Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

chương 23: 23: tôi là người đàn ông đầu tiên của em h

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Monica choáng váng, chưa kịp thích ứng thì Trương Khải đã đè xuống, cúi đầu cắn đôi môi cô.

Khuy áo con nhanh chóng bị gỡ bỏ để lộ ra hai quả anh đào dựng đứng trong không khí.

“Em nên nhớ, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô cũng là người đàn ông cuối cùng.

Có chết em cũng phải chết bên cạnh tôi”

Dứt lời Trương Khải xé rách tấm che chắn cuối cùng trên người Monica, anh vùi đầu vào bộ đẩy đà của cô ra sức chà đạp.

Monica nước mắt rơi xuống, cô vùng vẩy trong tuyệt vọng.

Tất cả những thứ này đều là do cô ta tự mình chuốt lấy.

Vốn dĩ ban đầu cô đã biết rõ tình cảm chân thành của Trương Khải dành cho mình nhưng cô lại phớt lờ nó.

Cô chọn ở bên Trần Tuấn vì anh của thời điểm đó là nhân vật được mọi người tán thưởng, đi đến đâu cũng được phong là đại thần nhờ vào tài hoa cùng gương mặt điển trai.

Sự nổi tiếng của Trần Tuấn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, cô muốn người khác nhìn vào cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“A…” Monica nhíu mày đau đớn.

Trương Khải lúc này cắn mạnh lên vai cô, đến nổi hằn lên một dấu răng to.

Nhìn Monica khóc, càng khiến cho anh tức giận.

Cô chẳng nhẽ chán ghét anh ta như thế sao? Cùng anh chung đụng khiến cô đau khổ như thế.

“Monica, em tủi nhục lắm sao? Lên giường cùng tôi khiến em đau khổ lắm nhỉ?”

Trương Khải ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, gằn giọng chất vấn.

“Trương Khải nếu anh dám làm chuyện đó với tôi ở đây tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh” Ánh mắt Monica uất hận, nhìn chầm chầm vào người đàn ông.

“Được, em cứ như vậy đi.

Em hãy hận tôi, như thế thì cả đời này cũng không thể quên được tôi” Dứt lời Trương Khải giữ lấy chân Monica dạng sang hai bên.

Ý thức được hành động tiếp theo của anh ta Monica ra sức vùng vẫy, nhưng hai tay bị giữ chặt chặt trên đỉnh đầu.

Trương Khải mở thắt lưng kéo quần, không một chút do dự thẳng lưng thúc vào nơi nữ tính nhất của cô.

Monica đau đớn nhíu mày, từng giọt nước mắt ấm ức cứ như thế mà rơi xuống.

Từ trước đến nay Trương Khải luôn rất yêu chiều cô.

Mỗi khi trên giường đều vì cô mà có màn dạo đầu rất kỹ càng chưa bao giờ thô bạo như hiện tại.

Monica vừa uất ức vừa tủi nhục, miệng lên tiếng mắng chửi.

Nhưng không khiến cho Trương Khải nương tay mà ngược lại càng dùng lực hơn.

“Trương Khải, anh là đồ khốn.

Buông tôi ra...ưm...”

Trương Khải điên cuồng múc lấy đôi môi cô, ngăn chặn những lời mắng chửi.

Như để phát tiết sự tức giận anh ta ra vào trong cơ thể Monica càng nhanh hơn, mỗi lần tiến vào đều dùng hết sức.

Chẳng mấy chốc Monica đã không còn phản kháng nữa, chỉ có thể nhắm mắt cam chịu để anh ta mặc sức chà đạp.

Trương Khải nhìn cô như thế không khỏi đau lòng, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Anh vốn không muốn làm cô tổn thương, chỉ là cô không chịu cảm nhận tình yêu của anh.

Từ khi còn học cấp ba anh đã có tình cảm với cô, hình ảnh cô mặc đồng phục đứng trước toàn thể học sinh đọc bài phát biểu, nụ cười rực rỡ cùng phong thái cao ngạo đó đã khắc sâu trong lòng anh.

Sau này khi cô cùng Trần Tuấn đến bên nhau, anh đã không ngừng ra ngoài cùng nhiều cô gái khác nhau chung đụng nhưng dù là có ở cùng ai anh cũng không thể ngừng nhớ đến cô.

Thế là anh đã bất chấp thủ đoạn, phản bội cả bạn bè chỉ để có được cô.

Đối với cô anh hết sức cưng chiều, phàm là thứ mà cô muốn anh đều ra sức làm cô hài lòng.

Anh nâng niu cô, cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.

Thế mà cô thà chọn về Bỉ nhận lấy sự lạnh nhạt của Trần Tuấn cũng không chịu hạ mình quay lại bên anh.

Nghĩ đến đây, Trương Khải tức giận giữ lấy eo của Monica ra sức luật động.

Monica nào chịu nổi thích như vậy, gương mặt cô ửng đỏ, hai chân kẹp chặt hông Trương Khải.

Cuối cùng cô lên tiếng cầu xin.

“Dừng lại đi...Tôi chịu không nổi nữa” Monica khó khăn lên tiếng.

Trương Khải vùi mặt vào hõm cổ cô, hít hà mùi hương thuộc về riêng cô.

Đã rất lâu anh không cùng cô chung đụng có chút không kiềm chế được, như người đang khát khô giữa sa mạc tìm được ốc đảo.

Trương Khải hai tay bưng mặt Monica, tỳ trán mình vào trán cô, miệng lẫm bẩm

“Gọi tên anh”

“Không...Đừng làm nữa...xin anh” Monica hai tay để lên vai người đàn ông, ra sức van xin.

“Monica gọi tên anh đi” Trương Khải đưa tay bóp mạnh một bên ngực ra lệnh.

Monica chịu không nổi thích như thế, đành đầu hàng trước yêu cầu của anh ta.

“Trương Khải...cầu xin anh tôi không chịu được nữa”

“Trương Khải...Tôi sai rồi...ưm...”

Trương Khải hài lòng, anh ta bất ngờ rời khỏi người Monica, xoay người cô lại dứt khoát đi vào từ phía sau.

Monica nhíu nhíu mày, miệng phát ra những âm thanh xấu hổ.

Ở khoảnh khắc trước khi lên anh hôn vào gáy Monica miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Em đừng mơ có thể rời khỏi tôi, có chết em cũng phải chết bên cạnh tôi.

Em biết chưa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio