"Cậu Trương đẹp trai có khả năng bị Đường đổng biếm vào lãnh cung!" Hàn Mai Mai bày tấm ảnh bìa mà Đường Cường vừa đưa cho cô ta lên bàn, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Boss là tên đại biến thái: Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu ta không chịu khuất phục dưới dâm uy của Đường đổng?
Cửu chế thoại mai: Đủ rồi đó, Đường đổng không phải Boss nhà cậu, không chơi nam sinh nhỏ.
Boss là tên đại biến thái: Đừng nói thô thế! Qủa thật không nỡ nhìn thẳng! Hôm nay anh An và La Đại Boss cùng tới công ty, còn cùng nhau vào phòng tối nhỏ!
Cửu chế thoại mai: Nói như vậy, vừa rồi Mạc Thiên Vương và cậu Trương đẹp trai đều ở trong phòng làm việc của Đường đổng.
Boss là tên đại biến thái: Cmn đúng là khẩu vị nặng!!
Hàn Mai Mai đang đặt tay lên bàn phím chuẩn bị gõ xuống, cửa phòng làm việc của Đường Cường bị người từ bên trong đẩy ra. Đùi phải thon dài của Mạc Trăn vừa mới bước ra cửa, Hàn Mai Mai lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thoát khỏi QQ, từ trên ghế "vụt" đứng lên, "Mạc Thiên Vương đi thong thả!"
Mạc Trăn nghiêng đầu nhìn Hàn Mai Mai mấy lần, không nói gì đi tới hành lang.
Nhìn bóng lưng Mạc Trăn dần dần đi xa, Hàn Mai Mai vỗ ngực một cái, lại ngồi xuống ghế lần nữa.
Cửu chế thoại mai: Mạc Thiên Vương đi rồi.
Boss là tên đại biến thái: La Đại Boss cũng vừa đi ra khỏi văn phòng.
Cửu chế thoại mai:... Tớ có một dự cảm không lành.
Boss là tên đại biến thái:... Thật trùng hợp, tớ cũng vậy.
Cửu chế thoại mai:... Cậu nói xem chúng ta có nên báo động không?
Boss là tên đại biến thái:... Báo đi, đề phòng trước vụ án đặc biệt cũng tốt.
Hành lang vẫn trống trải như lúc tới, A Diêu bay giữa không trung, không xa không gần đi theo Mac Trăn, "Tôi cảm thấy vừa rồi anh nói quá nặng lời."
"Phải không?" Mặc Trăn cắm hai tay vào túi áo khoác, khóe miệng hơi gợi lên.
A Diêu cứ cảm thấy nụ cười này không mấy thân thiện, nhưng vẫn to gan tiếp tục nói: "Anh nói cậu ta như vậy, cậu ta rất dễ biến thái đó!"
Mạc Trăn: "..."
"Cô rất thích Trương Thừa Diệc?" Mạc Trăn đi tới trước thang máy, lúc ấn xuống thang máy dường như vô tình hỏi một câu.
"Lớn lên rất đẹp trai." A Diêu ăn ngay nói thật.
"Ha, cô không chỉ đầu óc không dùng được, ngay cả ánh mắt cũng có vấn đề." Mạc Trăn toàn tâm toàn ý mà khinh bỉ A Diêu, hoàn toàn không phát hiện thang máy từ trên tầng xuống.
A Diêu nhìn gò má khó chịu của Mạc Trăn, chớp chớp mắt, "Tôi cảm thấy anh lớn lên đẹp trai nhất."
Mạc Trăn: "..."
Mặc dù cảm thấy cô đang vòng vèo chửi mình, nhưng tí ti mừng thầm trong lòng là sao thế này?
Không cho anh thời gian nghĩ lại mình, thang máy "đinh" một tiếng mở cửa.
Trong thang máy có một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đang đứng, khi Mạc Trăn nhìn thấy ông ta thì rõ ràng chân mày nhíu lại giữa ấn đường.
Là La Thiên Thành.
Hiển nhiên La Thiên Thành cũng không nghĩ tới, người xuất hiện trước mặt mình khi thang máy mở ra là Mạc Trăn.
Gần như theo bản năng thổi tiếng huýt sáo, trong mắt La Thiên Thành lóe lên ánh sáng hưng phấn, "Mạc Thiên Vương, khéo như vậy?"
Mạc Trăn đứng ở cửa thang máy không nói gì, cũng không có hành động. Ánh mắt A Diêu xoay vòng giữa hai người, sau đó nhạy bén bắt được trọng điểm ------ ánh mắt La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn cùng với Tiểu Hi ngày đó giống y như đúc.
... Mẹ nó, thế quái nào năm nay nhiều biến thái vậy?
Hai người vẫn còn đang giằng co không dứt, cửa thang máy tự động khép lại, lại bị La Thiên Thành lanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Mạc thiên vương, không vào sao?"
Đây tuyệt đối là khiêu khích.
Mạc Trăn mím môi, lạnh lùng nhìn La Thiên Thành một cái, nhấc chân phải bước vào thang máy.
Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, A Diêu đứng ở giữa La Thiên Thành và Mạc Trăn, ý đồ tách hai người ra ----- dù cho cô trong suốt.
Con số trong thang máy từ biến thành rồi tới , cuối cùng La Thiên Thành cũng mở miệng, "Mạc Trăn, mặc kệ khi nào nhìn thấy em, em cũng dễ nhìn như vậy."
A Diêu: "..." Cứu, mạng!
Mạc Trăn chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, gò má lạnh như băng càng gợi lên dục vọng chinh phục của La Thiên Thành.
Ông ta nhìn Mạc Trăn cười cười, tiến lên một bước muốn nắm cánh tay anh, nhưng nắm đấm của Mạc Trăn so với ông ta còn nhanh hơn.
"Bịch" một tiếng vang thật lớn, thang máy dường như cũng rung lên.
Cho đến khi La Thiên Thành bị đánh đến góc xó xỉnh, lấy tay lau tia máu nơi khóe miệng A Diêu mới giật mình cảm thán thân thủ Mạc Trăn thật mạnh mẽ.
Nếu như không phải không chạm được vào cô, nhất định ngay ngày đầu tiên cô đã bị anh đập bẹp đi!
"Mạc Trăn, tính khí của em vẫn nóng nảy giống như năm đó vậy." La Thiên Thành nhìn vệt máu đỏ trên mu bàn tay, lại như nhớ tới điều gì vui sướng đã trải qua, bỗng cười rộ lên.
Mạc Trăn sửa lại ống tay áo, cúi đầu nhìn La Thiên Thành, "La tiên sinh không phải chỉ thích nam sinh nhỏ hay sao? Năm nay tôi đã rồi."
Từ trong góc đứng thẳng người lại, La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn, tham luyến trong mắt không che dấu chút nào, "Nếu đối tượng là em, tuổi tác không quan trọng."
Ánh mắt trần trụi kia khiến Mạc Trăn nhíu mày buồn ói, anh xoay người bấm ngừng thang máy, từ tầng đi ra.
La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn từ từ biến mất trong bối cảnh chật hẹp, khóe miệng chứa một nụ cười tình thế bắt buộc.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đèn trong thang máy đột nhiên dập tắt, theo đó là tiếng "Lạch cạch", thang máy chợt ngừng lại.
La Thiên Thành theo đó nháng một cái, vai trái hung hăng đụng vào vách thang máy.
Không để ý đau đớn trên vai, tình huống trước mắt rõ ràng là thang máy xảy ra trục trặc. La Thiên Thành dù không giống con gái bị dọa sợ trực tiếp kêu to, nhưng bất kỳ ai bị treo ở hai mươi mấy tầng trên cao, bốn phía còn đen như mực đều cảm thấy sợ hãi.
Lấy điện thoại trong túi tây trang ra, La Thiên Thành mượn ánh sáng lạnh lẽo từ di động nhấn vào nút báo động.
Mạc Trăn mới đi được hai bước đã nghe thấy thang máy phía sau truyền đến tiếng chuông báo động bén nhọn. Anh dừng bước quay đầu nhìn lại, sau đó dời mắt đến trên người A Diêu, "Là cô làm?"
"Tuyệt đối không phải!" A Diêu trợn to hai mắt tới bên cạnh Mạc Trăn "Hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi đi."
Mạc Trăn: "..."
Xin lỗi tôi chỉ thấy gỉ mắt.
Nhân viên bảo vệ của tòa nhà tới đặc biệt nhanh chóng, chỉ mới ba phút đã vọt ra từ cách vách thang máy.
Mạc Trăn vẫn ở lại tầng không đi, tràn đầy thích thú nhìn bảo vệ làm thế nào để cứu La Thiên Thành.
Hai người bảo vệ đỡ đỉnh mũ lao ra từ bên cạnh thang máy, liếc một cái liền thấy Mạc Trăn. Bảo vệ bên phải rõ ràng là fan của anh, nhìn thấy anh ngay cả nói cũng không rõ ràng, "Mạc Mạc Mạc Mạc tiên sinh! Có thể ký tên cho tôi không!"
Mạc Trăn: "..."
Người bảo vệ bên trái dùng sức gõ một cái lên đầu anh ta, lớn tiếng mắng: "Ngu ngốc, lúc này phải hỏi "Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy" chứ!"
Bảo vệ bên phải như đã hiểu ra gật đầu, nhìn Mạc Trăn nói như vẹt: "Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy!"
"La Thiên Thành."
...
Hai người bảo vệ nhìn nhau một cái, cùng lúc bổ nhào về phía cửa thang máy, "La tiên sinh, La tiên sinh! Ông còn sống không?!"
La Thiên Thành nghe thấy phía trên truyền đến tiếng ong ong, nhướn mày một cái, ngẩng đầu hô: "Mấy người lằng nhằng cái gì? Nhanh sửa thang máy đi!"
Nghe thấy tiếng trả lời của ông ta, hai người bảo vệ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, dường như mừng đến chảy nước mắt "La tiên sinh ông đừng sợ, chúng tôi lập tức tới cứu ông ngay!"
Bảo vệ bên trái bắt đầu dùng công cụ cạy cửa, trong quá trình này người bảo vệ bên phải còn không quên trấn an La Thiên Thành, "La tiên sinh, ông ngàn vạn lần đừng lộn xộn, thang máy sẽ rơi xuống!"
...
Bảo vệ bên trái cạy cửa được một nửa, lại dừng tay cho anh ta một cái đập tóe lửa, "Ngu ngốc! Cho dù ông ta động đậy một tí, thang máy cũng sẽ rơi xuống!"
...
"Há há há há há há há há!" A Diêu ỷ vào không có người có thể nghe thấy mình, khoa trương cười lên "Bọn họ tuyệt đối là fan của anh, còn là loại não tàn!"
Ác ý trong lòng Mạc Trăn tựa như bị tiếng cười của cô mà tan thành mây khói, anh xoay người đi tới cầu thang, "Đi thôi."
A Diêu bay theo, vẫn còn không ngừng nhìn về phía thang máy, "Không xem tiếp hả?"
"Không xem." Mạc Trăn đẩy cánh cửa cầu thang bằng gỗ, không quay đầu lại bước đi.
Từ tầng xuống tầng , đây là cả một chặng đường dài. A Diêu bay phía sau anh, đề nghị: "Thật ra anh có thể đi thang máy khác."
Mạc Trăn quay đầu nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: "Còn không thừa nhận là cô làm?"
A Diêu bĩu môi, bực bội đáp: "Ai bảo ông ta muốn chiếm tiện nghi của anh ah, tôi còn chưa chiếm được đấy."
Bước chân Mạc Trăn có chút lảo đảo, vai anh hơi lay động, quay người nhìn A Diêu, "Cô nói cái gì?"
"Ha ha ha ha ha" A Diêu cười pha trò, cứng nhắc rời đề tài "Đúng rồi, ông ta vừa mới nói năm đó, năm đó xảy ra chuyện gì à?"
Mạc Trăn quay người lại tiếp tục đi xuống "Không có gì, cũng giống như hôm nay vậy, tôi đánh ông ta một trận mà thôi."
A Diêu nhìn chằm chằm vào Mạc Trăn một lát, lại xẹt tới, "Anh nhất định còn che giấu điều gì đó."
Mạc Trăn liếc cô một cái, sau đó gật đầu "Ừ, lần trước tôi đánh ông ta gãy một cái răng, so với lần này thê thảm hơn nhiều."
A Diêu: "..."
Mạc Trăn rời khỏi công ty không lâu, Hàn Mai Mai đã nhận được tin từ phòng bảo vệ, cô ta không kịp chờ leo lên QQ, "Boss nhà cậu bị kẹt trong thang máy, vừa mới bò ra ngoài!"
Boss là tên đại biến thái:...
Cửu chế thoại mai: Hơn nữa theo anh bảo vệ tiết lộ, lúc đi ra khóe miệng ông ta có một vết tím bầm! Ông ta nói đụng trong thang máy, đùa ai vậy! Phải ngã thế nào mới có thể đụng ra vết thương như thế á!
Boss là tên đại biến thái:...
Cửu chế thoại mai: Cậu bị điểm huyệt câm à?
Boss là tên đại biến thái: Chẳng qua tớ đang suy nghĩ tên QQ mới.
Tư thế boss rất : ← Cái này thế nào?
Cửu chế thoại mai:... Giống như cậu thấy tận mắt vậy.
Tư thế boss rất :... Đừng dọa tớ.
Tư thế boss rất : Chờ một chút! Trong thang máy chỉ có một mình La Đại Boss?
Cửu chế thoại mai: Ha ha ha ha ha, cậu cuối cùng cũng bắt được trọng điểm! Đúng vậy, anh chàng bảo vệ nói toàn bộ quá trình Mạc Thiên vương đều đứng bên ngoài xem cuộc vui!
Thiên Vương của tui có siêu năng lực: Tớ quyết định dùng cái tên này.
Cửu chế thoại mai:... Cậu thật là!
Ngày thứ hai, 《 Thượng đế cấm khu 》tiếp tục quay phim, Mạc Trăn cũng lấy được kịch bản mới được thăng cấp lần nữa. Bên trong trừ thay đổi một ít cảnh diễn của Tống Nghê ra, những người còn lại không có nhiều thay đổi.
Mạc Trăn cầm kịch bản lật hai trang, nhắc tới hôm nay Tống Nghê cũng không tới studio. Nhưng bất luận là nhân viên công tác hay diễn viên còn lại đều giống như không phát hiện vậy, cực kỳ ăn ý không nói chữ nào. Bọn họ không đề cập tới, Mạc Trăn lại càng không nhắc đến.
Anh nhìn kịch bản một chút, đại khái Tống Nghê còn ba cảnh diễn, bởi vì bị nhiễm virut mà gameover.
Không thể không nói nhà biên kịch có bản lãnh nghe tiếng gió để nắm toàn cục trong tay, ít nhất anh ta đã sớm suy nghĩ xong N cái kết cục ----- dùng để ứng phó với nhà tài trợ khác nhau.
Buổi trưa ăn cơm hộp ở studio, bình thường đều là Đường Cường ân cần đưa cơm hộp cho Mạc Trăn, nếu Đường Cường chưa tới thì nhân viên trong đoàn phim sẽ lấy cơm cho anh.
Nhưng khi Mạc Trăn nhìn trước mặt là một ông chú râu, mí mắt không tự chủ được nhảy hai cái, "Ông là ai? Trước kia hình như chưa từng thấy ông."
"Cơm hộp Vượng Vượng." Ông chú râu rút một tấm danh thiếp đầy dầu mỡ từ túi áo, quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Các cậu luôn ăn cơm hộp nhà tôi."
Mạc Trăn: "..."
Ông chú râu lật mặt kia danh thiếp, lại quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Đúng rồi, tôi còn một nghề phụ, chính là giúp người bắt quỷ."
Lông mày Mạc Trăn động một cái.
"Mạc tiên sinh, tôi chú ý cậu lâu rồi, có phải cậu bị quỷ quấn lấy không?"