“Đã nhấn mạnh rất nhiều lần về vấn đề ngoại hình rồi, à, cứ nghĩ nhuộm màu tối là thầy sẽ không nhận ra sao? Ngồi dưới ánh đèn một cái là nhìn như con khỉ ý, cho rằng bản thân mình đẹp lắm chắc? Còn học hành cái gì nữa? Sao không đi thi hoa hậu luôn cho xong!”
Chín rưỡi tối, Ninh Thư đến văn phòng của chủ nhiệm liền thấy chủ nhiệm Đào đang mắng mỏ học sinh, ồn ào đến mức cả hành lang đều có thể nghe thấy.
“Mấy em là học sinh, chứ không phải xã hội đen, cầu bơ cầu bất, học sinh nên mang dáng vẻ của học sinh.”
Hôm nay, Ninh Thư phải trực ban, cùng chủ nhiệm Đào đi kiểm tra ký túc. Chủ nhiệm Đào đang tức giận nên bảo Ninh Thư đi trước. Ninh Thư kiểm tra xong ký túc nữ lại sang ký túc nam, bên nam sinh ở hiển nhiên là lộn xộn hơn bên nữ, mùi cũng không được thơm cho lắm. May mắn thay, tất cả học sinh đều đã có mặt đầy đủ, chỉ duy nhất lớp A là thiếu mất một người.
Ninh Thư ghi tên học sinh đó vào sổ: “Có ai biết bạn Nghiêm Lễ đi đâu không?”
Cậu bạn cùng phòng trả lời: “Báo cáo cô, bạn ấy chắc là đang tự học ở đâu đó ạ.”
Ninh Thư cũng không nghi ngờ gì với câu trả lời này, Nghiêm Lễ luôn là người đứng đầu lớp trong các bài kiểm tra, đồng thời rất đúng mực, lễ phép và có ý thức trong học tập, nên đều được bạn bè và thầy cô yêu quý, đặc biệt là các bạn nữ.
Ninh Thư liếc nhìn quanh ký túc một lượt: “Có ai biết bạn ấy học ở đâu không?”
Cậu bạn cùng phòng hơi khựng lại, hai mắt đảo một vòng: “Bạn ấy chê ở ký túc quá ồn ào, thông thường cứ chỗ nào đủ ánh sáng thì đến chỗ đó, chắc cũng sắp về rồi ạ.”
Ninh Thư cau mày liếc nhìn thời gian, sau đó xuống lầu nói lại vài câu với giáo viên quản lý ký túc. Trên đường trở về thì gặp chủ nhiệm Đào, chủ nhiệm Đào nói cô về trước còn mình thì lại đến ký túc nam kiểm tra lại một lượt. Cứ thế cho đến khi ký túc đóng cửa, chủ nhiệm Đào cũng không thấy Nghiêm Lễ quay lại.
Chủ nhiệm Đào lại đợi thêm một lát, đang chuẩn bị gọi điện cho phụ huynh học sinh thì thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ bên cạnh bức tường. Trên mặt họ phát ra tia ánh sáng trắng, nhưng ở mắt và miệng lại là hai lỗ đen xì, chủ nhiệm Đào bị dọa sợ đến mức nghĩ rằng mình đang đứng giữa bãi tha ma. Con ma lớn mặt trắng đang đứng ở ngoài tường, còn con ma nhỏ hơn thì đang nhảy qua tường để vào trong.
Đến khi “con ma” nhỏ đứng dưới ngọn đèn đường, chủ nhiệm Đào thấy người đó đang mặc đồng phục trường mới hoàn hồn trở lại, sau đó lao tới như mũi tên vừa bắn ra khỏi dây cung, nhanh nhẹn trong sự nặng nề, mập mạp.
Ông ta cầm đèn pin chiếu về phía trước, lớn tiếng quát: “Đứng lại, học sinh lớp nào đây?”
Cậu học sinh giơ tay chặn lại ánh sáng đang rọi thẳng vào mắt mình, híp mắt, khóe môi nở nụ cười tươi rói: “Chủ nhiệm Đào, là em, Nghiêm Lễ.”
Bạn học Nghiêm Lễ thừa nhận mình đã sai và có thái độ rất tốt, đồng thời chủ động thú nhận: “Em không có tới quán net, là do đói quá nên ra ngoài mua đồ ăn.”
Chủ nhiệm Đào lấy tay quệt một cái quanh mặt cậu: “Cái gì thế này? Bột huỳnh quang?”
Nghiêm Lễ nở nụ cười, lộ ra cặp răng nanh hoạt bát: “Anh trai em tìm được chị dâu nên em chúc mừng anh ấy một chút ạ.”
“Đừng có nói bậy, có kiểu chúc mừng như này sao? Anh trai em ôn nhu, hòa nhã, lại còn là giáo viên trong trường, chẳng lẽ lại lôi em trốn khỏi ký túc để làm mấy cái trò ấu trĩ như vậy?”
Nghiêm Lệ: “Anh ấy cũng nói mấy việc này quá trẻ con, là do em bắt anh ấy chơi cùng đó ạ.”
Chủ nhiệm Đào nhìn về hướng bờ tường ban nãy: “Vậy người vừa rồi đi cùng em là ai?”
Nghiêm Lễ: “Thầy nhìn nhầm rồi ạ, chỉ có mình em thôi mà.”
Chủ nhiệm Đào liếc nhìn thời gian: “Được rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai đến văn phòng tôi.”
——
Ninh Thư đang chuẩn bị giáo án trong văn phòng, buồn ngủ nên vươn vai ngáp dài một cái.
Cô giáo Quách ngồi đối diện nói đùa: “Tối qua làm gì mà bây giờ lại mệt mỏi thế này?”
Cô giáo Quách năm nay ngoài bốn mươi, dạy môn Sinh học của lớp A và A, cũng khá thân thiết với Ninh Thư.
Ninh Thư đổ chút dầu gió xoa xoa thái dương, cả người liền tỉnh táo trở lại: “Đường gần nhà em dạo này đang sửa đó, về nhà phải đi lòng vòng cả đoạn rõ xa, mẹ em đau lòng sợ em vất vả, nên cứ bắt phải tìm thuê nhà ở gần trường.”
Cô giáo Quách nhàn nhã đan len trên tay: “Lạ nhà à?”
“Không phải.” Ninh Thư mở to hai bọng mắt thâm quầng hỏi: “Cô giáo Quách, chị có tin trên đời này có ma không?”
Cô nhớ lại lời bà lão tiệm may đối diện, bà nói rằng ngôi nhà này xây trên mảnh đất dữ. Mười một năm trước, vào đêm giao thừa, ông bà chủ của căn nhà đụng phải tên trộm và cả hai đều bị giết hại tại chính căn nhà của họ Hai người con trai của họ thoát nạn vì đêm đó mải chơi nên đi xem bắn pháo hoa.
“Máu chảy lênh láng từ tầng hai xuống tầng một.” Bà lão thở dài nhìn về phía căn nhà, giọng nói run run vì tuổi già: “Tội nghiệp mấy đứa nhỏ, đã phải chứng kiến cảnh đó từ đầu tới cuối.”
Từ đó về sau, căn biệt thự bắt đầu bị ma ám, xung quanh thường xuyên có người nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của phụ nữ. Cuối cùng, căn biệt thự này được giao bán với giá rất rẻ và người mua nó chính là người chủ hiện tại.
Chủ nhà nói rằng mua để đầu tư là thật, còn nói không muốn cho ai thuê thì là giả, vài năm trước cũng cho thuê qua vài lần, nhưng khách thuê nhà đều bị bóng ma xuất hiện giữa đêm dọa sợ bỏ của chạy lấy người.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Ninh Thư đăng tin tìm người ở ghép, ngoại trừ Nghiêm Kiểu gọi cho cô vào ngày đầu tiên sau khi đăng tin thì chẳng còn ai liên lạc với cô nữa cả.
Cô giáo Quách đang đan áo len bật cười: “Cô giáo Ninh, thế giới này là chủ nghĩa duy vật.”
Trong lòng Ninh Thư vẫn còn sợ hãi: “Chị Quách, em nhìn thấy thật đó, khuôn mặt trắng toát, không có con ngươi, đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào em.”
Cô giáo Quách lắc đầu cười: “Chắc do em gặp ác mộng hoặc ảo giác đó thôi.”
Ninh Thư đến tìm chủ nhà nói rằng cô không muốn tiếp tục thuê nữa, nhưng chủ nhà lại không đồng ý trả lại tiền nhà đã trả trước đó, cô vì không muốn lãng phí những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình, cũng không thể bỏ thêm tiền đi tìm nhà khác, nên chỉ đành cắn răng chịu đựng mà ở lại.
Bên ngoài văn phòng vọng lại tiếng giày cao gót cộp cộp cộp, giáo viên chủ nhiệm của lớp A – Tần Nguyệt Hương đi đến, vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm hỏi Ninh Thư: “Cô có ý gì thế?”
Ninh Thư để cây bút trong tay xuống, không hiểu gì hỏi lại: “Ý gì là ý gì?”
Tần Nguyệt Hương giọng điệu hung hăng: “Em Nghiêm Lễ của lớp tôi nhất quyết đòi chuyển sang lớp cô bằng được, cô còn dám nói không phải do cô đi?”
Trường cấp ba số một không phân ra lớp chọn và lớp phổ thông, nhưng lớp A là lớp có tốt nhất và điểm số trung bình của mỗi kỳ thi đều cao hơn rất nhiều so với vị trí thứ hai. Trái ngược với lớp A, nề nếp và không khí học tập của lớp A lại chẳng mấy tốt, điểm số trung bình mỗi môn thi hàng năm đều xếp áp chót.
Ninh Thư vẫn không hiểu chuyện gì: “Tại sao đột nhiên em ấy lại muốn chuyển lớp?”
Tần Nguyệt Hương nhìn chằm chằm Ninh Thư, thấy cô có vẻ không biết chuyện gì xảy ra thật, nên giọng điệu cũng dịu đi vài phần: “Nói muốn thay đổi môi trường học tập.”
Học sinh ưu tú nổi trội thì ai cũng muốn, một giáo viên của lớp khác bên cạnh vui vẻ nói: “Môi trường học tập của lớp tôi cũng không tồi, hay là chuyển đến lớp tôi đi.”
“Ôi giời, học sinh bây giờ đúng là không hiểu nổi.” Cô giáo Quách nghĩ một chút rồi đoán: “Không phải lại yêu đương rồi đó chứ?”
Tần Nguyệt Hương vẻ mặt hoài nghi: “Cô giáo Quách nói gì thế? Chị cũng không nhìn xem học sinh nữ lớp A thế nào kìa.”
Ninh Thư không muốn nghe những lời như vậy, suýt chút nữa thì cãi nhau với Tần Nguyệt Hương: “Học sinh nữ lớp tôi thì làm sao?”
Tần Nguyệt Hương cũng biết không nên nói học sinh như vậy, cô ta chỉ là không ưa Ninh Thư nên theo thói quen muốn chọc tức cô: “Cũng giống như cô vậy đó, rất mộc mạc.”
Ninh Thư đang định phản bác lại thì một học sinh bước vào lấy bài tập về nhà, cô Quách ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho hai người họ tạm thời dừng lại. Ninh Thư ra khỏi phòng làm việc, trong lòng thầm tự hỏi, cậu học sinh lớp A kia không phải đã thực sự yêu đương rồi đó chứ? Nếu quả thực bị thu hút bởi một cô nhóc nào đó lớp cô, dẫn đến thành thích giảm sút, thì chủ nhiệm Đào sẽ liều mạng với cô mất.
Ninh Thư đi qua sân vận động thì nhìn thấy giáo viên thể dục mới đang giảng bài cho học sinh. Sau lời nhắc nhở của cô, anh không mặc áo sơ mi trắng nữa, mà thay vào đó là một chiếc sơ mi màu xanh, vẫn đeo cặp kính cận gọng vàng, trên người anh tỏa ra một khí chất kỳ lạ và đáng sợ, như một người đa nhân cách, khiến người khác sợ sệt.
Ninh Thư đứng ở một bên sân vận động quan sát một hồi, lần trước dự định mượn một tiết thể dục của anh nhưng không thành, kết quả là bị giáo viên dạy toán đăng ký mất. Mỗi tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, có thể giảng thêm một đề thi, hoặc viết một bài văn tự luận. Trên chiến trường của kỳ thi tuyển sinh đại học, một điểm cũng có thể đánh bại cả nghìn người.
Sau khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Ninh Thư hít một hơi thật sâu, rồi cầm chai nước đi tới, trên mặt nở nụ cười lịch sự giả tạo: “Thầy Nghiêm, dạy học vất vả rồi.”
Nghiêm Kiều đón lấy chai nước, vặn mở nắp chai đưa lên miệng, quả táo Adam trên cổ anh cử động lên xuống, một hơi uống hết hơn nửa chai: “Cảm ơn.”
Thấy cô có điều muốn nói, trên mặt hiện rõ hai chữ “Ninh nọt”, anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ninh Thư mở đường, đáp: “Lần trước thật cảm ơn anh, nếu không có anh tôi sẽ không hề hay biết căn nhà đó bị ma ám.”
Nghiêm Kiều nhàn nhạt ừm một tiếng: “Chuẩn bị dọn khỏi đó à?”
Ninh Thư: “Tạm thời chưa chuyển vội mà muốn tìm một người ở ghép để chia sẻ tiền thuê nhà.”
Cho nên cô không chỉ sống một mình, mà còn muốn tìm một người đến ở cùng, Nghiêm Kiều suy nghĩ một chút: “Có phải chủ nhà không chịu trả lại tiền đặt cọc cho cô không?”
Ninh Thư: “Sao anh biết?”
Nghiêm Kiều: “Muốn nghe kiểu thẳng tuột hơn hay là kiểu uyển chuyển hơn?”
Ninh Thư: “…”
“Thẳng tuột.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Thư một cái: “Gan nhỏ như gan chuột, còn dám ở trong nhà bị ma ám, không sợ nửa đêm bị ma bóp chết à? Nếu như chủ nhà đồng ý trả lại tiền thì nhất định đã sớm chuyển khỏi đó rồi.”
Thấy người phụ nữ trước mặt nhăn nhó mặt mày, lộ rõ vẻ không vui, Nghiêm Kiều không biết phải nói thế nào: “Là cô nói muốn nghe kiểu thẳng tuột mà.”
Rõ ràng là cô rất nhát gan, mấy lần đầu nhìn thấy anh đã sợ chết khiếp luôn rồi chứ đừng có nói đến chuyện nửa đêm gặp ma.
Anh nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Bà lão ở tiệm may nói rằng đôi vợ chồng chủ nhà cũ đó là người tốt.”
Ninh Thư ngẩng đầu tiếp tục nói: “Bọn họ chết oan chết uổng, nên sẽ không phải là ma ác, thầy Nghiêm nói như vậy có hơi thiếu tôn trọng với người chết rồi không?”
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiểu rất lâu không lên tiếng, có lẽ do sự nhạy cảm của một giáo viên Ngữ văn, nên cô thực sự đã nhìn thấy một tia nhớ nhung và buồn bã từ cặp lông mày của anh.
Cô đang định lý luận thêm vài câu với anh thì đột nhiên lại thấy anh lên tiếng: “Nếu như không muốn tiếp tục ở tôi sẽ giúp cô tìm chủ nhà đòi lại tiền.”
Ninh Thư biết Nghiêm Kiều hoàn toàn có khả năng giúp mình đòi lại tiền. Nhìn thấy bộ trang phục mà anh mặc hôm đó, không cần nghĩ cũng biết anh sẽ dùng cách nào để giúp cô. Nếu anh bị bắt vào đồn cảnh sát vì đánh nhau thì cô vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đó.
Ninh Thư: “Để tôi cân nhắc thêm đã.”
Cô cầm trong tay một tập bài kiểm tra Ngữ văn, nở nụ cười: “Thực ra hiện tại có một việc cần sự giúp đỡ của thầy Nghiêm.”
Mặc dù Nghiêm Kiều mới nhậm chức được vài ngày nhưng trước đó anh đã dạy ở một trường cấp hai, làm sao có thể không hiểu ý tứ của các giáo viên chủ nhiệm được chứ.
Nghiêm Kiều: “Tiết học tiếp theo không được, tôi phải kiểm tra thể lực của học sinh.”
Thấy vẻ mặt chán nản của Ninh Thư, lại nhìn ra cô không dám tiếp tục quấy rầy anh nữa, lúc này cô mở to đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn anh.
Nghiêm Kiều ngoảnh mặt đi: “Để lần sau, lần sau sẽ nhường tiết học cho cô.”
Ninh Thư mở sổ ghi chép ra, cúi đầu viết một dòng trên đó: “Anh ký một chữ đi.”
Nghiêm Kiều đón lấy, nhìn một lượt: “Tôi hứa sẽ nhường tiết học thể dục ngày tháng lại cho cô giáo Ninh.”
Không biết nên gọi cô là đáng yêu hay ngây thơ nữa, anh không khỏi bật cười: “Có cần phải thế không?”
Ninh Thư: “Đương nhiên cần rồi, anh không biết mấy thầy cô của lớp tôi đâu, lúc tranh giành tiết học thì đến cả họ hàng cũng không thèm nhận, như thể sói đói thấy đồ ăn vậy, tôi sợ đến lúc đó giành không lại được với bọn họ.”
Nghiêm Kiều: “Tôi không quen dùng bút của người khác.”
Thực ra nét chữ của anh không được ưa nhìn cho lắm. Anh bảo Ninh Thư mở máy ra ghi âm, đồng thời đọc câu cô viết trong sổ ghi lại trong điện thoại cô. Giọng anh rất cao, đem theo luyến láy, khi đọc câu chữ rõ ràng tròn trịa, nghiêm túc hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của anh.
Ninh Thư đang chuẩn bị tắt ghi âm lại nghe thấy Nghiêm Kiều bổ sung một câu: “Tiết học ngày tháng cũng nhường cho cô giáo Ninh.”
Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá dừng lại trong ánh mắt, phản chiếu những tia sáng le lói. Cô phải thừa nhận rằng, đây là giọng nói hay nhất mà cô từng nghe.
Ninh Thư chưa đi được vài bước lại nghe thấy Nghiêm Kiều gọi cô, khi quay đầu nhìn phát hiện ánh mắt đang dán lên người cô của anh liền rời đi chỗ khác.
Ninh Thư: “Sao vậy?”
Nghiêm Kiều: “Áo ngực… Lộ ra ngoài rồi.” Mặc dù rất nhiều phụ nữ thích cố tình để lộ áo ngực để thể hiện sự gợi cảm, nhưng rõ ràng cô không phải là người có tính cách như vậy.
Hai má Ninh Thư đỏ bừng, cô giả bộ bình tĩnh, nâng cằm lên: “Đúng là quê thật, đây là thời trang, thời trang đó anh hiểu không?”
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông cong lên, khóe môi khẽ nhếch, vừa ôn nhu tao nhã lại vừa có chút giễu cợt, khiến những cô khác đi qua đều phải đỏ mặt.
Nghiêm Kiều: “Không quá am hiểu, cô giáo Ninh có thể giải thích một chút được không?”
Trông cô rất giống một chú mèo, hễ có bất cứ chuyện gì là lại lộ ra bộ móng vuốt sắc nhọn nhưng thực ra lại vô cùng mềm mại, rồi sau đó dùng ánh mắt tự hào để nhìn mọi người như thể: Nhìn đi này, tôi lợi hại chưa này!
Nên nhất thời anh không ngăn được miệng.
Câu nói này rất nghiêm túc, nhưng khi lọt vào tai Ninh Thư lại chính là gạ gẫm và khiêu khích. Nghĩ đến những gì hôm trước cô đã nhắc nhở anh về hình xăm bị lộ ra, cô có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng anh đang đe dọa mình, chỉ cần cô nói việc xăm mình của anh ra, anh sẽ có thể kéo luôn áo ngực của cô xuống.
Ninh Thư biết bản thân đánh không lại Nghiêm Kiều, cũng không thể khiêu khích một người như anh, vì vậy cô trừng mắt lườm anh một cái, âm thầm chửi rủa trong lòng cái con người mặt người dạ thú này một trận.
Ninh Thư quay trở lại lớp học, khi cô đi lên lầu, thì học sinh của lớp A đang từ trên tòa nhà lao xuống, chạy về phía sân vận động như những chú ngựa hoang đứt cương, vừa chạy vừa hò hét: “Giờ thể dục, giờ thể dục!”
“Hehe, giờ thể dục, giờ thể dục!”
Có người còn trượt xuống dưới bằng tay vịn cầu thang: “I’m coming!”
Ngay lập tức bị chủ nhiệm Đào đuổi theo phía sau mắng mỏ.
Còn có người hát lạc cả điệu: “Tôi vẫn là cậu thiếu niên năm đó, không có chút thay đổi nào… Say never, never…”
……
Hăng hái dư thừa, sức sống vô hạn.
Ninh Thư chỉ đơn giản là không thể hiểu nổi tụi nhóc, có thời gian thì ngồi lại lớp làm thêm vài đề kiểm tra, đọc thêm ít sách, đến khi đi thì có thể kiếm thêm vài điểm, học thể dục có tác dụng gì chứ? Thi đại học cũng đâu có thi môn thể dục?
Ninh Thư đứng bên lan can ở lối vào lớp học nhìn về hướng sân vận động, lúc này Nghiêm Kiều đang dẫn dắt học sinh khởi động sau đó bắt đầu các hoạt động tự do. Đột nhiên Ninh Thư nhớ tới Nghiêm Kiều nói rằng hôm nay sẽ cho học sinh kiểm tra thể lực. Tuy nhiên, lúc này chẳng có bài kiểm tra thể lực nào cả. Các nam sinh thì đến phòng thiết bị lấy bóng rổ, bóng đá bắt đầu chơi bóng, nữ sinh thì túm năm tụm ba ở trên sân hoặc dưới gốc cây buôn chuyện. Đầu tháng chín vẫn rất nóng, nữ sinh mặc váy đồng phục độ dài chỉ trên đầu gối một chút. Lúc này, Ninh thư nhìn thấy Nghiêm Kiều đang đứng ở rìa sân vận động, nhìn chằm chằm vào đám học sinh nữ.