Sau khi tiệm bánh mì của Trương Kỳ Kỳ khai trương, buôn bán càng ngày càng tốt, cômỗi ngày đi sớm về trễ, thường thường về đến nhà liền mệt mỏi không muốn động đậy.
Nhưng sự nhẫn nại của Trương Kỳ Kỳ rất mạnh, dù cho cực kỳ mệt mỏi, cô vẫn an bài thỏa đáng việc nhà và buôn bán, nhưng sắc mặt càng ngày càng kém, hơn nữa gầykhông ít.
Bản thân cô còn chưa nói mệt mỏi, Tô Khả trước hết chịu không được - -- -- một mặtanh rất đau lòng Trương Kỳ Kỳ, một mặt khác Trương Kỳ Kỳ vốn chê phương diện kia của anh yêu cầu quá mãnh liệt, hiện tại một khi bận rộn liền càng không muốn phản ứng đến anh, Tô Khả lại cảm giác mình đều có cái loại cảm giác oán nam này rồi.
Tô Khả sợ tự mình trực tiếp nói chuyện này với Trương Kỳ Kỳ cô sẽ bắn ngược lại, trái lại không tiện, liền muốn xuất ra một sách lược vẹn toàn, hơn nữa bắt đầu lặng lẽ áp dụng.
anh làm việc và nghỉ ngơi nhất định có quy luật, buổi sáng rời giường tập thể hình, tắm xong đưa Trương Kỳ Kỳ đi tiệm bánh mì, sau đó về nhà ăn điểm tâm, lái xe ra ngoài đi làm, giữa trưa ở công ty đợi Trương Kỳ Kỳ đưa cơm hai người cùng nhau ăn, năm giờ chiều tan tầm trực tiếp về nhà, đi ra cửa đón Trương Kỳ Kỳ, sau đó liền ở trong nhà không ra khỏi cửa.
Sau khi trong lòng đã có chủ ý, Tô Khả bắt đầu thay đổi giờ làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Kế hoạch bắt đầu ngày đầu tiên Tô Khả liền buông tha thói quen ngủ sớm dậy sớm, quấn quít Trương Kỳ Kỳ liên tục ngủ thẳng tới .
Đợi Trương Kỳ Kỳ hết bận đi tới tiệm, đã là hơn chín giờ.
Năm giờ chiều vừa tan tầm, Tô Khả liền đi đón Trương Kỳ Kỳ, anh cũng không nóinhiều, nhưng lẳng lặng ngồi ở trong tiệm chờ Trương Kỳ Kỳ.
Tiệm bánh mì người đến người đi, phần lớn khách hàng đều là chị em gái hoặc là mẹ trẻ tuổi, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, thấy mỹ nam trấn giữ trong tiệm đều có ý nhìn, còn có người không chỉ nhìn nhiều vài lần, còn muốn tiến đến gần.
Mặt khác nhân viên thu ngân Kiều Lâm Lâm Trương Kỳ Kỳ tuyển, từ khi sau khi thấy mấy chiếc xe sang trọng kia của Tô Khả, đối với Tô Khả càng thêm nhiệt tình, Tô Khả ngồi ở chỗ kia, cô ta thỉnh thoảng muốn tiến lên rót cho Tô Khả ly nước cầm chút điểm tâm, cử chỉ cao nhã đoan trang, động tĩnh ôn nhu như nước.
Tô Khả tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn ngại ngùng cười cười, trêu chọc người biết bao nhiêu.
Đến cuối cùng, Trương Kỳ Kỳ tự mình không vui trước.
không đợi Trương Kỳ Kỳ mở miệng, Tô Khả bảo Lâm Lỗi dẫn theo một sư phụ trung niên tới, nói là thân thích nhà Lâm Lỗi, trước kia làm ở tiệm bánh ngọt thành thị nào đấy, vì con trẻ đến trường trở lại Trịnh thành, phải lần nữa tìm việc làm.
Trương Kỳ Kỳ thử thử, phát hiện sư phụ làm bánh mì trình độ cũng thực không tồi, liền để người ta ở lại.
Sư phụ bánh mì đã có, Trương Kỳ Kỳ liền có rất nhiều thời gian ở không, khí sắc dần dần liền khá hơn.
Nhưng cô nghỉ chưa được vài ngày, Tô Khả cầm điện thoại cho cô xem tin nhắn Kiều Lâm Lâm gửi cho anh, có ân cần thăm hỏi anh, có nhắc nhở anh nhiệt độ giảm thì mặc thêm quần áo, có hỏi anh công ty có người thiếu hay không.
Nhìn tin nhắn, Trương Kỳ Kỳ quả thực là không còn lời nào để nói.
Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.
Trương Kỳ Kỳ trước chỉnh đốn Tô Khả trêu hoa ghẹo nguyệt, chạy tới trên ghế sa lon ở thư phòng Tô Khả đi nghĩ lại; sau đó bảo Tô Khả chuyển tin nhắn Kiều Lâm Lâm gửi cho anh tới di động của cô, dùng điện thoại di động của cô gửi cho Kiều Lâm Lâm.
Kiều Lâm Lâm ngày hôm sau liền nghỉ việc.
Trương Kỳ Kỳ vừa tiễn Kiều Lâm Lâm đi, lão Sở liền mang theo một bác gái ôn hòa vào: "Phu nhân, Tô tổng bảo tôi chọn người đưa tới cho cô!"
Trong tiệm đã có sư phụ bánh mì trình độ cao siêu, đã có nhân viên thu ngân hòa ái dễ gần, Trương Kỳ Kỳ lập tức nhàn rỗi, chăm sóc Tô Khả cực kỳ thoải mái.
Tô Khả cảm thấy nhân sinh chí nhạc bất quá chỉ như vậy thôi, quá vui vẻ, anh đi mua cho Trương Kỳ Kỳ sợi dây chuyền kim cương, còn rất hiếu thuận chọn cho mẹ mình và mẹ vợ mỗi người một chiếc nhẫn bảo thạch.
Mua xong đồ trang sức Tô Khả liền đi đón Trương Kỳ Kỳ.
Thấy Trương Kỳ Kỳ còn đang bận, anh cầm một quyển sách ngồi trên ghế sofa trong tiệm xem.
Trương Kỳ Kỳ trong lúc bận rộn nhìn Tô Khả.
Ánh đèn dìu dịu xuống, Tô Khả yên tĩnh ngồi yên ở đó, bởi vì đọc sách chăm chú, lông mi thật dài rũ xuống, trên da thịt tinh tế tỉ mỉ rơi xuống từng sợi bóng mờ, mũi cao thẳng, bờ môi góc cạnh rõ ràng... anh quả thật là quá xinh đẹp mà!
Nghĩ đến người đàn ông tuấn tú hoàn mỹ này thuộc về mình, trong lòng Trương Kỳ Kỳ ngọt ngào cực kỳ, lại mang theo chút chua xót không hiểu lòng rõ.
sự vật vô cùng tốt đẹp, cô sợ mình không giữ được...
Thế nhưng loại ôm ấp tình cảm mẫn cảm tinh tế tỉ mỉ mẫn này Trương Kỳ Kỳ còn chưa duy trì được một ngày, đã bị Tô Khả chọc tức đến biến mất không còn mốt chút xíu nào.
Hai người về đến nhà, Trương Kỳ Kỳ đi vào phòng bếp, Tô Khả đi vào phòng giải trí.
Trương Kỳ Kỳ dọn xong cơm tối, gọi Tô Khả đến ăn.
Dùng xong cơm tối, dựa theo ước định Tô Khả dọn chén bàn quét dọn phòng bếp, Trương Kỳ Kỳ an tâm thoải mái lên lầu tắm rửa.
Tắm rửa xong Trương Kỳ Kỳ đi xuống lầu nghiệm thu thành quả lao động của Tô Khả.
Xuống lầu, cô liền nhìn thấy lão Sở đang chỉ huy người tổng vệ sinh.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ xuống lầu, lão Sở cười rạng rỡ: "Phu nhân, người chờ chút, lập tức xong ngay!"
Trương Kỳ Kỳ: "..."
cô ở phòng giải trí tìm được Tô Khả.
Thấy cô đi vào, Tô Khả rất sung sướng mà tranh công: "Kỳ Kỳ, phòng bếp đã thu thập xong!"
Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái, chẳng muốn nhiều lời với anh.
cô mở Computer ngồi chơi bên cạnh Tô Khả.
Buổi tối trước khi ngủ, Tô Khả lại có chút rục rịch.
Trương Kỳ Kỳ trịnh trọng nói cho anh biết: "Em quá mệt mỏi, hôm nay không được."
Tô Khả biết nghe lời nằm xuống, ôm Trương Kỳ Kỳ ngủ.
Trương Kỳ Kỳ là bị Tô Khả cho quấy rối tỉnh. Trong lúc ngủ mông lung cô nói lầm bầm: "không phải đã nói hôm nay không làm..."
Tô Khả đè ở trên người cô, hùng hồn nói: "đã là sáu giờ sáng, là ngày thứ hai!"
Trương Kỳ Kỳ: "..."