Monica từ từ mở mắt, xung quanh là một màu trắng xóa của bệnh viện.
Khó khăn di chuyển cánh tay đau nhức của mình, cô từ từ nhớ lại.
Khoảnh khắc chiếc xe điên cuồng lao về phía cô, một cánh tay nhanh hơn một khắc đẩy cô sang bên cạnh.
Đúng rồi!
Là Lý Triết đã cứu cô!
"Cô đã tỉnh rồi sao? Để tôi đi gọi bác sĩ"
Nữ y tá nhìn thấy cô đã tỉnh giấc liền vội vàng định chạy đi gọi bác sĩ, nhưng đã bị Monica gọi lại.
"Tôi đã ở bệnh viện bao lâu rồi?"
"Hơn 1 ngày rồi, khi cô được đưa vào đây cơ thể có nhiều vết trầy xước nhưng cũng may thai nhi trong bụng vẫn an toàn"
Nữ y tá từ tốn giải thích.
Monica đưa tay vuốt ve chiếc bụng đã nhô ra của mình, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Thật may mắn!
"Chỉ là người được đưa vào cùng lúc với cô thì thê thảm rồi"
Dứt lời nữ y tá thở dài đồng cảm, nhớ đến cảnh tượng thê thảm của cậu thanh niên đó khiến cô bất giác rùng mình.
Người thì bê bết máu, máu không biết chảy ra từ bộ phận nào trên cơ thể, chỉ thấy chiếc áo thun vốn màu trắng đã bị nhuộm thành một màu đỏ chói nhức mắt.
"Người đó đâu rồi?"
Monica run rẩy, nắm lấy cánh tay nữ y tá siết mạnh, có lẽ là do quá kích động trước mắt cô bỗng mờ hẳn.
"Cô bình tĩnh đã, cậu ta đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm"
"Vậy tốt quá, tốt quá"
Monica thầm tạ ơn trời đất vì đã cứu vớt đứa em của cô.
Những lời tiếp theo của nữ y tá khiến cô như chết lặng.
"Cô nên chuẩn bị tâm lý, rất có thể em cô sẽ trở thành người thực vật"
***
Trương Khải nghe tin nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, khi được các bác sĩ thông báo cô không sao anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khi anh đến phòng thăm cô, thì thấy cô đang đi ra khỏi cửa.
Anh không gọi cô lại mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, đến khu chăm sóc đặc biệt cô đứng bên ngoài ánh mắt đờ đẫn.
Monica đang khóc, cảm nhận được một lòng ngực ấm áp phía sau mình, ngẩng đầu lên nhìn một gương mặt quen thuộc bao nhiêu uất ức liền cứ thế tuôn trào.
Cô sà vào lòng anh khóc lớn, hai tay níu chặt lấy áo người đàn ông.
"Đừng sợ, anh ở đây"
Trương Khải ôm chặt cô, vành mắt anh ửng đỏ.
Cô gái của anh lại khốn khổ như thế.
"Là quả báo, là quả báo.
Em sợ lắm"
Đúng!
Đây chắc chắn là quả báo năm đó Lý Triết đã hại chết em gái Trần Tuấn.
"Không sao, có anh ở đây em đừng sợ.
Chỉ cần anh ở đây anh sẽ bảo vệ em.
Ngoan"
Trương Khải cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt lắm lem nước mắt của cô.
Im lặng thật lâu đợi cô khóc xong liền dứt khoát đưa cô đi ăn.
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn gì đó"
***
Đối với sự theo đuổi nhiệt tình của người nào đó, Hạ Du Nhiên bên ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực chất bên trong đã sớm tan chảy.
Hôm nay anh hẹn cô đi ăn, nói là nhà hàng Nhật lần trước họ mở đã ra món mới, vì nể mặt món thịt bò thơm ngon nên cô mới phá lệ cho ai đó được chở mỹ nữ đi ăn.
"Anh may mắn lắm đó" Hạ Du Nhiên nghĩ thầm.
Nhìn vào gương tô thêm một lớp son bóng mỏng nhẹ tự nhiên cô mới hài lòng ra khỏi nhà.
"Ting ting ting"
"Alo"
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Trần Tuấn nhìn dòng xe trước mặt lắc đầu ngán ngẩm, với tình hình này không biết mấy giờ mới đến nơi.
"Sao anh định bẻ kèo hả?"
Bình thường anh đều đến trước 10 phút để đợi cô, hôm nay kì lạ là đã qua giờ hẹn mà anh vẫn chưa tới, nên trong đầu cô chỉ nghỉ đến một khả năng đó.
"Tất nhiên là không, anh bên này đang bị kẹt xe em chịu khó đợi anh một chút"
"Không sao, vừa hay em vẫn chưa sửa soạn xong.
Nếu bây giờ anh đến thì cũng phải đợi em thôi"
Trần Tuần gõ gõ ngón tay trên vô lăng mỉm cười, bình thường cô rất đúng giờ chắc là lo anh áy náy nên mới nói vậy.
Nghĩ đến đây anh đã chắc là mình thành công đoạt lại mỹ nữ rồi.
"Được, dù sao cũng xin lỗi vì đã để em đợi"
"Được rồi cúp đây!"
Nếu mà còn nói tiếp chắc trái tim cô nhảy ra ngoài mất.
"Ọt ọt ọt"
Cái bụng không nghe lời réo lên một tiếng, cũng đúng thôi hôm nay cô lên lớp cả ngày về nhà liền bận rộn chọn y phục đồ ăn làm gì có thời gian ăn cơm chứ!
Dù sao cũng còn lâu Trần Tuấn mới tới, Hạ Du Nhiên liền nhanh chân bước vào con hem trước mặt, sữa đậu nành ở đây rất ngon lần trước Trần Tuàna uống thử liền tấm tắc khen.
Coi như anh được phước thưởng cho anh một ly.
Vui vẻ cầm hai ly đậu nành trên tay, Hạ Du Nhiên chưa kịp uống đã bị một chiếc xe đen đổ ngay trước mắt, nhanh như chóp không đợi cô phản ứng đã giữ mạnh lấy người cô kéo vào trong xe.