Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

chương 3: gặp nhau ở bãi săn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng Uyển Nhu sau khi về đến nhà mới nghe được ca ca của mình là Đồng Ấu Khanh nói, vì sao ngạch nương nhà mình lại muốn bản thân thăm gia vào cuộc vây săn ngoại ô phía tây rồi.

"Cho nên nha, ngạch nương chính là quyết tâm muốn gả muội cho nhà Phú Sát rồi. Tiểu tử Phó Tân này đã thấy, mặc dù có hai thị thiếp rồi, nhưng chưa có chính thê, muội muội là dòng chính nữ Đồng giai thị, vị trí chính thê này không phải muội thì còn là ai."

Đồng Uyển Nhu mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa, bởi vì nàng còn chưa dám cưỡi, cho nên, Đồng Ấu Khanh liền giúp nàng dắt ngựa đi.

Nghe xong lời ca ca nói, Đồng Uyển Nhu không nói gì, chỉ là cúi đầu sờ sờ bờm ngựa cho thuận lại, Đồng Ấu khanh cùng Đồng Uyển Nhu chỉ cách nhau hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội của hai người là tốt nhất trong đám huynh đệ tỷ muội ở Đồng gia, thấy bộ dạng không vui của Đồng Uyển Nhu, Đồng Ấu Khanh không khỏi hỏi:

"Sao vậy? Không muốn gả cho nhà Phú Sát sao?"

Đồng Uyển Nhu cũng chỉ khi đối mắt với người ca ca này, mới có thể nói ra một số suy nghĩ chân thật của bản thân, chỉ thấy nàng thờ dài, nhẹ chau mày tương phản với dáng vẻ non nớt bên ngoài, lại cũng rất rung động lòng người.

"Không phải là không muốn, dù sao muội cũng không có quyền lựa chọn. A mã cùng ngách nương muốn muội gả đi đâu, muội cũng chỉ có thể gả đến nơi đó." Đồng Uyển Nhu nhỏ giọng thủ thỉ nói, giọng nói của nàng êm ái xen lẫn trong gió, càng khiến cho giọng nàng như nhỏ hơn.

Đồng Ấu Khanh ghìm chặt đầu ngựa, lại nhìn mái tóc dài của Đồng Uyển Nhu phiêu động, giống như tiên nữ, sau này nhất định sẽ ở trở thành một tuyệt sắc khuynh thành.

"Sao lai nói thành đáng thương như vậy, a mã và ngạch nương cũng là muốn muội gả vào chỗ tót, phóng tầm mắt khắp kinh thành, trừ bỏ hoàng gia, Phú Sát gia có thể nói là danh môn vọng tộc số một số hai, Lục công tử nhà bọn họ cũng là con vợ cả, xét về thân phận tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhà chúng ta."

"..."

Đồng Uyển Nhu cúi đầu nhìn Đồng Ấu Khanh, lời đến bên miệng rồi vẫn nhịn xuống không nói, hít sâu một hơi, đưa ánh mắt đặt ở cỏ xanh phía trước.

Cùng ca ca nói chuyện này, đơn giản chính là đàn gảy tai trâu, huynh ấy căn bản không hiểu tâm tư của nàng, thật giống như nàng không rõ, vì sao nữ nhi Mãn Châu liền nhất định phải giống nhau giỏi cưỡi ngựa. Nàng giống như không có thiên phú học cưỡi ngựa, công phu học vài năm, nàng vẫn không thể tự mình cưỡi ngựa hành tẩu.

"Muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện ở khu vực săn vây săn ngoại ô phía tây, ngách nương và Phú Sát phu nhân chắc đã an bài xong, muội chỉ cần đi gặp mặt Phó Tân, chuyện của hai người liền cứ như vậy định xuống, ca ca ta sẽ chờ để uống rượu mừng của các ngươi."

"...."

Đồng Uyển Nhu không nói thêm gì nữa, Đồng Ấu Khanh lại dặn dò nàng vài điều cần chú ý khi cưỡi ngựa, sau đó hai người mới cùng tôi tớ quay về phủ.

Đến ngày diễn ra vây săn, Đồng Uyển Nhu bị các mama gọi dậy từ sớm, giống như tượng gỗ bị ấn ngồi trước bàn trang điểm, nhóm mama sửa soạn trên đầu nàng rất lâu, ép buộc nàng thật lâu mới hoàn thành một kiểu tóc vừa hoa lệ cũng rất đoan trang, sau đó lại bắt đầu trang điểm.

Ô thị gọi người mang vào hơn mười bộ quần áo đi săn, tất cả đều là quần áo mới làm dựa trên số đo của nàng, sau khi trang điểm xong, Đồng Uyển Nhu lại bị các nàng kéo đứng lên, khoa tay múa chân phối hợp quần áo, nàng cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn mọi người bận rộn trang điểm cho nàng.

Cuối cùng cũng chọn xong, Đồng Uyển Nhu bình thường thích nhất là quần áo màu trắng được thêu hoa xanh vừa thanh lịch lại gọn gàng, nhưng Ô thị lại chọn cho nàng một bộ quần áo màu hồng nhạt không hề tầm thương được làm từ lụa, bộ quần áo này thoạt nhìn thì có vẻ đẹp, nhưng mặc vào lại có cảm giác như một con bướm hoa, quá mức gây chú ý rồi.

Vội vàng gần hai canh giờ, Đồng Uyển Nhu mới được đặc xá rời khỏi phòng, Đồng Ấu Khanh đã chờ ở trong sân một lúc lâu, vốn là muốn nói với mẫu thân và muội muội vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đồng Uyển Nhu sau khi trang điểm, lại quên mất điều định nói, đi vòng quanh người nàng vài vòng, nói:

"Ai nha, ai nha, muội muội của ta trang điểm lên một hồi, so với tiên nữ cũng phải hơn vài phần. Đẹp, thật sự rất đẹp."

Đồng Uyển Nhu có chút ngượng ngùng cúi đầu, Ô thị lại đánh con trai một cái nói: "Nói chuyện với muội muội, sao có thể đứng đắn như vậy."

Đồng Ấu Khanh bị mẫu thân giáo huấn, chút oán trách nho nhỏ như vậy sao có thể nhắc nhở được hắn, chỉ nghe hắn nói tiếp:

"Ngạch nương, con nói chính là sự thật. Với xuất thân của muội muội, với tư sắc này, nhìn thế nào cũng đều thấy có số làm nương nương, nếu như được vào cung, còn có thể làm được hoàng hậu, đến lúc đó..."

Ô thị nghe con trai càng nói càng thái quá, tuy rằng trong lòng bà cũng cho là như vậy, nhưng mà, đây dù sao cũng không phải lời có thể tùy tiện nói, lúc này bà liền trừng mắt nhìn con trai một cái, thấp giọng cảnh cáo:

"Chớ có nói lung tung, chuyện như vậy không phải để cho con nói lung tung."

Đồng Ấu Khanh lơ đễnh nhún vai, Ô thị thấy hắn không nói nữa, liền xoay người sửa sang lại cho con gái nhỏ dù căn bản là không có chỗ nào cần sửa, nhìn dáng vẻ thanh thuần đáng yêu của nàng, Ô thị cũng nhịn không được mở miệng nói một câu:

"Ai, con đó, chính là mệnh không tốt. Thôi được, nếu con đã không có duyên làm nương nương, chúng ta liền đem Lục công tử nhà Phú Sát nắm chặt trong tay, cũng là một người tốt."

"..."

Trong lòng Đồng Uyển Nhu không tiếng động khẽ thở dài.

Vừa đi đến giữa rừng ngoại ô phía tây, liền nhìn thấy rõ cờ của hoàng gia bay trong gió, một chiếc lều vải lớn được dựng ở giữa, kích thước rộng lớn, hoàng thượng còn chưa đến, nhưng đã có không ít quan viên dẫn theo gia quyến đến, đang đăng ký danh sách ở chỗ của phủ nội vụ.

Đồng Như Chương vừa mới đi vào trong, đã bị đồng nghiệp gọi qua, dặn Đồng Ấu Khanh dẫn muội muội đi cùng, đừng chạy loạn, nhưng mà Đồng Ấu Khanh cũng là lần đầu tiên tham gia sự kiện như thế này, tuy rằng gánh vác nhiệm vụ dẫn theo muội muội, chỉ là những điều mới lạ đập vào mắt sớm đã khiến trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, để Đồng Uyển Nhu đứng ở bên cạnh, nói với nàng:

"Muội muội, muội ở chỗ này chờ ta, ca ca đi phía trước thăm dò đường, sau đó sẽ quay lại đón muội."

Nói xong, không đợi ca ca mở miệng, liền quất cương ngựa, giống như bay mà chui vào đám người.

"Ai, ca ca..."

Khi Đồng Uyển Nhu lên tiếng gọi hắn, thì hắn đã chui vào giữa đám người, căn bản không nghe thấy, Đồng Uyển Nhu dở khóc dở cười nhìn bốn phía, tuy rằng nhiều người qua lại, nhưng mà một cái nàng cũng không biết, liền cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa, vẫn không nhúc nhích, ngược lại khiến người khác chú ý, tất cả mọi người đang nhìn cô nương này làm sao, cưỡi ngựa nhưng lại không đi, cũng không xuống, cứ như vậy mà dừng ở đó.

Trong lòng mang Đồng Ấu Khanh không có trách nhiệm ra mắng mấy lần, Đồng Uyền Nhu nắm lấy cương ngựa, vốn là muốn theo hướng dẫn ca ca đã dạy, kẹp chặt bụng ngựa, đạp lên trước, nhưng mà...Lại vẫn không làm được, sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân vẫn là nên đứng xuống, dắt ngựa đi, so với cưỡi ngựa thì vẫn an toàn hơn.

Dũng khí nổi lên, Đồng Uyển Nhu đặt trọng tâm vào chân trái, dẫm xuống bàn đạp, ôm cổ ngựa, chân phải đá vòng qua sau, mắt thấy sắp thành công chạm đất, nhưng mà, tay ôm cổ ngựa bỗng nhiên bị trượt, tay nàng mất đi chỗ dựa, cả người không khống chế được ngã về sau.

Đồng Uyển Nhu nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng không phải là nghĩ đến ngã xuống sẽ rất đau, hay là bị mất mặt linh tinh, hiện giờ trong lòng nàng đang nghĩ, đó chính là -- quần áo trên người bị bẩn, quay về nhất định sẽ bị ngạc nương mắng...

Đau đớn trong dự đoán lại không thấy, Đồng Uyển Như rơi vào một vòng ôm hữu lực, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy người kia đứng ngược sáng, không rõ dung nhan, nhưng chỉ hình dánh thôi cũng đủ để dùng từ tuấn tú để miêu tả rồi.

Đồng Uyển Nhu sửng sốt một lát, rồi mới nhớ đến tư thế hiện giờ của bọn họ rất kỳ quái, chân trái của nàng còn đang vướng trên bàn đạp, cả người ngã về phía sau rơi vào trong lòng của một nam tử xa lạ, nhất thời hoảng hốt không thôi, giãy dụa đứng lên.

Phó Hằng nhìn nữ tử trước mặt nàng như bị mây hồng che kín cả mặt, tuy rằng biết bản thân không nên nghĩ như vậy, nhưng mà lúc tiếp xúc không thể nghi ngờ khiến tâm tình của hắn rất tốt, mỉm cười nói với nàng:

"Tiểu thư, nàng không sao chứ?"

Cuối cùng Đồng Uyển Nhu cũng nhìn thấy rõ diện mạo của người kia, mặc dù không khôi ngô rắn chắc giống với nam tử Mãn tộc, nhưng lại rất cao, dáng vóc cân xứng, nhất là gương mặt vô cùng xuất sắc, tuy rằng trên người cũng là quần áo săn bắn của người Mãn Thanh, trên lưng còn có một ống đựng tên, nhưng mà gương mặt tuấn tú của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn vãn giống như một công tử đến từ Giang Nam.

Ý thức được bản thân vậy mà lại làm càn đánh giá một nam tử xa lạ như vậy, Đồng Uyển Nhu vội vàng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng phúc thân với hắn, nói:

"Không có việc gì, đa tạ công tử."

Phó Hằng nở nụ cười dịu dàng với nàng, chủ động đi đến dắt ngựa bên cạnh nàng, tự nhiên ung dung nói với nàng:

"Tiểu thư muốn đi đâu, để ta đưa nàng đi. Việc dắt ngựa như thế này, dù sao cũng không phải việc của nữ nhân."

Đồng Uyển Nhu nhìn hắn thành thật mà bản thân quả thật cũng không giỏi cưỡi ngựa, dù sao hôm nay là vây săn, nàng cũng đã đến đây, còn đâu tư thái tiểu thư khuê các nữa, lúc này liền gật đầu với nam tử trẻ tuổi tuấn tú, nói:

"Như vậy làm phiền công tử rồi."

Phó Hằng nắm lấy cương ngựa, đi đến bên cạnh Đồng Uyển Nhu, cười sang sảng với nàng, nói: "Chúng ta cũng coi như là quen biết, đứng mở miệng là một tiếng công tử tiểu thư nữa, ta tên là Phó Hằng."

Đồng Uyển Nhu nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kích thích mới lạ, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng có ai nói như vậy với nàng, giọng điệu của hắn giống như hiệp sĩ hành tẩu giang hồ trong một cuốn tiểu thuyết mà nàng từng trộm đọc.

Nở nụ cười, cũng không ngại ngùng đáp lại với Phó Hằng:

"Ta tên là Đồng Uyển Nhu."

Hai người đứng trong đám người nhìn nhau cười, dưới ánh mặt trời hai người một người thanh xuân mĩ mạo, một người dịu dàng, một loại cảm xúc không nói rõ được, không tiếng động mà rung động.

Một con ngựa chạy như điên qua chỗ hai người bọn họ, Đồng Uyển Nhu thấy miệng Phó Hằng chuyển động, lại không nghe rõ hắn nói cái gì, sau đó hỏi lại, Phó Hằng chỉ cười không nói gì nữa.

Trong tiếng vó ngựa, Phó Hằng nhìn kiều nhan như họa của nàng, nhẹ nhàng nói một câu:

"Ta biết."

Cái tên Đồng Uyển Nhu này, sớm đã xuất hiện trong mộng của hắn vô số lần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio