu.”
Lúc anh nói thế, đôi mắt nhìn cô, chỉ có mỗi có trong mắt.
Tựa như ngày ở phòng y tế năm đó, lần đầu tiên anh tỏ tình với cô.
Vừa nhiệt liệt, chân thành, thuần khiết.
Anh vẫn là anh, là người con trai từng nói với cô câu “Tôi thích cậu” vào mùa hè năm đó.
Không hề thay đổi.