Lệ Quân Triệt thực sự là quá khâm phục Nguyễn Manh Manh và cả anh...
Nơi này rõ ràng chính là có vấn đề, một người có thể lấy sợi cay làm cớ, một người càng là có thể mặt không biến sắc tim không đập.
Lệ Quân Triệt không sợ chết nhất thời nhịn không được, ở ngay trước mặt cả anh, lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhìn em ba trước mắt, con mắt lành lạnh của Lệ Quân Ngự lóe lóe.
"Chú Triệu"
"Vâng, đại thiếu gia".
Chú Triệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì vậy khi nghe mình được Lệ Quân Ngự gọi vội vàng trả lời.
"Lần trước đi kiểm tra sức khỏe bác sĩ nói thế nào chú nói lại lần nữa cho A Triệt nghe đi."
Chú Triệu gật đầu, nói với Lệ Quân Triệt " Tam thiếu gia, chuyện này cậu phải chú ý....!Bác sĩ nói ăn quá nhiều đồ ngọt trong một thời gian dài đối với thân thể sẽ không có lợi.
Dù có là còn trẻ hay không cũng có thể mắc bệnh tiểu đường, máu nhiễm mỡ.
Cho nên....."
Chú Triệu còn chưa nói hết đã bị Lệ Quân Ngự cắt ngang.
Trong hành lang chỉ còn vang lên tiếng nói lạnh nhạt " Cho nên từ hôm nay trở đi tam thiếu gia không được ăn đồ ngọt trong một tháng.
Nếu tam thiếu gia thật sự không chịu được....."
Lệ Quân Ngự nhếch đôi môi mỏng cười lạnh: " Vậy cho Quân Triệt ăn sợi cay đi."
Nói xong, cũng không nhìn tới em ba nhà mình đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình, Lệ Quân Ngự bỏ mặc ba người đứng ở hành lang trực tiếp đi thẳng đến chỗ Nguyễn Manh Manh đang cúi đầu.
Một tay cầm cổ áo Nguyễn Manh Manh nhấc lên đi xuống dưới lầu.
" Nhanh lên, hôm nay em có bài thi không thể đến muộn được...!ăn sáng rồi tôi đưa em đến trường"
Trong nhà ăn, ngoại trừ tiếng va chạm của bát đĩa.
Toàn bộ trong phòng ăn không có ai dám nói chuyện.
Lệ Quân Triệt chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn ăn cháo hải sản, nhìn những chiếc bánh ngọt ở xa, vẻ mặt nhăn nhó.
Mà Lệ Quân Tỳ càng là không dám mạo hiểm.
Anh ba đều chịu thua, cậu vẫn là đàng hoàng ăn cơm, hạ thấp cảm giác tồn tại mới tốt.
Còn Nguyễn Manh Manh, ha ha...!Cô lựa chọn im lặng như Lệ Quân Tỳ.
" Sắp tới giờ rồi, đi thôi."
Lệ Quân Ngự để đồ ăn xuống, động tác tao nhã xoa xoa khóe môi.
Tiếp theo đứng dậy đi tới chỗ Nguyễn Manh Manh, bàn tay nắm cổ áo nhấc cô đứng lên.
Anh nắm cổ áo cô lôi đi nhìn trông giống như sắp quăng cô đi vậy.
Bởi vì chột dạ mà Nguyễn Manh Manh không dám có ý kiến chỉ có thể cầm túi xách ngoan ngoãn đi sau Lệ Quân Ngự.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh, bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng.
"Aiii, đáng thương cho chị gái...!Nếu không phải lần trước tranh cãi ầm ĩ với anh cả thì cũng sẽ không giống như bây giờ...bị anh cả mang theo bên người dạy dỗ."
Đổi xe từ Maybach thành Hummer đến trường học, toàn bộ quá trình đó Lệ Quân Ngự vẫn đối với Nguyễn Manh Manh lạnh như băng, chỉ dùng hai ngón tay nhấc cổ áo cô xách đi theo.
Vừa lên xe anh liền bảo tài xế nâng tấm ngăn cách giữa ghế trước và sau, tiếp đó anh buông bàn tay ra khỏi cổ áo cô.
Nguyễn Manh Manh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể cô đột nhiên bay lên, trong chớp mắt cô đã ngồi lên đùi Lệ Quân Ngự.
"Anh, anh đang làm gì...." Nguyễn Manh Manh nhìn thẳng vào người đàn ông đang ôm mình.
Cô hoàn toàn không hiểu, anh lúc nãy còn lạnh nhạt với cô vậy mà đã trở mặt nhanh như vậy.
"Có như thế mà đã nổi giận?" Lệ Quân Ngự cúi đầu nhìn kỹ cô gái nhỏ trong lòng mình, càng nhìn càng cảm thấy Nguyễn Manh Manh khẩu thị tâm phi, vô cùng đáng yêu.
“Anh biết em không thích bị nắm cổ áo, có điều ở nhà...!không tiện nắm tay." Nói xong anh liền nâng cằm cô lên hôn một cái.
"Anh, anh đang nói cái gì...!cái gì mà không tiện nắm tay? Còn có, tại sao anh lại hôn em!"
"Không thì muốn hôn ở đâu?" Lệ Quân Ngự nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét đến, "Sắp tới trường học...!Bây giờ hôn nhiều một chút lát nữa làm bài kiểm tra càng tốt hơn."
Nói xong, không để cho Nguyễn Manh Manh có cơ hội nói chuyện, anh cúi đầu hôn đôi môi mềm mại và tinh tế của cô..