Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

chương 184: công ty trúc mộng (33)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Boss Sơ

Beta: Mids

NPC sợ hãi không dám thở mạnh, sau khi đưa bọn họ tham quan một vòng, anh ta đưa cô đến văn phòng của ‘trưởng phòng’. Ngân Tô tự nhiên như không ngồi lên ghế chủ: “Được rồi, anh ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

NPC gần như là chạy trốn khỏi phòng.

Sau khi Giang Kỳ chắc chắn NPC đã đi xa liền nói: “Tô tiểu thư, cô làm vậy rất nguy hiểm.”

Giả mạo NPC không bị phát hiện thì thôi, nhưng một khi bị phát hiện kết cục sẽ rất thảm.

“Sợ cái gì.” Ngân Tô bắt đầu lật tung đống đồ trên bàn, nói xong cười: “Cùng lắm thì đánh một trận thôi, chúng có thể làm gì được được chứ?”

Giang Kỳ: “…”

Giang Kỳ không nói thêm gì nữa, bắt đầu tìm manh mối trong phòng. Tuy trong căn phòng này có rất nhiều đồ nhưng hầu hết đều là những thứ vô dụng.

Hai phút sau, Ngân Tô cuối cùng cũng tìm được một thứ hữu dụng —— Một bản tiến độ kế hoạch.

Nội dung trên tiến độ không nhiều, đọc qua một cái là xong.

Chu kỳ thứ nhất (Kỳ nảy mầm 3 ngày): Hoàn thành.

Hạt giống mộng tưởng đạt tiêu chuẩn: 228.

Hao tổn: 132.

Người phụ trách: Tôn.

Chu kỳ thứ hai (Kỳ ra lá 4 ngày): Không

Chu kỳ thứ ba (Kỳ đơm hoa 2 ngày): Không

Chu kỳ thứ tư (Kỳ kết quả 1 ngày): Không

Cái thứ này giúp cô biết rõ được thời gian cụ thể của từng chu kỳ.

Ngân Tô cầm tờ tiến độ tỏ vẻ sầu muộn, văn phòng của trưởng phòng mà ít manh mối vậy sao?

Không biết Giang Kỳ kiếm đâu ra một bình dịch dinh dưỡng mới: “Lượng dịch dinh dưỡng cần dùng đã tăng lên gấp bội.”

Ngân Tô tìm thấy hàng tên của mình trên bản khai, trước đó mỗi lần cô chỉ cần 100ml nhưng giờ đã thành 200ml, vậy có nghĩa là một ngày cần 600ml.

Nếu các chu kỳ sau cứ tiếp tục gấp bội lên như thế này… Con số quả thực đáng sợ.

Trên bản khai người chơi cần nhiều lượng dịch dinh dưỡng nhất là 800ml dịch dinh dưỡng một lần, việc này ngoại trừ giết người chơi hoặc NPC ra thì hoàn toàn không có biện pháp nào khác để có thể đạt được nhiều dịch dinh dưỡng như vậy.

Cần càng nhiều dịch dinh dưỡng, người chơi vì bảo vệ tính mạng sẽ càng điên cuồng giết hại lẫn nhau.

Ngân Tô lắc đầu thở dài: “NPC trong phó bản này nhiều gần gấp hai lần người chơi, nếu người chơi đoàn kết ngay từ đầu, khống chế toàn bộ những NPC này lại thì hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề dịch dinh dưỡng.”

“Người chơi sẽ không đoàn kết.” Chỉ đoàn kết ngoài mặt sẽ nhanh chóng bị đủ các loại bẫy rập của trò chơi đánh tan.

Lòng người chính là thứ phức tạp nhất, đoàn kết tất cả những người chơi xa lạ đến từ nhiều nơi khác nhau là điều không thể xảy ra.

“Nên mới là nếu như.” Ngân Tô khẽ dừng lại, như có điều suy nghĩ hỏi: “Không phải Cục điều tra cấm kỵ của các anh có nhiệm vụ cứu người chơi sao?”

Cô còn tưởng rằng cái kiểu như Cục điều tra cấm kỵ sau khi tiến vào phó bản sẽ lập tức lấy được quyền lên tiếng, đoàn kết người chơi lại, cố gắng hết sức bảo vệ người chơi nâng cao tỷ lệ sống sót.

Ai ngờ bọn họ chỉ có trách nhiệm chia sẻ manh mối, nếu gặp phải người nào có thể cứu thì mới cứu chứ không cố ý giúp đỡ người chơi.

Giang Kỳ: “Chúng tôi chỉ bảo vệ người bình thường trong thế giới thực.”

Ngân Tô: “Nhưng trước khi bị trò chơi chọn, bọn họ cũng là người bình thường mà.”

Giang Kỳ vô tình nói: “Từ khi bọn họ tiến vào trò chơi thì họ đã không còn là người bình thường nữa rồi. Họ chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là trưởng thành trở thành người chơi chân chính. Người trong trường hợp đầu, có thể cứu họ một lần nhưng liệu có thể cứu được họ mãi không? Người còn lại, bản thân họ có đủ bản lĩnh và nghị lực để tiếp tục tồn tại.”

Còn bọn họ chỉ có thể đưa ra một chút trợ giúp cho những người đó, đủ để giúp họ vượt qua được phó bản dưới tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân.

“Thành viên trong Cục điều tra không phải thần thánh, không thể một lúc làm tốt hai việc, chúng tôi chỉ có thể chọn một con đường.” Giang Kỳ thấp giọng nói: “Vậy nên chúng tôi đã lựa chọn bảo vệ người bình thường trong thế giới thực.”

Bọn họ có thể hy sinh trên con đường bảo vệ những người bình thường nhưng không thể chết dưới mưu kế đen tối của lòng người trong phó bản.

Cục điều tra cũng đã từng muốn làm tốt cả hai, bảo vệ tất cả mọi người.

Nhưng sự thật đã chứng minh, ngoại trừ thương vong của nhân viên trong cục tăng lên gấp mấy lần thì những người chơi được cứu sống gần như không thể sống tiếp qua nổi hai phó bản, rất ít người có thể trưởng thành.

Hơn nữa có nhiều phó bản như vậy, bọn họ không thể cứu hết được.

Ngược lại, bên ngoài thế giới hiện thực lại bị những người chơi đột nhiên đạt được năng lực quậy tung lên, dẫn đến xôn xao dư luận, bởi vì một vài xung đột mà dẫn đến việc số lượng người bình thường chết đi vượt xa số người tiến vào trong trò chơi.

“Cô có biết theo số liệu ghi chép lại thì cho đến nay một người chơi gi ết chết nhiều nhất bao nhiêu người trong một lần không?”

Ngân Tô lắc đầu: “Bao nhiêu?”

Giang Kỳ liếc nhìn cô một cái, chuyện này đã từng gây xôn xao rất lâu, sao cô lại không biết?

Giang Kỳ kìm lại sự nghi hoặc dưới đáy lòng, trả lời cô: “Hai mươi nghìn người, người dân cả một thôn, chết sạch. Cũng chỉ vì người chơi kia muốn thử xem kỹ năng thiên phú của anh ta có thể tạo thành tổn thương lớn như thế nào trong thế giới hiện thực.”

Nên cái cách lấy mạng đổi mạng này nhanh chóng dừng lại và Cục điều tra cũng đã điều chỉnh phương châm, chỉ trợ giúp người chơi dưới tình huống có thể tự đảm bảo an toàn cho bản thân.

***

***

“Cốc cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Ngân Tô ngồi lại ghế chủ, tiện tay sửa sang lại đống đồ trên bàn, cất giọng nói: “Vào đi.”

NPC vừa nãy ngoan ngoãn tiến vào: “Trưởng phòng Vạn, khu thí nghiệm có đột phá mới, muốn mời cô qua xem thử.”

“Có gì hay mà xem?” Ngân Tô nhìn chằm chằm NPC, có vẻ như rất không chào đón anh ta: “Cái thứ mấy người làm ra mà cũng đáng để tôi tự mình đi xem sao?”

NPC kia không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng khuyên cô: “Lần này thực sự có đột phá lớn, việc này liên quan tới toàn bộ công ty chúng ta. Trưởng phòng Vạn đi xem một chút đi, dù sao thì sau này mọi chuyện đều do cô phụ trách…”

Có vẻ như Ngân Tô đã bị NPC thuyết phục: “Được rồi.”

Giang Kỳ nhìn cô đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, NPC lập tức quay người đi tới cửa, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười kỳ dị.

“…”

Giang Kỳ vừa định lên tiếng nhắc nhở Ngân Tô NPC này không ổn thì đã thấy cô đột nhiên tiến lên hai bước, giữ chặt lấy NPC kia, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên quét qua cổ NPC đó.

NPC bụm lấy cổ, ngay cả chút âm thanh cuối cùng cũng không phát ra được, không còn sức co quắp ngã xuống, máu tươi chảy ra từ cổ anh ta.

Ngân Tô đặt chậu hoa dưới cổ của NPC, còn quay đầu lại hỏi Giang Kỳ: “Giang tiên sinh, lấy chút không? Một mình tôi dùng không hết, bỏ đi thì phí.”

Giang Kỳ: “…” Cô nói như thể đang mời người ta uống một chén ấy.

Năm giây sau, hai chậu hoa đặt dưới cổ NPC.

Ngân Tô còn có tâm trạng lấy chai ra hứng, trông cái dáng vẻ kh ủng bố kia, không biết rốt cuộc ai mới là NPC nữa.

Sau khi Ngân Tô xác định chắc chắn rằng không còn sót lại giọt nào mới tỏ vẻ tiếc hận nói: “Đi thôi Giang tiên sinh, thẻ trải nghiệm chức trưởng phòng hết hạn rồi.”

Giang Kỳ: “…”

***

***

Trong hành lang, vài NPC đang cầm côn điện canh giữ xung quanh, bọn họ nhìn chằm chằm vào lối đi duy nhất trước mặt, chờ người bên kia tới.

Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy ai, có NPC không nhịn được nói: “Sao họ trà trộn được xuống đây?”

“Tự tìm chết, đúng lúc đang thiếu tài nguyên, đợi lát nữa bắt được thì cứ ném bọn họ vào khu thí nghiệm.”

“Hihihi, hợp lý đấy…”

“Không lẽ bên trên xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không thì sao đang yên đang lành lại đột nhiên đổi trưởng phòng?”

“Ai biết… Chúng ta có lên đó được đâu?”

“Sao lâu vậy rồi còn chưa ra?”

“Đi xem thử không?”

Ngay lúc đám NPC đang bàn bạc xem có nên qua xem thử không thì một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên: “Hello! Mọi người chờ tôi sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio