Từ trước tới nay, chưa từng có sinh viên nào nộp bài sớm.
Vì vậy, trong trường, chỉ có Nguyễn Manh Manh là trường hợp đầu tiên.
Làm chuyện không minh bạch? Cô dựa vào Lệ Quân Triệt? Ha ha, thật ngại quá...!Lần này Lệ Quân Triệt với cô không cùng một phòng thi.
Hơn nữa, cho đến khi cô nộp bài thi không có một ai làm xong bao gồm cả Lệ Quân Triệt.
Nói cô chép bài thì cũng phải có người cho cô chép chứ!
Sau khi Nguyễn Manh Manh trở thành ngời nộp bài thi sớm nhất cùng với việc là người đạt mức điểm cao nhất những tin đồn về chép bài sẽ dễ dàng sụp đổ.
Sau khi tiếng chuông thông báo môn cuối cùng kết thúc vang lên, Nguyễn Manh Manh tựa người cửa đại sảnh, cười nhìn Mộ Cảnh Hành, Cảnh mập lẫn trong đám người đang đi xuống dưới.
"Cô chủ đáng yêu, tôi đã nói với cậu...!Lần này tôi khẳng định đã vượt xa người khác.
lần này ông Tào cho câu hỏi quá đơn giản...!Cho dù đề mục không giống nhau nhưng đề hình học lại giống, tôi xem một cái là hiểu hết!"
"Chị Manh Manh, em phát hiện dạo này em thông minh hơn so với trước...!Sau khi thời gian ứng cử vào hội học sinh kết thúc chị có thể dạy em tiếp không?"
" Nguyễn Manh Manh, cảm ơn cậu...!Tôi vừa đi so sánh đáp án với những người khác, đều đúng cả rồi, môn toán thi được điểm! Đây là lần đầu tiên tôi thi được điểm...!Nếu như mẹ tôi biết nhất định sẽ vui đến phát điên"
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, ngoại trừ Mộ Cảnh Hành và nhóm bảy người của Cảnh Hướng Kính còn có học sinh kém khác được Nguyễn Manh Manh dạy, trên mặt mỗi người vừa kích động vừa hưng phấn.
Đó chính là sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, tất cả mọi người đều vì cảm thấy mình tiến bộ mà vui mừng, trên mặt đều là nụ cười, trước giờ họ chưa bao giờ tự tin và vui sướng đến vậy.
Mà tất cả những chuyện này đều do Nguyễn Manh Manh mang lại cho họ.
Một cô gái vừa mới chuyển đến Trí Học, chỉ mới có một tháng đã khiến cho họ hoàn toàn tự tin.
"Tụ tập nhiều người ở đây như vậy còn tưởng có chuyện gì...!Thì ra chỉ là một đám rác rưởi tụ tập." Giọng mỉa mai đánh tan sự vui vẻ của mọi người quanh đây.
Trên cầu thang, Diệp Phong, Diêm Sâm cùng với Nguyễn Kiều Kiều và những người ủng hộ Nguyễn Kiều Kiều đang đi xuống tầng dưới.
"Diêm Sâm, TMD, cậu bảo ai là rác rưởi hả!"
"Thật là, cậu tốt nhất lau miệng sạch sẽ một chút, có tin tôi đánh cậu hay không!"
Mộ công tử và Cảnh béo nhảy từ trong đám người ra, vén tay áo lên, phía sau còn có đỏ vàng xanh, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm.
Bọn họ cau mày, trừng mắt nhìn những người ở tầng trên tự cho là " học sinh xuất sắc".
" Đánh tôi? Cảnh béo, nhanh như vậy mà cậu đã quên vụ bị mấy anh trai đánh rồi, vết sẹo không còn đau nữa à? Còn cậu, Mộ Cảnh Hành..."
Diêm Sâm nhìn Mộ Cảnh Hành, đột nhiên cười lớn.
"Cậu chính là một người nhát gan đến đáng thương...!Thích Nguyễn Manh Manh mà không dám công khai...!Nhìn cô ta và bạn trai tình cảm mặn nồng, còn cậu chỉ có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ...!Hắc, như thế nào, có phải trong lòng rất không thoải mái?!"
"TMD, cậu nói bậy! Tôi và Manh Manh hoàn toàn không có gì, chính cậu mới là người thích Nguyễn Kiều Kiều, cậu mới biết cách yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!"
Mộ Cảnh Hành bị Diêm Sâm khiêu khích, tức giận đến nỗi toàn bộ cổ đều đỏ bừng, không nói hai lời liền muốn xông tới đánh nhau.
Nói xấu anh thì thôi đi, lại còn dám nói xấu cô chủ đáng yêu.
"Mộ công tử dừng tay--" thời khắc mấu chốt chính Nguyễn Manh Manh ngăn Mộ Cảnh Hành lại.
"Trong trường mà muốn đánh nhau, cậu nghĩ gì vậy? Không nhìn thấy sao, bọn hoc chính là cố ý làm cậu tức giận, muốn ngươi đánh trước...!Tuần tới sẽ tranh cử, bây giờ cậu đánh nhau, tuần tới làm sao tranh cử được?"
Nguyễn Manh Manh nói một câu khiến cho Mộ Cảnh Hành tỉnh táo hoàn toàn.
Đúng, bây giờ mà đánh người chỉ thoài mái được lúc này, thế nhưng như vậy sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.
Những người này không sợ bị anh đánh, họ chỉ sợ mất đi cái danh "hội học sinh"
"Được, tôi sẽ cho họ đắc ý hai ngày.
Chờ đến thứ hai, Cô chủ đáng yêu, cậu phải cố lên, kéo những học sinh xuất sắc này xuống cho tôi."
"Phi, gì mà học sinh xuất sắc...!sẽ đều bị Cô chủ đáng yêu nghiền nát hết.
Chờ xem, nhất định sẽ đánh vào mặt họ khi có bảng điểm thi tháng!".