Hai người về phòng 1314 đối diện.
Lộ Dĩ Nịnh vừa vào cửa thì điều đầu tiên cô muốn làm là bật đèn lên, cô định nhấn công tắc thì bị người đàn ông ngăn lại.
“Khoan đừng bật.”
Lộ Dĩ Nịnh: “?”
Cô bị mắc bệnh quáng gà nhẹ, không bật đèn thì không nhìn thấy gì hết.
Trình Tinh Lâm nắm tay cô, đưa cô đi vào bóng tối.
Dường như cô… đã biết anh muốn làm gì tiếp theo rồi.
Hôm qua anh hỏi cô muốn quà nhân dịp Lễ Tình Nhân là gì, lúc đó cô chợt nghĩ ra ý muốn, “Muốn nghe anh đánh đàn.”
Mà Trình Tinh Lâm trước giờ luôn đáp ứng mong muốn của cô, nhanh chóng đồng ý.
Nhưng mà, tại sao cần phải tắt đèn để đánh đàn?
Trình Tinh Lâm nắm tay cô đi vào bên trong.
Đột nhiên, trước mặt cô có một tia sáng.
Ngay sau đó tầm nhìn của cô được mở rộng.
Giữa phòng khách là hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, đủ để nhìn thấy là rất nhiều.
Trên tường có mấy bóng đèn nhỏ, còn có vài tấm ảnh chụp của cô.
Từ tiểu học đến cấp 3, rồi lên đại học, có ảnh cô mặc đồng phục, cũng có ảnh lúc cô ở quê nhỏ Tân Thành, còn có cả những tấm ảnh cô biểu diễn khắp nơi trên thế giới.
Thậm chí có vài tấm cô chưa từng nhìn thấy, không biết anh lấy ở đâu ra, những tấm ảnh được treo đầy phòng khách.
Từng chấm sáng, vô cùng lộng lẫy.
Giờ phút này, dường như cô đang chứng kiến từng bước chân trưởng thành của mình, từng bước từng bước.
Lộ Dĩ Nịnh kinh ngạc: “Anh… chuẩn bị khi nào thế?”
Buổi chiều sau khi đi siêu thị về cô không hề thấy những thứ này.
Sau đó thì qua nhà Đan Ý ăn lẩu.
Trình Tinh Lâm: “Anh mới chuẩn bị, lúc em với Đan Ý đang dọn dẹp trong phòng bếp.”
Khi đó anh lấy cớ phải về nhà lấy chút đồ, Lộ Dĩ Nịnh không nghi ngờ.
Hai người dọn dẹp xong thì ra xem pháo hoa, cho nên vừa đủ thời gian chuẩn bị.
Anh lẩm bẩm: “Nếu không phải vội quá thì anh cũng không thèm nhờ tên Đường Tinh Chu giúp đâu.”
Còn bị anh ấy mắng là quê mùa.
Trình Tinh Lâm bỏ ngoài tai, “Quê mùa thì sao, con gái ai cũng thích hế, anh đã làm cho Đan Ý được thế này chưa?”
Một câu này làm anh ấy á khẩu không trả lời được.
…
Trở lại hiện tại.
Lộ Dĩ Nịnh ngơ ngác đứng một bên, cô nhìn những bông hồng và các tấm ảnh chụp mình.
Trong lòng xúc động.
Hình như cô đã đoán sai rồi, đêm nay anh không đàn cho cô nghe, mà là…
Cầu hôn.
Cô vừa nghĩ ra thế thì bên tai đột nhiên có tiếng nhạc vang lên.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn theo –
Phía sau cô là một cây đàn piano, người đàn ông ngồi trên ghế, đôi tay đặt lên trên đàn, đầu ngón tay bắt đầu nhảy múa.
Ca khúc anh dàn chính là [Dream Wedding].
Cũng là bản hay nhất mà Lộ Dĩ Nịnh từng nghe.
Giống như trong tưởng tượng của cô, dáng vẻ khi anh đàn giống như một hoàng tử, đẹp trai anh tuấn.
Cô nhìn người đàn ông đang cúi đầu đàn piano, tóc đen ngắn phản chiếu gương mặt sáng sủa anh tuấn của anh, anh cúi mặt, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Lộ Dĩ Nịnh cứ ngơ ngác đứng tại chỗ, nghe anh đán hoàn chỉnh một bài.
Kết thúc.
Trình Tinh Lâm đứng dậy, đi đến phía công chúa của anh.
Sau đó, quỳ một gối xuống đất.
Trong tay anh cầm một cái hộp nhung màu đỏ, chậm rãi mở ra, một chiếc nhẫn nằm lẳng lặng ở bên trong.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn thoáng qua chiếc nhẫn rồi nhìn lại anh.
Cô đang chờ anh mở miệng.
Sau một lúc, Trình Tinh Lâm mới nói, “A Nịnh, anh có hơi hồi hộp.”
Lộ Dĩ Nịnh bị anh làm cho cười, anh suy nghĩ lâu như thế chỉ để nói một câu này thôi sao?
Trình Tinh Lâm hít sâu vào, sắp xếp câu chữ, mở miệng lần nữa:
“A Nịnh, những tấm ảnh mà anh treo trên tường rất quen thuộc đối với em, đều là những điều mà em đã trải qua.”
“Trong đó có một vài tấm anh đã mặt dày xin từ Cố Dĩ Trăn.”
“Đêm nay anh muốn để em nhìn lại quá trình trưởng thành của chính em, nhìn lại thân phận trước kia của em.”
“… Sau đó đón chào thân phận mới của mình.”
Lộ Dĩ Nịnh hồi hộp nắm chặt tay mình, nghe anh đọc từng chữ rõ ràng:
“Xin hỏi, cô Lộ Dĩ Nịnh, em có đồng ý đổi lấy một thân phận mới là trở thành bà Trình của anh không?”
Đôi mắt đen láy của anh nóng rực, cứ nhìn cô, ánh mắt tập trung.
Đúng là Trình Tinh Lâm có hơi hồi hộp, tuy rằng đã sớm biết đáp án của cô là gì, nhưng không biết vì sao bây giờ trong lòng bàn tay anh đều là mồ hôi.
Lộ Dĩ Nịnh không do dự mà đưa ra đáp án:
“Em đồng ý.”
Em đồng ý trở thành bà Trình của anh.
Trình Tinh Lâm, từ ngày ở bên anh em đã lên kế hoạch cho quãng đời còn lại của mình rồi.
Anh đồng ý trở thành ánh sáng của em, em đồng ý trở thành người của anh.
Nghe được ba chữ của cô, trái tim của Trình Tinh Lâm mới được ổn định lại.
Anh cầm lấy bàn tay phải của cô, chậm rãi đưa nhẫn vào ngón giữa của cô.
Cũng bọc lấy trái tim của Lộ Dĩ Nịnh.
*
Ngày 21 tháng 2 này, hai nhà họ Cố và Trình chính thức gặp mặt, địa điểm là ở nhà họ Cố.
Hôm nay Trình Nham và Thẩm Y đều ăn mặc lịch sự, cả hai đều là trang phục chỉnh tề và sườn xám.
Trình Tinh Lâm càng nghiêm trang hơn, mặc đồ vest và áo khoác mỏng màu đen, áo sơmi trắng không tìm ra được một nếp nhăn, cà vạt cũng được thắt chỉnh tề, mặc quần tây đen, cả người nghiêm trang anh tuấn.
Hơn nữa là mái tóc được sửa soạn tỉ mỉ, lộ ra vần tráng trơn bóng, tô đậm ngũ quan càng thêm đẹp trai.
Lúc Trình Tinh Lâm nhắn với Lộ Dĩ Nịnh rằng anh đến rồi thì chú Chu đã đưa ba người đi vào cửa.
Cố Minh thấy ba người vào thì vội vàng ngồi dậy khỏi sô pha.
Thấy Cố Dĩ Trăn còn nằm ườn trên sô pha thì ông kéo cậu lên.
Cố Dĩ Trăn không biết tại sao, xém chút nữa là té ngã.
“Ba, ba làm gì thế?”
Cố Minh vỗ lưng cậu, “Gia đình anh rể của con tới rồi, đứng nghiêm cho ba.”
Cố Dĩ Trăn vô cảm à một tiếng, đứng thẳng người cho lấy lệ.
Thẩm Y vừa bước vào cửa đã lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Anh thông gia!”
Tuy Cố Minh đã nhận Trình Tinh Lâm là con rể nhưng nghe tiếng “Thông gia” ông vẫn ngẩn người.
Cố Dĩ Trăn ở một bên ho một tiếng nhắc nhở ông.
Cố Minh hoàn hồn, tự giới thiệu, “Chào mọi người, tôi là Cố Minh.”
Trình Nham đưa tay bắt tay ông, “Tôi là Trình Nham, đây là vợ tôi, Thẩm Y.”. truyện kiếm hiệp hay
Cố Minh gật đầu với bà, “Chào chị.”
Thẩm Y: “Chào chào chào, chào mọi người.”
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay về phái sô pha trong phòng khách, “Mời cô bác ngồi ạ.”
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Cố Minh, Trình Nham và Thẩm Y ngồi trên sô pha, ở giữa là một khoảng cách ngắn.
Trình Tinh Lâm để mấy hộp quà xuống, sau đó ngồi bên Lộ Dĩ Nịnh.
Một mình Cố Dĩ Trăn ngồi trên sô pha nhỏ.
Thẩm Y là người náo nhiệt, nói với Cố Minh được hai ba câu đã làm cho ông cười không ngớt.
Mấu chốt là bà khen Dĩ Nịnh tới tấp.
“Hôm đó con bé đến nhà tôi ăn cơm, chị gái Thẩm Liên của tôi cũng ở đó. Lần đầu tiên thấy con bé là tôi đã thích rồi, lúc trước tôi cũng muốn sinh một đứa con gái giống con bé đó.”
“Anh xem có trùng hợp không, không ngờ con bé đã cùng thằng con trai tôi học chung trường cấp 3, đây chính là duyên phận rồi!”
“Không biết thằng nhóc nhà tôi có phúc từ đâu mà tìm được một cô bạn gái tốt như vậy.”
Còn khen Cố Dĩ Trăn đang hóng hớt bên cạnh.
“Đây là A Trăn đúng không, lúc trước nghe Dĩ Nịnh nói con bé có em trai. Hôm nay mới gặp, đúng là đẹp trai tuấn tú thật, hai chị em đẹp trai đẹp gái quá.”
Cố Dĩ Trăn cảm thấy mình cũng nên đáp một câu, “Dì ơi, dì cũng đẹp lắm ạ.”
Thẩm Y: “Thấy chưa, còn dẻo miệng nữa.”
“Ui cha, đẹp trai thật, càng nhìn cangf thấy đẹp.”
Cố Dĩ Trăn vẫn cười cười.
Nghĩ thầm: Sao dẻo miệng bằng dì được.
Cuối cùng cậu cũng biết tính cách Trình Tinh Lâm nịnh bợ lúc ở nhà ông ngoại là được di truyền từ ai rồi.
Trình Nham bên cạnh dùng tay chạm nhẹ vào đùi bà xã mình.
Thẩm Y phản ứng lại, lấy một hộp gỗ từ trong túi xách mình ra.
Bà để cái hộp lên bàn trà, chậm rãi mở ra –
Bên trong là trang sức bằng ngọc, dây chuyền, vòng tay và hoa tai đủ ba bộ. Vẻ ngoài trong suốt, sáng bóng, dưới ánh sáng nó trắng tinh không tì vết.
Màu sắc trong sáng, chất lượng chắc chắn, là loại ngọc rất quý.
Cố Minh nhìn qua là biết ngay đây là ngọc bội Tân Cương Hetian vô cùng quý giá, thuộc loại cao cấp nhất.
Thẩm Y vào thẳng chủ đề: “Anh thông gia, hôm nay chúng tôi đến để cầu hôn.”
“Đây là bộ trang sức ngọc bội Tân Cương, đồ gia truyền của con dâu nhà họ Trình, hôm nay tôi mang nó đến làm đồ sính lễ.”
“Dĩ Nịnh quen Tinh Lâm nhà chúng tôi được một thời gian rồi, cũng đã đến lúc. Thằng nhóc nhà tôi đúng là có vài tật xấu, nhưng ở trước mặt Dĩ Nịnh nó biết kiềm chế.”
“Hơn nữa, nó vô cùng chân thành đối với Dĩ Nịnh.”
“Tôi chắc chắn với anh, sau này Dĩ Nịnh gả vào nhà chúng tôi tuyệt đối không phải chịu thiệt, anh cứ yên tâm về chuyện này.”
Thật ra lúc trước Cố Minh chưa gặp Thẩm Y thì có nghĩ đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, dù sao thì con gái ông không khéo léo đưa đẩy, không biết đạo lý đối nhân xử thế cho lắm.
Hôm nay vừa thấy cặp vợ chồng này thì băn khoăn của ông đã biến mất.
Trình Tinh Lâm có phúc thật, nhưng con gái của ông cũng thế, được gặp một gia đình ấm áp như vậy.
Cố Minh nhìn Lộ Dĩ Nịnh đang ngồi ở một bên, mặt ông vui mừng, “Chỉ cần con gái tôi thích là được.”
Đây cũng là lời mà Lộ Thanh Hạm nói trước khi qua đời.
–“Sau này A Nịnh của chúng ta cưới ai thì mẹ sẽ không phản đối. Chỉ cần con gái mẹ thích là được.”
Thanh Hạm, con gái mình đã gặp được chồng của nó rồi.
Thẩm Y nghĩ thầm: Xong việc nhanh vậy sao?
Bà nhìn về phái con trai mình, đưa ánh mắt ra hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo.
Không có gì là mẹ không làm được.
Trình Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn Lộ Dĩ Nịnh, ánh mắt hai người nhìn nhau, anh nắm chặt tay cô.
“Cô Lộ này, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
Ngày mai là ngày 22 tháng 2, sinh nhật 22 của anh.
Cuối cùng anh cũng đã đến tuổi kết hôn theo qui định nhà nước.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn anh, cười thẹn thùng, “Vâng, anh Trình.”
…
Ngày hôm sau, ngày 22 tháng 2.
Hai người là cặp đôi đầu tiên đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn.
Đầu tiên là kiểm tra sức khoẻ, sau đó là nộp giấy tờ, điều tên, đăng kí, tuyên thệ.
Nhanh chóng được thực hiện xong.
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Trình Tinh Lâm mở hai cái sổ màu đỏ ra, lộ ra ảnh hai người chụp chhung.
Anh cầm lấy điện thoại chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Lemon]: Công chúa nhỏ sau này thành bà Trình.
*
Buổi tối.
Ngày đầu tiên đăng kí kết hôn, Lộ Dĩ Nịnh ở bên nhà Trình Tinh Lâm.
Cô tắm xong đi ra, Trình Tinh Lâm đi vào tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nói của anh, “Bà Trình, lấy giúp anh bộ đồ ngủ với.”
Từ sau khi đăng kí kết hôn xong, Trình Tinh Lâm cứ kêu cô là “bà Trình”.
Ngay từ đầu Lộ Dĩ Nịnh không quen, nhưng nghe anh gọi hoài cũng lười phản ứng.
Cô đi đến mép giường, phát hiện không có đồ của anh, nghĩ chắc là anh quên lấy nên đi đến tủ quần áo.
Lúc cô mở tủ quần áo ra, chợt phát hiện ngoài đồ ngủ của anh ra thì có đồ khác.
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay lấy chiếc móc áo ở phía ngoài cùng bên trái ra, một cái sườn xám màu đỏ xuất hiện trước mắt cô.
Cô cảm thấy quen quen, hình như cô đã gặp nó ở đâu rồi.
Trình Tinh Lâm trogn phòng tắm đợi mà không thấy cô, nên anh quấn khăn lông dưới nửa người, rồi đi ra.
Liếc mắt thấy được cô gái đứng trước tủ quần áo, trong tay cô là sườn xám màu đỏ.
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, giơchiếc váy đang cầm trên tay,
“Đây là gì thế anh?”
Trình Tinh Lâm đi đến bên cô, trả lời: “Của em đó.”
Lộ Dĩ Nịnh nhanh chóng phản bác: “Em không có váy như thế này.”
Trình Tinh Lâm: “Anh mua cho em, em không thấy quen à?”
“Hình như có.”
Lộ Dĩ Nịnh nghĩ, ngày mà dự lễ tốt nghiệp của Cố Dĩ Trăn, ba người đi dạo trong khu thương mại, cô đã thử qua chiếc váy này ở cửa hàng quần áo.
Nhưng cô thấy sát người quá nên không mua.
Sao Trình Tinh Lâm lại mua nó về?
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, cúi người, ngựa tr@n trụi nóng bỏng, gương măt anh bên cạnh mặt cô, “Em mặc thử xem?”
Lúc anh nói, giọng nói anh có hơi quyến rũ.
Theo bản năng của mình, Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy giờ không phải là thời cơ tốt để mặc cái này, cô từ chối: “Không…”
Anh cúi đầu cắn vành tai của cô, “Bà Trình, anh muốn nhìn thử.”
Dáng người cô mặc sườn xám quá đẹp, đẹp đến mức anh chỉ muốn cất giấu cho tiêng mình.
…
Năm phút sau, Lộ Dĩ Nịnh chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Mái tóc đen của cô buông xoã ra hai vai, sườn xám màu đỏ tôn lên gương mặt trắng như ngọc, dịu dàng thuần khiết, với sức quyến rũ khó cưỡng.
Xương quai xanh thanh tú nối liền với chiếc cổ thiên nga trắng ngần của cô, và thiết kế mỏng manh tôn lên dáng người xinh đẹp, duyên dáng và yêu kiều, làn da trắng ngần và những đường cong đầy đặn.
Lộ Dĩ Nịnh nhẹ nhíu mày, vẫn cảm thấy chiếc váy này hơi chật.
Trình Tinh Lâm bước từng bước đến phía cô, ánh mắt anh dần tối, tối đen.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô bây giờ quá lộ liễu, cô xoay người theo bản năng, “Em thấy chật quá, em, em thay ra…”
Giây tiếp theo bị người đàn ông ôm lấy, cả người anh dán phía sau lưng cô, thân người vô cùng nóng hổi.
Trình Tinh Lâm lại há mồm căn vành tai cô, tiếng nói đặc sệt: “Đừng thay, dù sao lát nữa cũng phải cởi mà.”
Anh ôm cô theo kiểu công chúa đi đến giường lớn màu xám xanh.
Đôi tay Lộ Dĩ Nịnh quàng lấy cổ anh, trong lòng thoáng biết được chuyện sắp xảy ra.
“Trình, Trình Tinh Lâm.”
Người đàn ông để cô lên giường, sát người lại gần cô, “Gọi ông xã.”
Lộ Dĩ Nịnh mở to mắt nhìn anh, không nói.
Trình Tinh Lâm dường như nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, “Anh sẽ khiến em chủ động kêu.”
Anh nói rồi cúi đầu, bắt đầu hôn từ cổ của cô.
Từng cúc áo sườn xám bị anh dùng răng mở ra.
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay giữ lại quần áo sắp rơi rụng.
Nhưng bàn tay to rộng của người đàn ông nhanh chóng phủ lên, gương mặt của Trình Tinh Lâm ở ngay trước mặt cô, anh dỗ cô bằng giọng nói trầm thấp, “Bà Trình, em lạnh không?”
Lộ Dĩ Nịnh không biết bây giờ anh hỏi gì, “Cũng, cũng lạnh.”
Trình Tinh Lâm: “Anh cũng lạnh.”
“Anh có một cách làm cả hai ta nóng lên.”
Lộ Dĩ Nịnh lập tức hiểu “nóng lên” của anh có ý gì.
Trình Tinh Lâm kéo tay cô ra, giây tiếp theo anh hôn lên môi cô.
Nửa giờ sau, trong bầu không khí ái muội có tiếng ưm của người con gái:
“Ông xã…”