Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

chương 34: đối tượng xem mắt của cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Suy nghĩ mãi, cuối cùng, cô yên lặng đi xuống lầu, nhẹ nhàng đến phòng bếp.

……

“Uống miếng nước đi.”

Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng truyền vào trong tai, đang nhắm mắt dựa trên sô pha nghỉ ngơi, anh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào trong mắt, là khuôn mặt nhỏ tươi mát của cô.

Một ly nước ấm, đặt vào trong lòng bàn tay anh. Ấm áp lập tức từ lòng bàn tay truyền đến ở sâu trong nội tâm.

“Hôm nay đã uống thuốc chưa?” Hạ Thiên Tinh hỏi.

“Ừ. Phó bác sĩ đã xem qua.”

“…… Anh, không có việc gì đi?” Cô cúi đầu, mắt nhìn vào vị trí bị thương của anh.

Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, xem như trả lời.

Lúc anh uống nước, Hạ Thiên Tinh châm chước, nói: “Tôi thực ra vẫn đang đợi anh trở về, muốn cùng anh nói tiếng cám ơn.”

Bạch Dạ Kình ngước lên nhìn cô, “Chuyện gì?”

Hạ Thiên Tinh đang muốn mở miệng, di động để trong túi áo ngủ của cô đột nhiên vang lên. Cô ngạc nhiên lấy ra nhìn.

Thế nhưng lại là Dư Trạch Nam.

“Tôi trước hết nghe điện thoại đã.” Nói với anh một tiếng, cô xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại.

“Như thế nào hôm nay lại gọi cho tôi?”

“Ngủ không được, kiếm cô nói chuyện.” Dư Trạch Nam giọng điệu vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy buồn cười, “Không ngủ được?”

“Tôi đoán, cô hiện tại khẳng định vui vẻ vô cùng. Cho nên, lúc này nhất định cũng ngủ không được.”

“Anh làm sao biết tôi vui vẻ?”

“Bổn thiếu gia chẳng những biết cô thực vui vẻ, còn biết cô vì cái gì thực vui vẻ.”

“Đúng không? Vậy anh nói thử xem, tôi vì cái gì vui vẻ như vậy.” Hạ Thiên Tinh không tin anh ta( Trạch Nghiêu) thực sự thần thông quảng đại như vậy.

“Có phải cô được trở lại bộ ngoại giao công tác?” Dư Trạch Nam trong giọng nói, rất là đắc ý, “ Tôi đã nói, cô rất có thực lực, bộ ngoại giao khẳng định sớm hay muộn cũng đem cô mời trở về.”

Hạ Thiên Tinh ngây ra một lúc.

“Anh làm thế nào biết rõ ràng như vậy?”

Dư Trạch Nam cười cười, “ Cô nói thử xem? Cô sẽ không ngốc đến nỗi không nghĩ ra được chứ?”

“Cho nên nói, tôi sở dĩ có thể trở về, là nhờ anh……”

Đối phương không tỏ ý kiến ’ ừm hừ ’ một tiếng, Hạ Thiên Tinh lúc này mới hiểu được, theo bản năng ghé một mắt nhìn sang bên Bạch Dạ Kình.

Cho nên……

Lại là chính mình tự đa tình sao? Cô đã nói, anh (Dạ Kình)sao có thể vì chính mình làm chuyện đó, công tư không phân minh?

Không biết vì sao, trong lòng cô có chút mất mát. Bất quá, còn tốt, tiếng ’ cám ơn ’ kia cô còn chưa nói hoàn chỉnh. Nếu không, chính mình tự mình đa tình, ở trước mặt anh sẽ có vẻ vô cùng ngu xuẩn.

Khóe môi cô chua xót, một hồi lâu mới nhớ tới chuyện quan trọng, hoàn hồn, hỏi: “ Anh(Trạch Nghiêu) là ai, sao lại có năng lực giải quyết những việc này?”

“Hạ tiểu thư, cô có nên mời tôi một bữa cơm, để tỏ lòng biết ơn không?”

“Đương nhiên, tôi khẳng định phải cám ơn anh. Có điều, anh là đối tượng xem mắt của tôi, dù sao cũng phải làm rõ ràng xem anh là người như thế nào, vạn nhất tôi lần sau cùng anh đi ra ngoài, anh đem tôi bán thì làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Tinh nói xong, trong đầu cô đều là suy nghĩ thân phận của Dư Trạch Nam, hoàn toàn không có chú ý tới người nào đó bởi vì bốn chữ ’ đối tượng xem mắt ’ của cô, mà phóng tầm mắt thanh lãnh qua.

Xem ra, lần đó cô đi xem mắt là thực vui vẻ.

Cho nên, bọn họ muốn quen nhau sao? Hoặc là nói, cô thật sự tính toán muốn cùng đối phương kết hôn?

Bạch Dạ Kình nắm chặt chén trà trong tay, hơi siết lại.

“Ha ha ha.” Dư Trạch Nam ở bên kia cười đến sang sảng, “Như vậy đi, mấy ngày nữa chúng ta không phải gặp nhau sao? Chờ gặp mặt, tôi nói cho cô, như thế nào?”

“Bà nội của tôi nói, anh chính là một lão sư(thầy giáo) trung học bình thường đã từng ly hôn.”

“Bà nội cô lớn tuổi, có đôi khi không rõ ràng lắm. Có điều, tôi nói rõ trước, bổn thiếu gia vẫn là một xử nam, chuyện ly hôn hoàn toàn là nói hươu nói vượn.”

Hạ Thiên Tinh cười, “Anh đừng có gạt tôi. Tôi tin anh mới là lạ.”

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cô ngày mai còn có việc, tôi không làm phiền cô nữa. 8 ngày sau chúng ta ở sân gôn tư nhân gặp nhau, hoặc là, cô cho tôi cái địa chỉ, tôi trực tiếp đi đón cô cho khỏe. Sớm một chút, đến lúc đó cùng tôi ăn bữa sáng.”

“sân bóng tư nhân?” Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút, “Đã biết, chúng ta tám ngày sau gặp mặt.”

“Ừm hừ, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, Hạ Thiên Tinh mới treo điện thoại. Cho tới bây giờ, trong đầu cô còn đang suy nghĩ Dư Trạch Nam rốt cuộc có thân phận là gì.

Lão sư trung học? Người đàn ông đã ly dị?

Bà nội cấp tư liệu cũng quá không đáng tin cậy. Vừa nhìn thấy chính là bộ dáng thiếu gia ăn chơi trác táng bất cần đời!

Thời điểm đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt. Cô lúc này mới hoàn hồn, quay đầu, liền thấy Bạch Dạ Kình từ trên sô pha đứng lên.

Sắc mặt rất khó xem, bộ dáng vô cùng nhăn nhó, chén trà trong tay đặt thật mạnh ở trước mặt bàn. Ban đêm yên tĩnh như vậy, phát ra một tiếng động mạnh, đặc biệt sắc nhọn chói tai.

Hạ Thiên Tinh trong lòng kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh.

Anh trầm bước đi lên lầu, lưng cứng đờ lạnh nhạt. Cả người như là bao phủ một tầng hàn băng vậy. Cô hơi hơi nhíu mi, trong lòng khó hiểu. Chẳng lẽ là chính mình đắc tội anh, vì cái gì anh sắc mặt thoạt nhìn khó coi như vậy?

Hạ Thiên Tinh không dám hỏi, dù sao anh vẫn luôn là một người tâm tình khó đoán.

Cô yên lặng đi theo phía sau anh lên lầu.

Cẩn thận cẩn thận thả chậm bước chân, không có vượt qua anh. Nhưng là, từ phía sau cũng nhìn ra được, vết thương trên người anh vẫn rất nghiêm trọng, mỗi một bậc thang, bước chân của anh đều nặng thêm vài phần.

Thẳng đến khi, Hạ Thiên Tinh đã tới trước cửa phòng mình, cô dừng lại. Mắt nhìn thoáng qua bóng dáng anh, cô thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào.

“Hạ Thiên Tinh!”

Bạch Dạ Kình đột nhiên xoay người lại, gọi tên cô. Ba chữ, gọi thật sự mạnh, như là muốn đánh cô. Ánh mắt trầm trọng, dừng ở trên người cô.

Lúc này, cô càng thêm xác định là chính mình đắc tội anh.

Thân mình theo bản năng đứng thẳng lên, khó hiểu nhìn anh, “Làm sao vậy?”

Hai người bọn họ, cách nhau khoảng cách một bước chân. Ánh mắt âm trầm của anh làm cô có cảm giác áp bách rất nặng.

“Cô rốt cuộc nhìn tôi cái gì?”

Anh hỏi.

“A? Cái gì?” Cô bị chất vấn đến không hiểu ra sao.

Bạch Dạ Kình chân dài bước lên phía trước một bước, lập tức liền tới gần cô. Anh thân hình cao lớn, đứng trước mặt cô, chiếu xuống một tầng bóng đen, đem cô vững chắc bao phủ.

Hạ Thiên Tinh chưa kịp phản ứng, cằm đã bị tay của anh nắm lại, nâng lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh hiện lên một tầng sương mù, ngày càng đậm.

“Một lão sư trung học đã ly hôn, cô cũng có thể coi trọng? Cô là đối với đàn ông có bao nhiêu khao khát, khao khát gấp đến mức không chờ nổi tùy tiện đi tìm một người đàn ông?”

Khao khát……

Tùy tiện……

Mỗi một chữ, đều tràn ngập trào phúng, đâm vào tai Hạ Thiên Tinh, đâm vào trái tim cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio