Bọc mình như bánh ú, hơn nữa không mặc đồ ngủ nữ tính như trước kia, bây giờ cô mặc một bộ mèo leng keng. Tóc xõa xuống vãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mịn hiện tại kết hợp với bộ quần áo như thế càng lộ ra nét trẻ con, như một đứa trẻ. Trong lòng Hạ Thiên Tinh vốn đang giận, anh vừa xuống không nói hai lời liền xoi mói cách ăn mặc của mình, lòng cô càng khó chịu. "Mặc cái này thì sao? Đây là mẹ mua ở cửa hàng, nhung san hô.
Anh chướng mắt? Quên đi, dù sao cũng không cần anh phải nhìn."
Cô tự hỏi tự trả lời, nói xong quay người đi, đóng cổng, không để ý đến anh. Đợi cô đóng cổng lại, Bạch Dạ Kình kéo cô qua, nắm cằm cô, nhìn chằm chằm cô: "Trong lời nói cầm thương mang côn, anh làm gì chọc giận em rồi?" "Anh không chọc em."
Giọng của cô vẫn không nóng không lạnh, từ từ rút cằm ra khỏi tay anh. Bạch Dạ Kình ngồi máy bay hơn mười giờ, vừa xuống máy bay liền chạy mấy giờ xe đến nơi này, cả người mệt mỏi, nhìn sắc mặt cô dĩ nhiên tâm trạng cũng không khá hơn chút nào. Nếu cô không để ý tới mình, anh cũng không để ý đến cô.
Dỗ phụ nữ, anh vốn không giỏi.
Huống hồ, lúc này anh cảm thấy anh mới cần được dỗ. Hạ Thiên Tinh đi vào phòng ngủ, ánh mắt Bạch Dạ Kình trầm trầm, cách cửa sổ và cánh cửa đang mở, nhìn cô đi loanh quanh bên trong. Cô đang trải giường chiếu cho anh. Hiện tại trời đông giá rét, cô sợ anh lạnh, phía dưới trải một tầng lại một tầng.
Ánh đèn bao phủ tấm lưng kia, ánh mắt của anh sâu hơn rất nhiều, không tự chủ được nhớ tới tài liệu Lãnh Phi đưa cho anh lần nữa, ngực tụ uất khí, mãi không tan. Anh tựa vào thân xe, rút thuốc ra. Hạ Thiên Tinh trải chăn xong đi ra, liếc mắt liền thấy anh.
Vẻ ủ dột trên mặt vẫn chưa tiêu tan. Hơn nữa... Anh thích hút thuốc như vậy từ lúc nào? Trước đây anh cũng hút, nhưng cô rất hiếm thấy.
Anh cũng có thể khắc chế. Cô đi qua, trực tiếp giật điếu thuốc giữa ngón tay anh.
Anh lành lạnh liếc cô, chỉ thấy cô dập thuốc, ném vào thùng rác. “Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.
Anh đi tắm đi! Em đi lấy khăn mặt cho anh.”
Cô nói xong, xoay người liền muốn đi. Bạch Dạ Kình kéo cô lại.
Dùng lực, mang cô tới trước ngực.
Còn chưa kịp phản ứng, cằm cô đã bị anh nắm được.
Anh dùng lực không nhỏ, Hạ Thiên Tinh cảm thấy đau, nguýt anh một cái, chống lại ánh mắt sâu kín của anh: “Nhớ anh không?”
Chóp mũi Hạ Thiên Tinh chua xót. Có đàn ông như vậy sao?! Lạnh nhạt, thờ ơ với cô mấy ngày! Thờ ơ đến không gọi cho cô, cũng không nhận điện thoại của cô! Nhưng, trở lại, lại có thể giống như chưa từng xảy ra chuyện gì tìm đến cô đòi lời tâm tình! “Không nhớ! Tại sao em phải nhớ anh?”
Cô rất tức giận.
Thái độ như xa như gần của anh, làm cho tim cô mất mác, trằn trọc, đêm không thể chợp mắt. Thật đáng ghét! Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Tay muốn rút khỏi tay anh, lại bị anh chế trụ, nắm ở trong tay.
Tiếp theo, nụ hôn của anh liền muốn rơi vào môi cô. Hạ Thiên Tinh không chịu theo anh, nghiêng mặt đi, môi của anh rơi vào trên gò má cô. Ánh mắt của anh loé ra vài phần nguy hiểm: “Náo cái gì?”
“Bây giờ em không muốn nói với anh, không muốn để ý đến anh.
Anh mau đi tắm đi!”
Hạ Thiên Tinh đẩy anh một cái, anh quay người lại, trực tiếp ấn cô lên thân xe.
Cô cắn môi trừng anh, thấp giọng gọi anh: “Bạch Dạ Kình!”
Anh không thể nhịn được nữa, bắt được môi của cô, nặng nề hôn xuống. Hạ Thiên Tinh muốn tránh, nhưng anh bá đạo ngang ngược, cô đâu thể tránh được? Cô chỉ vừa nghĩ muốn tránh, Bạch Dạ Kình liền cắn cô, cô bị đau cũng không dám giãy dụa, cuối cùng chỉ đành mặc anh làm càn. Hôn đến giữa môi có mùi vị mặn chát, anh mới lui ra. Hí mắt, chỉ thấy trên mặt cô có nước mắt.
Thấy anh nhìn, cô buồn bực giơ tay lên quẹt đi. “Khóc cái gì?”
giọng nói của Bạch Dạ Kình lại càng không tốt.
Anh chỉ hôn cô một cái, khóc cái gì? Hạ Thiên Tinh tức giận đến siết nắm tay, đấm anh một cái: “Anh đi ra, em nói hôm nay không muốn để ý đến anh!”
“Ai bắt nạt em?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh suy nghĩ kỹ một chút cảm thấy không thể nào là mình hôn cô khóc.
Chắc là ở đây có người khi dễ cô. Hạ Thiên Tinh thấy bộ dáng muốn làm chủ giúp mình của anh, càng ủy khuất, căm tức: “Trừ anh ra, còn có thể là ai? Đồ đàn ông xấu xa!”
“Là em đang bắt nạt anh, anh bắt nạt em lúc nào?”
“Anh coi em là cái gì? Lúc muốn lạnh nhạt với em, có thể không để ý tới em vài ngày, bây giờ trở về cảm thấy không thú vị, cho nên chạy tới trêu chọc em! Anh thấy em dễ bắt nạt thế sao?”
Hạ Thiên Tinh lên án anh. Cô lên án xong, Bạch Dạ Kình hiểu ra.
Sắc mặt lập tức nhu hòa, vòng tay ôm cô. Anh càng như vậy, Hạ Thiên Tinh càng cảm thấy khó chịu.
Chống đối giãy dụa hai cái, Bạch Dạ Kình ôm chặt cô, ở bên tai cô rù rì nói: “Mấy ngày nay gặp phải chút chuyện, trong lòng anh hơi loạn...”
Hạ Thiên Tinh dừng lại. Âm thanh của anh, thật thấp, nghe có chút buồn bực, lại có chút uể oải.
Cô cảm thấy mình thật không có chí tiến thủ, vừa nãy trong lòng còn giận, trong nháy mắt đã biến thành quan tâm. “Là chuyện rất nghiêm trọng?”
Cô nhẹ giọng hỏi. Lòng có lo lắng. Cô cảm thấy, Bạch Dạ Kình nói ra bốn chữ "trong lòng hơi loạn", tất nhiên sẽ không phải chuyện nhỏ. Trong lòng cô, anh là trời, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết, thật giống như trước cùng Tống Duy Nhất kết hôn, lúc đó là trung tâm của mọi gièm pha, chuyện nghiêm trọng như vậy cũng đều được anh khống chế. Bây giờ...
Lại xảy ra chuyện gì có thể khiến lòng anh rối bời? “Ừ.
Nghiêm trọng.”
Nghiêm trọng.
anh không thể khống chế. Hạ Thiên Tinh hơi cựa ra khỏi ngực anh, ngẩng đầu lên: “Chuyện gì, có thể nói với em không?”
Anh mị mắt nhìn cô: “Giờ không giận anh nữa à?”
“...”
Hạ Thiên Tinh cắn môi.
Cảm thấy mình thực sự là...
hết thuốc cứu! Anh nói cái gì là làm cái đó! Bây giờ cô chẳng những không tức giận, thậm chí còn cảm thấy...hơi hổ thẹn.
Lúc trong lòng anh rối loạn, cô lại không thể chia sẻ với anh. Trở lại một cái, liền náo loạn với anh. “Vậy anh có chuyện gì, có thể nói với em không?”
Cô nhìn anh. Ánh mắt Bạch Dạ Kình nặng nề, môi giật giật, một lát sau, mới nói: “Mấy ngày nay, anh rất rất...”
“Nhớ em.”
Trước khi nói ra hai chữ cuối cùng, dừng lại thật lâu.
Hai chữ kia, với anh mà nói, có chút xa lạ, cho nên, lúc ra khỏi miệng, rất không được tự nhiên. Hạ Thiên Tinh sững sờ.
Nhìn anh, trừng mắt nhìn. “Cái gì?”
“Quên đi.”
Bạch Dạ Kình buông cô ra: “Đi lấy khăn cho anh đi! Anh muốn tắm.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe lâu như vậy, mệt chết đi được.”