“Cậu ấy thế nào rồi, vẫn chưa tỉnh sao?” Hàn Lạc mở cửa phòng bệnh, cầm theo hộp cơm giữ nhiệt nhẹ nhàng bước vào, đến bên cạnh giường, thấy Chu Mục Thâm vẫn đang ngủ, Lương Tiềm ở bên cạnh nắm chặt tay cậu. Bà nhẹ giọng nói, “Con trai, lại ăn cơm trước đã.”
“Còn chưa tỉnh, mẹ cứ để đó đi, con không đói.” Lương Tiềm không ngẩng đầu, giọng nói trầm khàn khô khốc, “Sao mẹ lại tới đây?”
“Dì Triệu nói hai ngày nay con không ăn gì, mẹ rất lo lắng, hôm nay đúng lúc có thời gian nên đến xem một chút, con quả thật ốm đi rồi.”
Giường trong phòng bệnh khá rộng, Hàn Lạc ngồi xuống bên cạnh Lương Tiềm, nhìn con trai mình mất hồn mất vía, dáng vẻ như sắp sụp đổ, vô cùng đau lòng. Tầm mắt bà hướng về bên cạnh, thấy dấu tay trên mặt Chu Mục Thâm đã nhạt đi một chút, vết sưng đỏ cũng dần dần biến mất, cơn sốt cao hành hạ ba ngày liên tục cũng thuyên giảm, chỉ còn lại bộ dạng xanh xao ốm yếu.
Hàn Lạc âm thầm thở dài, bà không thể trách Chu Mục Thâm khiến Lương Tiềm trở thành như vậy, dáng vẻ cậu hiện giờ cũng khiến bà rất đau lòng.
“Ốm à? Không phải chứ.” Lương Tiềm đưa tay sờ lên mặt mình, râu trên cằm hai ngày không cạo có chút cấn tay, hắn ngẩng đầu hướng Hàn Lạc miễn cưỡng cười cười, “Mẹ đừng lo lắng, con trai người toàn thân đều là cơ bắp, không ốm được đâu.”
“Không muốn cũng phải ăn uống cho đầy đủ, nếu con cũng ngã bệnh biết lấy ai chăm sóc Thâm Thâm đây.” Hàn Lạc kéo Lương Tiềm đứng lên, xuất ra cứu binh, “Nếu Thâm Thâm tỉnh lại biết con tuyệt thực chẳng phải sẽ lại nháo một trận nữa sao.”
Kì thật hắn rất muốn cậu tỉnh lại tiếp tục nháo với hắn.
Lương Tiềm không nói gì, đứng dậy rót nửa ly nước ấm, dùng bông tăm thấm nước nhẹ nhàng chạm lên đôi môi khô nứt của Chu Mục Thâm, lặp lại liên tục mấy chục lần mới cầm cơm hộp ngồi vào bàn, qua loa ăn cơm.
—
Chu Mục Thâm hôn mê ba ngày, suốt ba ngày đó sốt cao không giảm, liên tục mơ thấy ác mộng, tựa như quay trở lại giai đoạn thống khổ lúc ở bệnh viện, ở trong mơ không ngừng cầu xin, kêu cứu. Nhưng cậu không hề giãy giụa, âm thanh cũng nhỏ tới mức không thể nghe thấy, giống như biết chắc cho dù có gọi thế nào cũng vô dụng.
Cậu âm thầm lặng lẽ khóc, khóc đến vô vọng.
Không có ai cứu cậu, không có ai……
Lương Tiềm ở bên cạnh không có cách nào, trái tim siết chặt, đau đến mức không thở được. Hắn căm hận chính mình hiểu ra quá muộn, nếu như hắn phát hiện bản thân thích Chu Mục Thâm sớm hơn một chút, nhất định sẽ không để cậu thôi học, sẽ không để cậu một mình chịu đựng, không để kẻ điên Nhậm Lệ kia muốn làm gì thì làm.
Lương Tiềm đưa Hàn Lạc ra khỏi bệnh viện, lúc trở về vừa vào cửa liền đụng phải đôi mắt mờ mịt của Chu Mục Thâm. Hắn bước nhanh tới, tránh chạm vào bàn tay trái vừa mới truyền dịch của cậu, giống như lang sói nhào vào người trên giường.
“Mẹ nó Chu Mục Thâm! Cuối cùng cũng chịu tỉnh, em mẹ nó còn dám ngủ thêm một ngày, lão tử dù lắc cũng phải lắc tỉnh em!”
Bác sĩ đã sớm nói với hắn, chỉ cần cậu hạ sốt sẽ không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nhưng Lương Tiềm vẫn sợ, hắn không dám đánh cược, hắn chờ không nổi, hiện giờ cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, Lương Tiềm liền tựa như sống sót sau tai nạn, trái tim treo lơ lửng mấy ngày qua rốt cuộc cũng an ổn rơi xuống.
Hắn liều mạng ôm chặt người trong lòng, cảm thụ nhịp tim vững vàng trong lồng ngực đối phương, cảm nhận hơi thở nóng rực của cậu phả lên tai mình.
Người tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.
“Lương Tiềm, thời gian vừa qua…… Cảm ơn cậu và hai bác đã chăm sóc.” Đôi tay Chu Mục Thâm cứng ngắc tại chỗ. Cậu không có ôm lại, đối diện với cái ôm quá thân mật của hắn có chút không được tự nhiên, “Thật sự cảm ơn cậu.”
Sự khách sáo xa lạ đột ngột khiến Lương Tiềm sững sờ, sau một lúc lâu hắn mới có sức lực ngồi dậy, giọng nói cực nhẹ, phát ra âm thanh một cách khó khăn: “Em…… Nhớ lại rồi sao? Về những chuyện lúc trước.”
“Ừ”. Chu Mục Thâm cúi đầu, trong lòng trống rỗng. Cậu không có nhà, người thương yêu cậu nhất là ông bà nội cũng đã mất.
Sau khi tạm nghỉ học, Chu Mục Thâm bị Nhậm Lệ mang về quê, khi đó cậu mới biết được ông nội bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đang hấp hối nằm ở nhà, cố chờ gặp mặt cháu nội lần cuối.
Nhậm Lệ cũng không giấu việc Chu Mục Thâm là đồng tính, muốn lợi dụng tình cảm ông cháu sâu nặng của bọn họ, khiến cho ông khuyên bảo Chu Mục Thâm. Ông cụ cả đời sống trong núi, không có kiến thức, Nhậm Lệ nói cái gì chính là cái đó, khiến ông thật sự cho rằng Chu Mục Thâm mắc bệnh, cần phải đi bệnh viện chữa trị.
Giây phút hấp hối sau cùng, ông dùng chút sức lực yếu ớt còn lại níu chặt tay cậu dặn dò, “Cháu nội ngoan, nam tử không thể thích nam tử, có bệnh cần phải trị, cũng đừng trách ba mẹ con, ngoan ngoãn đến bệnh viện……”
Ông bà tình cảm vô cùng tốt, cả đời sống nương tựa lẫn nhau. Bà nội biết cậu mắc bệnh lại thêm cú sốc mất đi người bạn đời, không kịp đợi Chu Mục Thâm thoát khỏi nỗi đau mất ông, mấy ngày sau cũng đi theo.
Trước khi mất, bà để lại cho Chu Mục Thâm một câu trăn trối, “Thâm Thâm, nhớ phải đi con đường đúng đắn, đừng sa ngã mình, ông bà không có văn hoá, cái gì cũng không hiểu, không giúp được con. Mẹ con sẽ không hại con, cho nên phải nghe lời mẹ, nghe lời ông của con, đừng khiến cho ông nơi chín suối…… Cũng không yên lòng.”
Thành kiến của ông bà, Chu Mục Thâm không phản bác, cũng không kịp phản bác. Cái gì sai chính là sai, nhưng điều đúng vĩnh viễn đúng. Chuyện mình thích con trai, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đó là sai lầm.
Di nguyện của người yêu quý nhất, Chu Mục Thâm không muốn vi phạm, cho nên cậu đồng ý với Nhậm Lệ, tự nguyện để bà đưa vào bệnh viện tâm thần. Cậu không từ bỏ kiên trì của mình, lại muốn từ bỏ bản thân.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Lương Tiềm đem cậu từ trong địa ngục kéo ra, hơn nữa bọn họ còn yêu nhau……
Lương Tiềm nhìn thấy bi thương nồng đậm trong mắt cậu, theo bản năng muốn nắm tay, bị Chu Mục Thâm lui về sau tránh né, bàn tay hắn giơ vào khoảng không, trái tim cũng lạc lõng theo.
“Xin, xin lỗi, tớ……” Đại não Chu Mục Thâm rối loạn, những ký ức lúc trước và sau khi mất trí nhớ cùng tồn tại, khiến cảm giác của cậu đối với Lương Tiềm khó có thể diễn tả, có xa lạ, có cảm kích, có không được tự nhiên, đương nhiên cũng có cả yêu thích.
Trước khi mất trí nhớ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, tuy rằng Thư Việt nói Lương Tiềm đã sớm có ý với cậu, nhưng từ góc độ của cậu, hoàn toàn chẳng có bất kì một dấu hiệu nào. Hai tháng ngắn ngủi, quan hệ của bọn họ lại trở nên thân mật như thế khiến Chu Mục Thâm không quen, vẫn cảm thấy bản thân mình dường như trộm được, không phải sự thật.
Cho nên cậu đối với động tác thân mật của Lương Tiềm, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng sâu trong nội tâm lại không hề phản cảm. Cậu vốn ăn nói vụng về, không biết phải giải thích ra sao, trước mắt vẫn không có cách nào giống như trước kia, quấn lấy Lương Tiềm làm nũng cầu xin hắn tha thứ. Da mặt cậu hiện giờ có khả năng còn mỏng hơn khăn giấy kia.
Quãng thời gian rất lâu tiếp theo không ai lên tiếng, phòng bệnh khá lớn liền chìm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
“Chu Mục Thâm, Lương Tiềm nhướng mày, trừng mắt nhìn Chu Mục Thâm, tròng mắt đỏ bừng che kín tơ máu, cổ họng tựa như bị cưỡng ép xé rách, “Em muốn nuốt lời phải không?”
Không chờ Chu Mục Thâm trả lời, Lương Tiềm đã tông cửa xông ra ngoài.
Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Chu Mục Thâm. Cậu ngẩn người nhìn cửa phòng đóng chặt, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, xoay người nằm nghiêng trên giường, cả người cuộn tròn dưới chăn nệm màu trắng.
Cậu cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng phía sau không còn lồng ngực ấm áp rắn chắc cho cậu dựa vào.
Những hình ảnh trong thời gian gần đây đã đánh bại ký ức lúc trước, thành công chiếm đóng toàn bộ đại não, đủ loại cảnh tượng hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lương Tiềm thô bạo, vụng về an ủi lúc cậu sợ hãi, luống cuống tay chân chăm sóc khi cậu phát sốt. Đường đường là một đại thiếu gia, lại vì cậu mà học nấu cơm, dùng hết tâm tư tổ chức sinh nhật cho cậu, dẫn cậu đi công viên giải trí, cho dù sợ độ cao cũng muốn bồi cậu chơi tàu lượn siêu tốc, vì cậu chuẩn bị pháo hoa tỏ tình……
Chu Mục Thâm hít hít mũi, lau nước mắt rớt trên gối đầu, trong lòng ngập tràn chua xót.
Tớ không có. Tớ không có nuốt lời.
Hết chương