Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

chương 165: công ty trúc mộng (14)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Fang

Beta: Pương

“Công ty chúng ta vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện lắm đấy nhé!” Ngân Tô vỗ vai NPC, thâm trầm nói: “Chúng ta cùng nhau cố gắng nhỉ!”

NPC: “…”

Ngân Tô ôm chậu hoa đi ra, phát hiện người chơi trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn lên tường, cô nhìn theo tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy trên tường xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình hiển thị đúng một dòng nội dung vô cùng lẻ loi.

【1. Tô Mẫn Nhân, ưu tú】

“Wow.” Còn có bảng thông báo check in nè! Cũng đầu tư ghê ha!

… Tiếc là không có khen thưởng.

Gương mặt Ngân Tô không biểu cảm nhìn chằm chằm bảng thông báo, có lẽ là vì cô check in thành công nên không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, các cái tên khác cũng lần lượt xuất hiện trên màn hình.

【5. Ngư Tiểu Vân, bình thường】

【6. Ngư Hàm Tú, thiếu dinh dưỡng】

Trên bảng thông báo chỉ xuất hiện ba loại trạng thái: Ưu tú, bình thường, thiếu dinh dưỡng, lúc này phần lớn người chấm công đều là thiếu dinh dưỡng, số ít bình thường, mà trạng thái ưu tú, sau hơn hai mươi người check in, vẫn chỉ có mỗi một mình ‘Tô Mẫn Nhân’ là ưu tú.

Từ những manh mối tìm ra trước đó, bình thường là cung cấp vừa đủ lượng dịch dinh dưỡng cần mỗi ngày, đương nhiên thiếu dinh dưỡng là không đủ lượng, ưu tú chính là quá lượng…

Ngân Tô sờ chậu hoa, cảm thấy nó mà không ưu tú thì quá có lỗi với sự cống hiến nhiệt huyết của bạn cùng phòng cô rồi.

“Tiểu Vân, tại sao tớ là thiếu dinh dưỡng.” Ngư Hàm Tú nắm lấy Khương Dư Tuyết, giọng nói hoang mang.

“Chắc là không tưới đủ dịch dinh dưỡng.” Lượng địch dinh dưỡng Khương Dư Tuyết đưa Ngư Hàm Tú giống với lượng của cô ấy: “Hạt giống mộng tưởng của cậu cần nhiều dịch dinh dưỡng hơn.”

Chắc có lẽ là do ban đầu khi chọn hạt giống mộng tưởng lúc đăng ký.

Hạt giống mộng tưởng khác nhau nên lượng dịch dinh dưỡng cần dùng cũng không giống nhau.

Có người cần ít, có cần người cần nhiều…

Khương Dư Tuyết lạnh run người, cô ấy cảm thấy mình cần phải đi tìm Giang Kỳ rồi.

Tuy trước đây cô ấy cảm thấy phó bản này có hơi kỳ quái nhưng bởi vì cô ấy chưa từng tiến vào bất cứ phó bản nào, không nắm rõ tình hình cụ thể là gì nên muốn xem thử trước.

Nhưng sau ngày hôm nay, Khương Dư Tuyết cảm thấy mình không có cách nào ứng phó được với cục diện tiếp theo, cô ấy cần phải đi tìm Giang Kỳ.

Cô ấy cũng không ngốc, trong trường hợp biết rõ bản thân không thể ứng phó được cũng sẽ không cố gượng ép bản thân chống đỡ.

Ngư Hàm Tú không biết Khương Dư Tuyết đang nghĩ cái gì, sững sờ nhìn cô ấy, lẩm bẩm nói: “Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ sẽ chết sao?”

“Cậu đừng hoảng, xem thử xem.” Khương Dư Tuyết an ủi cô ta: “Bây giờ phần lớn người chơi đều thiếu dinh dưỡng, trò chơi không thể giết hết toàn bộ người chơi như vậy được.”

***

***

Ngân Tô không rời khỏi đại sảnh mà ngồi dưới cây đại thụ ở trung tâm đại sảnh quan sát người chơi qua lại.

Người chơi xuất hiện ở đại sảnh càng ngày càng nhiều, có lẽ là do có sự giúp đỡ từ manh mối của Cục điều tra cấm kỵ nên phần lớn người chơi đều đã lấy được thẻ nhân viên.

Mà những người chơi này đã bắt đầu tụ tập túm năm tụm ba lại với nhau, rõ ràng là đã có không ít người chơi chọn cách thành lập liên minh.

“Tránh ra.”

“Đừng có chắn đường.”

Người chơi tên Lâm Phi Trần kia dẫn theo khoảng mười người chơi trông không dễ chọc đi từ thang máy ra, một đám người kiêu ngạo ngang ngược hệt như ác bá lên phố.

Lâm Phi Trần đi tới bên ngoài phòng check in, phía trước có người đang xếp hàng nhưng đám người chơi giống ác bá này thế mà lại không chen hàng, nề nếp xếp hàng ở đằng sau.

“Quy tắc không được chen hàng luôn có hiệu lực.” Dường như Khương Dư Tuyết nhìn ra sự khó hiểu trên mặt Ngân Tô, chủ động nói một câu: “Buổi chiều có người chen hàng ở tầng bốn, bị…”

Khương Dư Tuyết không nói nhưng từ sắc mặt cô ấy có thể nhìn ra được cái quy tắc trưởng phòng Tôn nói ra một cách nhẹ nhàng chính là một quy tắc chí mạng.

Ngân Tô nhớ lại lúc mình ở bên ngoài phòng tập thể dục… Những người đó tự tránh ra nên không tính là chen hàng nhỉ?

Khương Dư Tuyết nhìn thấy người nào đó, ném lại một câu: “Chị gái, xin lỗi chị nha em có việc rồi không nói chuyện tiếp được nữa.” Sau đó kéo Ngư Hàm Tú đi mất.

Ngân Tô nhìn Khương Dư Tuyết đi thẳng về phía thang máy, bên đó Giang Kỳ và Độ Hạ, Nghiêm Nguyên Thanh cùng nhau đi ra.

***

***

Khương Dư Tuyết xông đến trước mặt Giang Kỳ, ngay lập tức Độ Hạ tiến lên chặn cô ấy lại.

Giọng nói Giang Kỳ lạnh giá vang lên: “Khương Dư Tuyết, tại sao em lại ở đây?”

Độ Hạ: “???”

Độ Hạ nhìn ngắm cô gái mặc quần áo không vừa người, đội mũ trước mặt. Đến khi cô gái ngẩng đầu lên thì cô ấy mới nhìn rõ mặt mũi cô gái này.

Độ Hạ không hiểu, sao anh Giang mới chỉ nhìn một cái đã nhận ra? Cô ấy còn chưa nhìn ra đây là con bé Khương Dư Tuyết nữa kìa!

“Chị Độ Hạ, anh Nguyên Thanh.” Khương Dư Tuyết lễ phép chào mọi người xong mới nhìn Giang Kỳ: “Em không biết, em đưa bạn về nhà rồi đột nhiên bị kéo vào trò chơi. Cái này không trách em được, không phải em chủ động vào trò chơi.”

Giang Kỳ và đồng đội đã xác nhận người chơi mới đều là người trong chung cư hoặc vùng lân cận nên Giang Kỳ không thể phản bác lại được lời Khương Dư Tuyết nói.

Giang Kỳ kéo cô ấy qua, trước tiên kiểm tra bảng tên trên quần áo cô ấy: “Có bị thương không?”

Khương Dư Tuyết không vui khi bị Giang Kỳ túm lấy, vô thức phản bác: “Không. Dù gì thì em cũng đã cố gắng huấn luyện mấy năm liền đấy được không! Em còn làm xong nhiệm vụ, lấy được dịch dinh dưỡng, em không yếu như anh nghĩ đâu!”

Khương Dư Tuyết giống một đứa bé khoe khoang thành tích, trên mặt đầy vẻ phản nghịch, bất mãn đối với sự kiểm soát và không tin tưởng của người lớn.

Ngư Hàm Tú đứng bên cạnh rụt rè nhìn, ánh mắt rơi trên người Giang Kỳ có mấy phần kinh ngạc, sau đó lại vội vàng cúi đầu, co tay chân lại, không dám nhìn bọn họ nữa.

Cô ta biết ba người này là ai, hôm nay chính bọn họ đã chia sẻ manh mối cho mọi người, rõ ràng là người chơi rất lợi hại.

Hóa ra Dư Dư quen bọn họ…

***

***

Cửa phòng check in đột nhiên hỗn loạn, Ngân Tô thu tầm mắt nhìn lên màn hình.

【56. Lâm Phi Trần, ưu tú】

Đây là người chơi thứ hai được đánh giá ưu tú, khó tránh dẫn đến việc người chơi hỗn loạn. Có người không biết cái tên này nhưng khi Lâm Phi Trần đi ra, sự nhiệt tình của người chơi lập tức giảm đi.

Buổi chiều Lâm Phi Trần gây ra động tĩnh không nhỏ, anh ta còn tập kết một nhóm người chơi lâu năm giống anh ta, không dễ trêu chọc.

Màn hình không ngừng xuất hiện tên.

【57. Diêu Dung Dung, ưu tú】

【58. Trương Kỳ, ưu tú】

【59. Chu Hổ Hào, ưu tú】

【… ưu tú】

Tất cả hạt giống mộng tưởng của đám người Lâm Phi Trần đều đạt loại ưu tú.

Bọn họ đã làm cái gì?

Lâm Phi Trần ôm vai bạn gái Diêu Dung Dung, ngẩng đầu nhìn màn hình, ánh mắt dừng lại một lát ở tên người đầu tiên, sau đó lia xuống dưới, chê cười cả một đám toàn là thiếu dinh dưỡng: “Một đám ngu đần.”

Diêu Dung Dung nhìn thấy mấy người Giang Kỳ, nhắc nhở anh ta: “Đừng gây chuyện.”

Lâm Phi Trần nhìn theo tầm mắt của bạn gái, ánh mắt khinh thường: “Sợ cái gì? Bọn họ có mấy người.”

Diêu Dung Dung: “Tốt nhất là đừng đối đầu với bọn họ, bọn họ không giống người chơi bình thường, có chút giống với tác phong của Cục điều tra cấm kỵ.”

Không biết là do Lâm Phi Trần nghe lời bạn gái hay do mấy chữ Cục điều tra cấm kỵ khiến anh ta kiêng dè: “Được rồi, check in hết rồi đúng không? Vậy chúng ta đi thôi.”

Lâm Phi Trần mang người rời đi, lướt qua mấy người Giang Kỳ.

Ngay lúc mấy người Lâm Phi Trần rời đi, xung quanh bắt đầu xuất hiện những khuôn mặt lạ, bọn họ cũng ôm chậu hoa giống người chơi, cười nói với đồng nghiệp, đi từ thang máy, từ hành lang, các hướng khác nhau tới nơi check in.

Là đám NPC cùng phòng của bọn họ.

Khi đám người này xuất hiện, lượng người trong đại sảnh bỗng chốc đông lên đáng kể.

Những cái tên chưa từng được trưởng phòng Tôn đọc xuất hiện trên màn hình lớn, phần lớn bọn họ đều là bình thường, số ít ưu tú, còn thiếu dinh dưỡng thì cực kì ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio