Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Tiềm dẫn Chu Mục Thâm vào quán trà sữa, gọi cho cậu một ly yêu thích, chính mình lại không order. Ngoại trừ coca, những thức uống khác hắn đều không đụng tới. Lương Tiềm vẫn không hiểu tại sao có nhiều người thích trà sữa như vậy.
Lần đầu tiên hắn uống trà sữa là học kì hai lớp mười một. Vào tiết tự học buổi tối, Thư Việt mua hai ly mang đến phòng học, một ly cho mình, một ly cho Chu Mục Thâm.
Có vẻ Chu Mục Thâm cũng là lần đầu tiên thử loại đồ uống này, biểu cảm khi ấy tựa như đang uống quỳnh tương ngọc lộ []. Cậu uống liền mấy ngụm lớn, hai mắt toả sáng, mỉm cười đầy mãn nguyện. Dáng vẻ đó khiến Lương Tiềm cũng muốn nếm thử, bèn lấy điện thoại đặt hàng, vừa tan học liền có người giao tới.
[] Quỳnh tương ngọc lộ: Rượu ngon, rượu quý
Kết quả Lương Tiềm mới vừa uống một ngụm, suýt chút nữa đã kiềm không được phun hết ra, vừa ngọt vừa béo, thật sự khó uống muốn chết.
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Lương Tiềm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi người làm việc.
Hắn bấm mở nhóm chat
Lương lão đại: Có ai không
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại liền run lên không ngừng.
Tả hộ pháp: Lão đại, đây đây đây, có chuyện gì a?
Hữu hộ pháp: Lão đại! Em em em, có em có em! Ai dám gây hấn với anh! Em đi giết nó!
Đàn em số : Tiềm ca, có gì sai bảo!
Đàn em số : Tiềm ca, em lập tức đến liền, tập hợp ở đâu!
Đàn em số : Tiềm ca, anh không sao chứ? Có chuyện gì sao? Anh ở đâu? Bọn em đang chuẩn bị ăn cơm, các anh em sẽ lập tức tập hợp!
……
Lương Tiềm buồn cười hừ một tiếng, một đám ngốc, không thể nghĩ tốt về hắn một chút được sao, suốt ngày không có chuyện gì toàn suy nghĩ đánh nhau.
Lương lão đại: Mau cút, ai muốn đánh nhau.
Lương lão đại: Đứa nào có máy ảnh? Mang đến cho anh mượn một chút.
Lương lão đại: 【Địa chỉ Thung Lũng Hạnh Phúc Tự Thành】
Tả hộ pháp: Lão đại, anh đang chơi ở Thung Lũng Hạnh Phúc sao? Vì sao không gọi cho em 【
】
Hữu hộ pháp: Em nữa! Lão đại, tại sao anh thay lòng đổi dạ nhanh như vậy? Mới ngày nào em còn là cánh tay phải thân thiết nhất của anh?
Khá nhiều đàn em có máy ảnh, ở trong nhóm chat sôi nổi báo tên, Lương Tiềm căn bản không thèm để ý tới hai tên quỷ đang diễn kịch này.
Lương lão đại: Đứa nào ở gần Thung Lũng Hạnh Phúc nhất? Tròng vòng nửa tiếng đến đây.
Trong nhóm có hơn hai trăm người, có vài người ở cách bọn họ không xa lắm, lái xe mười lăm phút là đến. Lương Tiềm quyết định chọn Viên Tiêu, mở tin nhắn riêng gửi cho cậu bao lì xì hai trăm đồng.
Trà sữa của Chu Mục Thâm đã chuẩn bị xong, Lương Tiềm nhớ kỹ số, ấn vai đối phương để cậu ngồi trở lại trên ghế, tự mình đến chỗ quầy bar lấy. Trà sữa có hơi lạnh, nhưng không đọng hơi nước bên ngoài giống như ly của những người khác.
Thật ra Chu Mục Thâm muốn uống đá nhưng Lương Tiềm không cho. Bình thường cậu ở nhà cũng không uống cái gì lạnh, hắn sợ dạ dày của cậu bị ảnh hưởng. Nhưng là đang giữa hè, trà sữa ở cửa tiệm này lại có nhiệt độ thấp, thấy Chu Mục Thâm thật sự muốn uống, Lương Tiềm đành từ bỏ ý định chuyển sang nơi khác, hắn yêu cầu bỏ ít đá, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lương Tiềm đưa trà sữa cho Chu Mục Thâm, cậu liền chờ không kịp uống một hơi, trên mặt bày ra biểu cảm thoả mãn vui vẻ giống hệt lần ở buổi tự học đó.
Lương Tiềm nhìn thấy liền có chút buồn cười, không nhịn được bắt đầu hoài nghi chính mình, lẽ nào lúc trước hắn mua nhầm thương hiệu cho nên mới khó uống như vậy?
Chu Mục Thâm nhấp một ngụm trà sữa, nhận thấy ánh mắt của Lương Tiềm, cái miệng nhỏ buông ống hút ra, đưa ly đến bên miệng hắn, cười tủm tỉm nói: “Cậu muốn uống không? Cái này ngon lắm, lạnh lạnh ngọt ngọt.”
Đã đưa đến miệng, Lương Tiềm cũng không từ chối, trên ống hút còn lưu lại một chút trà sữa Chu Mục Thâm uống, Lương Tiềm nhướng mày, nhìn vào đôi mắt không chút phòng bị của người nọ uống một ngụm, đầu lưỡi không dấu vết đảo một vòng quanh ống hút.
Suỵt, vẫn khó uống như vậy.
“Thế nào? Uống ngon không?” Chu Mục Thâm chớp chớp đôi mắt lấp lánh hỏi.
“Ừm, ngọt lắm.” Lương Tiềm câu môi cười.
—
Lương Tiềm tranh thủ lúc Chu Mục Thâm uống trà sữa, lên mạng đọc bình luận tìm được một nhà hàng đồ ăn Thái Lan được đánh giá cao, sau khi hỏi ý kiến Chu Mục Thâm liền chia sẻ định vị cho Viên Tiêu, đợi Chu Mục Thâm uống xong trà sữa cũng sắp tới giờ cơm chiều.
Vị trí nhà hàng không xa, hơn nữa cũng dễ tìm, hai người bọn họ đi bộ chưa đến mười phút đã tới. Đồ ăn vừa mới được mang lên, Lương Tiềm đã nghe thấy giọng Viên Tiêu từ xa truyền đến.
“Tiềm ca! Em đến rồi!” Viên Tiêu chạy xộc tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Chu Mục Thâm, khiến cậu sợ tới mức suýt chút nữa làm đổ ly nước, vài giọt nước hơi nóng văng ra rơi xuống hổ khẩu, Chu Mục Thâm bị doạ đến run rẩy.
Lương Tiềm vội vàng đặt cái ly trên tay Chu Mục Thâm xuống, kéo cánh tay cậu lật trái lật phải xem, “Có nóng không?”
“Không có.” Bên cạnh có người ngoài, Chu Mục Thâm ngại cùng Lương Tiềm quá mức thân mật, cậu rụt tay khỏi tay hắn, mông nhích nhích về phía trong, muốn tránh xa cái người lạ đột nhiên xuất hiện này một chút.
Thấy tay cậu hoàn hảo không bị tổn thương gì, cũng không có bất kỳ vết bỏng đỏ nào, lúc này Lương Tiềm mới nhẹ nhàng thở ra, quay sang giáo huấn tên đầu sỏ gây tội mới đến.
“Mày mẹ nó gấp cái gì, vội vàng đi đầu thai hay sao, hấp tấp bộp chộp!” Lương Tiềm hung tợn liếc Viên Tiêu một cái, chân dưới bàn lại đá thêm mấy đá, “Đứng dậy, ai cho mày ngồi chỗ đó, mau xin lỗi người ta đi.”
“Tiềm ca ——” Viên Tiêu oan ức muốn chết, xám xịt đứng lên, muốn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lương Tiềm, bị hắn trừng mắt một cái, nhất thời không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể đứng bên cạnh hắn, hướng về phía người đối diện nói, “Người anh em, xin lỗi nha.”
“…… Không sao.” Chu Mục Thâm không ngẩng đầu, vô thố nghịch nghịch bộ đồ ăn trong tay.
Viên Tiêu nhìn sườn mặt người này, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen mắt.
“Viên Tiêu mày mẹ nó không cần mắt nữa phải không? Lương Tiềm cảm thấy khó chịu với ánh mắt của cậu, nắm tay dường như hơi ngứa, “Máy ảnh để lại, người có thể lăn.”
“Tiềm ca! Không cần qua cầu rút ván như vậy chứ, em còn chưa ăn cơm chiều đâu”, Viên Tiêu không dám nhìn chằm chằm người đối diện nữa, lấy máy ảnh từ trong túi ra, nhìn Lương Tiềm càm ràm, “Em vì đem máy ảnh đến đây cho anh mà bỏ luôn nồi lẩu nóng đang chờ đó!”
Lương Tiềm không chút khách khí nhận lấy, cầm trong tay đùa nghịch một chút liền hướng ống kính về phía Chu Mục Thâm. Người nọ đầu tiên là ngẩn người, sau đó khôi phục tinh thần nhìn hắn cười cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng và hình dáng của hắn, Lương Tiềm ấn xuống nút chụp.
Nhà hàng này ánh sáng không tệ, Chu Mục Thâm ngồi dưới ánh đèn, tươi cười của cậu được ánh sáng ấm áp chiếu lên, phá lệ phi thường ngọt ngào, xông thẳng vào trong lòng Lương Tiềm.
Lương Tiềm nhìn ảnh do chính mình chụp, hài lòng gật gật đầu, bộ dạng lấy lòng đưa cho Chu Mục Thâm xem, “Thế nào, kỹ thuật chụp hình của tôi có được không?”
“Ừm, chụp rất đẹp”, Chu Mục Thâm nhìn ảnh chụp, nghĩ, thì ra đây là dáng vẻ lúc mình nhìn Lương Tiềm, đong đầy trong mắt đều là đối phương, tâm ý muốn giấu cũng giấu không được. Cậu nhìn máy ảnh, im lặng trong chốc lát liền ngẩng đầu nhìn Lương Tiềm, “Cậu……”
“Ừm, không phải em muốn chụp ảnh à, chất lượng ảnh chụp của điện thoại không được, máy ảnh tốt hơn.” Lương Tiềm không cảm thấy có cái gì phiền phức, chỉ cần hắn nói một câu sẽ có rất nhiều người tranh giành mang đến. Nếu như không có, vậy hắn cũng có thể mua liền một cái mới, tóm lại đêm nay sẽ cho Chu Mục Thâm chụp thật vui vẻ.
Chu Mục Thâm trong lòng ấm áp, nếu như không phải đang có người ngoài, cậu thật muốn hôn Lương Tiềm một cái.
“Máy ảnh được lắm, cảm ơn”, Lương Tiềm nhìn ảnh, càng xem càng vừa lòng, rút trong ví ra năm trăm tệ đưa cho Viên Tiêu, “Cơm chiều tự mình giải quyết.”
Viên Tiêu vui vẻ nhận tiền, nhanh chóng lăn đi, đi được mấy trăm mét, trong đầu chợt loé.
Đệt! Đó không phải là “tình nhân trong mộng” của Tiềm ca – Chu học bá hay sao!!!
Danh hiệu tình nhân trong mộng này cũng không phải là đồn đại vô căn cứ. Lúc Chu Mục Thâm còn ở trường học, không có ai phát hiện ra Lương Tiềm đối với cậu có gì đặc biệt. Nhưng từ sau khi đối phương tạm nghỉ học, thái độ của Lương Tiềm liền có chút khó hiểu.
Khoảng thời gian đầu, lời đồn về Thư Việt và Chu Mục Thâm lan tràn khắp nơi, rất nhiều người ẩn danh bình luận trên diễn đàn trường. Không ít học sinh cấp ba nhiều chuyện phỏng đoán, thể hiện sự phản cảm của mình, cuối cùng bị Lương Tiềm vung tiền xoá sạch toàn bộ bài viết, hơn nữa trực tiếp cảnh cáo trên diễn đàn, không cho phép bất kì ai tiếp tục bàn tán.
Ở trường không ai là không biết chiến tích vinh quang mấy năm nay của Lương giáo bá, thế nên đa số mọi người đều không dám công khai bàn tán. Vậy nhưng vẫn có một số kẻ không sợ chết, ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của Lương Tiềm. Chỉ cần có kẻ nào xuất hiện, hoặc là hắn nghe được kẻ nào đặt điều nói xấu Chu Mục Thâm, Lương Tiềm thấy một người liền đánh một người, hơn nữa còn không cho phép đám đàn em nhúng tay, nhất định phải để hắn tự giải quyết.
Vì chuyện này mà hắn hứng chịu vô số vết thương, số lần khóc trước mặt mọi người trong năm lớp mười hai đã vượt cả mười mấy năm qua cộng lại, khiến cho đám đàn em được mở rộng tầm mắt.
Đàn em của Lương Tiềm từng lén lút lập nhóm thảo luận, xem rốt cuộc lão đại đối với Chu Mục Thâm có tâm tư gì, nhiều năm như vậy vẫn không thích nữ sinh, chẳng lẽ thật sự thích con trai rồi?
Chuyện này nếu là rơi trên người kẻ khác, đám đàn em phỏng chừng cũng sẽ phản cảm, xa lánh, cười nhạo. Nhưng đổi lại thành Lương Tiềm, bọn họ liền thấy không sao cả. Mặc kệ lão đại thích nam hay nữ, già hay trẻ, lão đại chính là lão đại, cả đời sẽ không thay đổi, bọn họ sẽ vĩnh viễn theo sát hộ tống hắn.
Mặc dù trong lòng có rất nhiều suy đoán nhưng không ai dám đến trước mặt đối phương hỏi rõ ràng, cuối cùng ăn ý dùng “tình nhân trong mộng” để tóm gọn địa vị của Chu Mục Thâm trong lòng Lương Tiềm.
Nhớ lại tình cảnh ở chung vừa rồi của hai người, Viên Tiêu vui vẻ không thôi, chắc hẳn việc Tiềm ca quyết định ở lại trong nước có liên quan đến Chu Mục Thâm, từ đáy lòng cậu cảm thấy thật cao hứng. Hiện giờ đâu chỉ là tình nhân trong mộng, rõ ràng chính là người yêu rồi nha!
Viên Tiêu rưng rưng nước mắt, vội vàng lấy điện thoại ra, ở trong nhóm chat hớn hở tuyên bố cho mọi người, bọn họ rốt cuộc đã có chị dâu rồi.
Chỉ đáng thương nhân vật chính, đường đường là lão đại, lại chẳng hề hay biết tình yêu của mình và Chu Mục Thâm đã bị một đám đàn em suy đoán tưởng tượng đến mức nào, cuối cùng biến thành một thiên tình yêu cảm động trời đất, e là đến hiệu trưởng của bọn họ nghe xong cũng muốn vỗ tay khen ngợi, xúc động đến rơi nước mắt.
Hết chương