"Nhà em ở đây?" Anh chàng yêu nghiệt nhìn cảnh đường trơ trọi ngoài cửa xe, mắt phượng buồn bã.
Nguyễn Manh Manh biết việc này rất kỳ, nhưng cô không có cách nào báo ra địa chỉ nhà họ Lệ.
Chỉ có thể nhắm mắt nói: "Vâng, đúng vậy.
.
."
Mắt lạnh giống như lưu ly của Cảnh Dịch Tranh hơi lại, một giây sau, quay về tài xế ra lệnh: "Quay đầu lại, về nhà lớn."
"Cảnh anh cả.
.
."
"Manh Manh, muộn như vậy, Cảnh anh cả không thể để mặc cho một cô gái như em tự mình đi trở về nhà.
Nếu như em muốn dùng cách này che giấu địa chỉ của em, vậy anh chỉ có thể đưa em về Cảnh gia.
Dù sao, em càng che giấu, anh và Tiểu Bảo sẽ càng lo lắng."
Nguyễn Manh Manh: "Em.
.
."
Mắt lạnh long lanh của người đẹp thực sự quá đẹp đẽ, hơn nữa dưới ánh trăng, còn mang theo một tầng vầng sáng nhợt nhạt.
Nguyễn Manh Manh biết, Cảnh Dịch Tranh là quan tâm mình.
Có lẽ là anh cho rằng, nơi ở của cô rất loạn, cho nên mới cố ý xuống xe giữa đường, không dám để cho anh nhìn thấy.
Cô suy nghĩ một chút, nhấc mắt nhìn về phía Cảnh Dịch Tranh: "Được, em dẫn anh đi.
.
.
Có điều em hi vọng, Cảnh anh cả có thể thay em giữ bí mật."
Nhà họ Lệ, trong thư phòng Lệ Diệu Dương.
Đêm nay hiếm thấy Lệ Diệu Dương ở nhà, vốn muốn cùng ba anh em và Nguyễn Manh Manh ăn một bữa tối, đáng tiếc Nguyễn Manh Manh lại chậm chạp chưa có trở về.
Hỏi con thứ ba học cùng một lớp với Manh Manh, con thứ ba cũng không biết.
Hỏi con cả, sắc mặt lạnh như băng và giọng điệu cứng rắn mang theo hơi trào phúng lạnh lẽo kia của con cả, suýt chút nữa làm Lệ Diệu Dương đau đến sốc hông.
"Ông chủ, ông chủ.
.
.
Đại tiểu thư trở về.
.
.
Vừa qua khỏi hàng rào xa nhất phía ngoài, đang chạy về hướng nhà lớn."
Trong giọng lo lắng của chú Triệu mang theo một tia phấn khởi, từ ngoài thư phòng truyền đến.
"Nghe cảnh vệ nói, đại tiểu thư là ngồi xe của một người đàn ông trẻ tuổi trở về.
Lái Bentley bản limited, có người nói người trẻ tuổi kia còn rất tuấn tú.
.
.
Ông chủ, có phải tiểu thư là hẹn hò, đi ra ngoài hẹn hò không?"
Chú Triệu nói một câu này, âm lượng cũng không nhỏ.
Không chỉ là Lệ Diệu Dương trong thư phòng nghe thấy, ngay cả ba vị thiếu gia ở phòng của mình, cũng nghe thấy.
"Ầm ——" Cửa phòng thứ nhất ở chỗ rẽ trên lầu, bị tầng tầng kéo mở lại nặng nề đóng lại.
Tiếp theo là tiếng bước chân "Tùng tùng tùng".
Hóa ra là người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ từ trong phòng lao ra, cũng không quay đầu lại liền chạy xuống dưới lầu.
Sau đó ngay lập tức, cửa phòng thứ hai cũng mở ra, Lệ Quân Triệt từ trong phòng đi ra, con mắt nhàn nhạt rơi vào trên cửa phòng đóng chặt phía bên phải.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cửa gỗ chạm trổ dày nặng bị đẩy ra, một bóng người thon dài vĩ đại xuất hiện ở cửa.
"Này, anh cả.
.
." Lệ Quân Triệt ngoắc ngoắc tay với anh cả của mình, mười phần không sợ chết.
Sắc mặt Lệ Quân Ngự vốn là lạnh đến mức tận cùng, nhìn thấy em trai mình, con ngươi u lạnh híp lại.
Trong mắt lạnh chợt lóe lên lạnh nhạt, làm người không rét mà run.
Lệ Quân Triệt ngay lập tức liền hối hận rồi.
Tâm thái xem kịch vui này của mình, quả thực là đang liều mạng.
So với xem kịch vui, anh vẫn là trước tiên bảo vệ mạng nhỏ cho thỏa đáng.
"Anh, anh cả.
.
.
Anh cũng xuống lầu chờ Nguyễn Manh Manh sao? Ha ha, em cũng như anh, cũng là nghe được lời chú Triệu, hiếu kỳ.
.
.
Chuẩn bị xuống lầu nhìn."
Tuy rằng rất lúng túng, nhưng Lệ Quân Triệt am hiểu sâu skill bảo mệnh.
Lúc này nhắc tới Nguyễn Manh Manh, dẫn cừu hận tới trên người đàn ông trẻ tuổi đưa cô trở về, cũng tốt hơn là dẫn lửa thiêu thân mình.
Quả nhiên, Lệ Quân Triệt vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt vốn là lạnh lùng nghiêm nghị của anh cả mình, nhất thời lại lạnh lẽo mấy phần.
Bị tầm mắt không hề có nhiệt độ kia nhìn kỹ, càng làm anh sinh ra ảo giác như rơi vào hầm băng.
"Anh xuống lầu rót nước.
.
.
Loại chuyện nhàm chán này, anh không có hứng thú."
Nói xong, Lệ Quân Ngự liền mặt không cảm xúc đi qua trước mặt em trai mình.
Toàn bộ hành trình lạnh như băng, làm như một khối sắt lạnh ngàn năm không thay đổi.
Nhưng.
.
.
Thiếu niên đẹp trai dựa bên tường, liền nhìn anh cả nhà anh giả vờ.
.
.
Nếu không phải sợ chết, anh thật muốn đi tới chụp vai anh cả, hỏi một câu: "Anh cả, anh ngay cả ly nước cũng không cầm, cũng không cảm thấy ngại nói mình xuống lầu rót nước sao?".