Hai người lại lên chiếc xe taxi ban nãy lần nữa, Trình Tinh Lâm báo địa chỉ của một tiểu khu.
Khoảng mười phút sau đã đến nơi.
Trình Tinh Lâm trả tiền xe sau đó nắm tay Lộ Dĩ Nịnh xuống xe.
Vừa khéo cũng có một chiếc taxi ngừng lại ở đối diện, một người đàn ông đang bế một người phụ nữ theo kiểu công chúa từ bên trong bước ra.
Đợi sau khi hai người xoay người lại, Lộ Dĩ Nịnh thấy người quen thì kinh ngạc thốt thành tiếng: “Anh Tinh Chu?”
Sau khi Đường Tinh Chu nghe thấy có người gọi tên mình thì hơi ngước mắt lên, cũng trông thấy cô gái đứng đối diện.
Cùng với Trình Tinh Lâm đang đứng bên cạnh cô.
*
Trong thang máy.
Gần mười hai giờ, những hộ gia đình trong đây gần như đều đã ngủ cả rồi, vì vậy chỉ có bốn người họ ở đây.
Đan Ý rúc vào vòng tay người đàn ông, nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, ngủ say vô cùng.
Đường Tinh Chu nhẹ nhàng giúp cô ấy điều chỉnh lại tư thế, để cô ấy ngủ được thoải mái hơn một chút.
Lộ Dĩ Nịnh đợi sau khi anh ấy làm xong những động tác này mới hỉ ra những nghi ngờ đã có từ ban nãy: “Anh Tinh Chu, anh cũng ở đây sao?”
Đường Tinh Chu ‘ừ’ một tiếng rồi lại hỏi một câu hỏi khác: “Tối nay em ngủ nhà cậu ấy à?”
Vẻ mặt Lộ Dĩ Nịnh ngượng ngùng, cô giải thích: “Hôm nay em quên mang chìa khóa nhà…”
Rồi lại kể chi tiết về chuyện bây giờ trong nhà không có người với anh ấy một chút.
Đường Tinh Chu biết hôm nay các cô đi dự tiệc cưới nên mới về trễ thế này.
“Bên nhà anh vẫn còn phòng cho khách đó, lát nữa thu dọn một chút thì em sang ngủ nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Sang đó?”
“Cậu ấy không nói với em là bọn anh ở đối diện nhau à?”
“ …”
Cô thực sự không biết.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Tinh Lâm lại bị anh kéo ra sau lưng.
Trình Tinh Lâm: “Đêm nay cô ấy ngủ ở chỗ tôi.”
Đường Tinh Chu ‘chậc’ một tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Chắc chú Cố vẫn chưa gặp cậu đâu nhỉ?”
Trình Tinh Lâm thành công bị câu này của anh ấy chặn họng.
Đường Tinh Chu: “Nếu bị ông ấy biết được đêm nay con gái mình ở cùng với một người đàn ông, e là sau này cậu cũng đừng mong bước vào cổng nhà họ Cố nữa đi.”
Lúc này, Lộ Dĩ Nịnh thò đầu ra từ sau lưng của Trình Tinh Lâm.
Ngón tay của cô còn chạm vào áo ở một bên vai anh, ánh mắt nhìn về phía Đường Tinh Chu, vẻ mặt ngoan ngoãn mà nói:
“Anh Tinh Chu, anh không nói, em không nói thì ba em sẽ không biết đâu.”
“ …”
Lần này đến lượt Đường Tinh Chu cạn lời.
Trình Tinh Lâm cười hài lòng, cũng bị lời nói này của cô lấy lòng.
Anh không kiêng dè gì mà cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, giọng nói khen ngợi: “Sao em lại thông minh như vậy chứ.”
Lộ Dĩ Nịnh xấu hổ cúi thấp đầu.
Đường Tinh Chu quả thật không muốn nhìn cảnh này thêm nữa.
Nhưng thực tế mà nói thì anh ấy tin tưởng cách làm người của Trình Tinh Lâm, anh có chừng mực và cũng sẽ không làm càn.
Ban nãy anh ấy cũng chỉ tiện miệng đề nghị thế thôi, xem thử Lộ Dĩ Nịnh có tự nguyện hay không.
Chẳng mấy chốc thang máy đã tới tầng mười ba.
Đường Tinh Chu ôm Đan Ý bước tới cửa phòng 1314, ánh mắt anh ấy nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh rồi để lại một câu: “Đổi ý thì cứ sang đây, bất cứ lúc nào.”
Trình Tinh Lâm vừa nghe cũng sợ Lộ Dĩ Nịnh đổi ý, dù sao thì người là do anh ‘lừa tới’ mà lại.
Anh vội vàng dùng vân tay của mình mở cửa nhà đối diện, tiện thể kéo tay Lộ Dĩ Nịnh sang để giúp cô cài đặt một dấu vân tay.
Hai tay khoát lên bả vai cô, từ sau lưng đẩy cô đi vào trong.
“Sau này em muốn đến thì cứ đến, nơi này cũng là nhà em.”
Lộ Dĩ Nịnh đi về phía trước một cách bị động, sau đó bị anh đẩy vào giữa phòng khách.
Cô quét mắt đánh giá thiết kế trong phòng.
Ba phòng ngủ hai sảnh, phòng khách rất lớn, tường được bài trí vân gỗ, sàn nhà bằng đá cẩm thạch, bên cạnh còn có một cửa sổ sát đất, vừa nhìn đã thấy tầm nhìn rất khá.
Phong cách thiết kế của ghế sô pha và đồ nội thất xung quanh là phong cách châu Âu phục cổ, mang một loại cảm giác vừa thoải mái lại vừa trang nhã.
Trình Tinh Lâm đưa cô vào phòng ngủ chính, màu sắc bên trong có màu chủ đạo là xám xanh, hai bên đầu giường có đặt tủ thấp.
Đủ kiểu đủ loại mô hình khác nhau được bày trên bàn trong góc phòng.
Lộ Dĩ Nịnh đứng bên cạnh cửa, nhìn xong bố cục bên trong, ánh mắ ngừng lại vài giây ở chiếc giường lớn nọ sau đó chuyển hướng ra ngoài.
Cô hỏi: “Đêm nay em ngủ ở đâu?”
Trình Tinh Lâm hỏi lại cô: “Em muốn ngủ ở đâu?”
Lộ Dĩ Nịnh tiện tay chỉ về một căn phòng đang khép chặt cửa bên cạnh, lộ ra biểu cảm lấy lòng: “Căn phòng này nhé, được không?”
Trình Tinh Lâm nhìn thoáng qua phương hướng mà cô chỉ, sau đó giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ chỉ vào vầng trắn trơn bóng của cô: “Chỗ đó là phòng sách của anh.”
Lộ Dĩ Nịnh ‘ồ ồ’ hai tiếng lại chỉ chỉ vào cửa căn phòng đang đóng bên cạnh phòng đó: “Thế phòng kia chắc là phòng trống chứ?”
Trình Tinh Lâm: “Ừ.”
Gương mặt của Lộ Dĩ Nịnh lộ ra nụ cười: “Thế tối này em có thể…”
Trình Tinh Lâm lại thẳng thừng từ chối nói: “Không được.”
Lộ Dĩ Nịnh phỏng đoán: “Căn phòng đó không có giường sao?”
Trình Tinh Lâm: “Có thì có.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Thế thì được rồi.”
Trình Tinh Lâm vẫn nói hai chữ nọ: “Không được.”
Anh tung ra thêm một câu kinh động lòng người: “Đó là giường anh dành cho con gái tương lai của anh ngủ.”
Lộ Dĩ Nịnh: “???”
Cái gì cơ?
Con gái tương lai?
Trình Tinh Lâm đặt một tay lên vai cô và chỉ vào chiếc giường đơn to lớn của riêng mình: “Vậy nên, mẹ của con gái tương lai của anh, đêm nay em chỉ có thể ngủ chung một phòng với anh thôi.”
Lộ Dĩ Nịnh phản ứng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay ôm lấy hông anh: “Trình Tinh Lâm, có phải anh cố ý không hả?”
Trình Tinh Lâm khom người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, thừa nhận một cách cực kỳ thản nhiên: “Đúng vậy.”
Anh dẫn dắt từng bước: “Dù sao thì cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ chung giường. Vả lại giường của anh vừa to vừa mềm, tối ngủ còn có gối ôm hình người là anh sưởi ấm cho em, không tốt hay sao?”
Lộ Dĩ Nịnh không phản bác được gì cả.
Kể từ sau khi cô đồng ý theo anh đi thì có lẽ anh đã sớm tính toán xong bàn tính như ý(1) này rồi.
(1) Bàn tính như ý chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn.
Mà con sói xám Trình Tinh Lâm này đang rất chi là đắc ý phe phẩy cái đuôi của mình.
*
Cố Dĩ Trăn gọi lại vào lúc Trình Tinh Lâm đi tắm.
Mới đầu, cậu hỏi một câu trên Wechat ‘ngủ chưa chị?’
Đúng lúc Lộ Dĩ Nịnh đang xem điện thoại nên nhanh chóng trả lời một câu:
【Ning】: Chưa.
Sau đó Cố Dĩ Trăn trực tiếp gọi điện thoại tới.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của cậu từ bên kia truyền sang: “Chị, bây giờ chị vào phòng em, em có để chồng tài liệu trên bàn đấy, chị chụp hình giúp em với.”
Thật ra tài liệu không gấp lắm, chỉ là đúng lúc cậu tăng ca liền muốn thuận tiện xem qua công việc sáng mai luôn.
Lộ Dĩ Nịnh không ngờ cậu bỗng nhiên nhờ giúp đỡ, lần này buộc phải nói thật rồi: “ … bây giờ chị không có nhà.”
“Giờ này mà chị không có nhà?”
Cố Dĩ Trăn nhạy cảm chộp được sự khác thường trong giọng điệu của cô, lập tức buông hết công việc trên tay xuống rồi hỏi cô: “Thế bây giờ chị đang ở đâu?”
Lộ Dĩ Nịnh suy nghĩ một cách xưng hô không quá trực tiếp: “Nhà ông chủ em.”
Nhưng Cố Dĩ Trăn vẫn nhanh chóng liên kết ‘ông chủ em’ với tên của Trình Tinh Lâm.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy sự tĩnh lặng phía bên kia điện thoại, cô giải thích: “Hôm nay chị quên mang chìa khóa, lúc về nhà cũng muộn lắm rồi, ba với chú dì Chu không có nhà, nên…”
Cố Dĩ Trăn cũng không chừa lại chút xíu cơ hội nào: “Bây giờ chị về nhà ngay lập tức, em mang chìa khóa sang cho chị.”
Lộ Dĩ Nịnh: “ …”
Cô đã đồng ý với Trình Tinh Lâm đêm nay sẽ ở lại đây rồi, đột nhiên nuốt lời thì lại không tốt lắm.
Vả lại cô cũng không muốn Cố Dĩ Trăn phải cố tình chạy sang đây một chuyến nữa.
Vì thế rất nhanh cô lại tìm được một cái cớ khác: “Hôm nay trong đám cưới anh ấy uống hơi nhiều, đầu cứ đau mãi thôi, chị muốn chăm sóc anh ấy.”
Cố Dĩ Trăn bên kia ha hả mấy tiếng.
Say rượu thế này cũng thật là trùng hợp ha.
Còn say đến là lợi hại thế kia nữa, trực tiếp lừa chị gái cậu về đến nhà mình luôn rồi.
Cố Dĩ Trăn vẫn không yên tâm: “Bây giờ chị bảo anh ta nghe điện thoại, em muốn nói với anh ta mấy câu.”
Lộ Dĩ Nịnh nhìn thoáng qua cửa phòng tắm vẫn đóng chặt: “Bây giờ anh ấy đang tắm, chắc không tiện lắm đâu.”
Cố Dĩ Trăn: “!!!”
Cái gì cơ!
Tắm rửa á!
Tắm rửa cái gì!
Lộ Dĩ Nịnh muộn màng nhân ra câu nói này rất dễ làm người ta sinh ra hiểu lầm, cô có hơi dở khóc dở cười mà giải thích: “Không phải như những gì em nghĩ đâu.”
Cô lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “A Trăn, anh ấy không làm gì chị đâu.”
Vừa mới nói xong, trong phòng tắm vang lên một giọng nói:
“A Nịnh, lấy đồ ngủ giúp anh với.”
Cố Dĩ Trăn bên kia điện thoại cũng nghe rõ lời nói này vô cùng, cả người cậu đã bùng nổ rồi.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Lộ Dĩ Nịnh liền tranh nói trước cậu: “Được rồi A Trăn, em cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, chị cúp máy đây.”
Sau đó liền vang lên âm thanh ‘tút tút tút’ trong điện thoại.
Cố Dĩ Trăn nghiến răng, lúc gọi lại lần nữa thì điện thoại vẫn cứ báo không ai nghe máy.
Cậu lại gửi tin nhắn Wechat cho Lộ Dĩ Nịnh, gõ chữ lạch tạch lạch tạch:
【Zhen】: Chị, chị phải tự bảo vệ mình cho tốt!
【Zhen】: Chị đừng bị anh ta lừa gạt, anh ta là một tên mặt người dạ thú!
【Zhen】: Chị, chị quay lại đi, không được mang đồ ngủ gì đó cho anh ta!
【Zhen】: Không đúng, không đúng, đưa cho anh ta đi, không thể để anh ta khỏa thân xuất hiện trước mặt chị được.
【Zhen】: Không đúng, không đúng, không thể đưa cho anh ta, anh ta sẽ có mưu đồ làm loạn với chị mất…
Nhưng tin nhắn mà Cố Dĩ Trăn oanh tạc, Lộ Dĩ Nịnh cũng không thể thấy được, cô cầm bộ đồ ngủ để ở đầu giường lên, chuẩn bị đưa vào cho anh.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, một – hai giây sau cửa được mở ra từ bên trong, một cánh tay ướt sũng vươn ra.
Các đường cơ rõ nét, to lớn mạnh mẽ mang theo những giọt nước trong suốt rồi nhỏ từng giọt xuống sàn.
Cô thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy đường nét của toàn bộ cơ thể người đàn ông từ cánh cửa mờ ảo.
Mặt của Lộ Dĩ Nịnh lập tức đỏ lên.
Trình Tinh Lâm cách một cánh cửa, cô thấy bên trong thật lâu không nhúc nhích nên mở khe cửa ra thêm một chút, lúc này cả người liền xuất hiện ở trước mặt cô.
Thân trên của chàng trai để trần, vai rộng và eo hẹp, nước da trắng lạnh, các múi cơ nổi rõ, cơ bụng tám múi gọn gàng và phân bổ đều.
Đường nhân ngư đi xuống dưới, sau đó ấn nấp sau chiếc khăn trắng quấn quanh eo.
Toàn thân tràn đầy hơi thở nam tính, nội tiết tố bùng nổ.
Anh thấy vẻ mặt bạn gái trước mặt ngơ ngác, giọng nói mang ý cười, cố tình trêu ghẹo cô: “A Nịnh, có phải em không muốn đưa quần áo cho anh không?”
“Hừm, vóc dáng anh còn khá tốt nữa, em cũng có thể nhìn nhiều thêm một lát.”
Rốt cuộc Lộ Dĩ Nịnh cũng tỉnh lại từ trong câu nói này của anh, cô vội vàng nhét đồ ngủ vào tay anh: “Không cần đâu! Đồ của anh này!”
Dứt lời cô liền xoay người bỏ chạy, đưa lưng về phía anh rồi lấy hai tay che má mình, nhẹ nhàng vỗ về.
Sao lại đột nhiên nóng thế này?
Một hồi sau, Trình Tinh Lâm từ phòng tắm bước ra, toàn thân đã ăn mặc chỉnh tề.
Trên bả vai anh còn treo một cái khăn lông màu trắng, một tay đang lau nước đọng trên tóc.
Ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng của Lộ Dĩ Nịnh, lại thấy cô đang đứng đối mặt với bức tường.
Anh lê dép lê dưới chân, nhấc chân lên bước sang.
Lộ Dĩ Nịnh đang đứng đối mặt với bức tường, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, trong miệng lặp đi lặp lại: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc…”
Trình Tinh Lâm đã bước đến sau lưng cô, sau khi nghe rõ những gì mà cô lẩm bẩm thì không khỏi bật cười.
Cả tiếng cười trầm thấp cũng tràn ra từ cổ họng, gợi cảm và quyến rũ.