Edit: Niên
Beta: Alva
Nhóm người chơi đồng thời nghĩ tới điều này, đồng loạt lùi về phía sau một bước, chỉ có Hứa Hòa Diệp là không nhúc nhích.
Một giây sau, có thể là vì Hứa Hòa Diệp đang cùng hợp tác với bọn họ nên lui lại đứng cùng một chiến tuyến với những người chơi còn lại.
Ngân Tô bị mấy chùm sáng chiếu vào người nhưng cô không hề hoảng sợ mà ngược lại, cô giống như người phát biểu đang đứng dưới ánh đèn, nhẹ nhàng nói: “Đi theo mọi người vào thôi.”
“Cô đi theo chúng tôi làm gì!!”
Dọa chết người ta rồi!
Bọn họ còn tưởng rằng mình gặp phải quái vật!!
… Hóa ra là gặp cái người chơi đầu óc không được bình thường cho lắm này, mà hình gặp cô ta cũng chẳng khá hơn gặp phải quái vật là mấy.
Ngân Tô: “Đưa thiệp mời cho mọi người nè.”
“Thiệp mời gì?”
“Nhân viên phục vụ nói mọi người là những người xui xẻo được chọn tham gia buổi đánh giá đêm nay.” Ngân Tô vừa cười vừa nói: “Thật đúng là xui xẻo.”
“…” Sao nhìn cô giống đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
“Là những hành khách may mắn nha.” Một giọng nói xa lạ từ trong bóng tối vang lên.
Nhóm người chơi nổi hết da gà, cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong bóng tối.
Nhân viên phục vụ từ trong bóng tối đi tới, anh ta nhìn về phía nhóm người chơi kia, giọng nói âm u: “Các vị khách này, sao mọi người lại tới nơi này? Đây không phải là nơi mọi người nên đến…”
“Anh nói nhiều quá.” Ngân Tô liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái: “Làm chính sự trước đi.”
Nhân viên phục vụ còn chưa kịp làm ra biểu cảm âm ngoan đã bị Ngân Tô không chút lưu tình cắt ngang khiến khuôn mặt anh ta có chút méo mó.
Người chơi: “…” Chính sự cái gì? Xử lý bọn họ sao? Cô ta thật ra là NPC đúng không?
Nhóm người chơi ở đây cho rằng Ngân Tô muốn động thủ, ngay lúc tất cả bọn họ đều đã sẵn sàng chuẩn bị phản kích thì Ngân Tô bỗng móc mấy tấm thiệp mời trong túi ra.
Mà nhân viên phục vụ cũng giơ ngón tay lên chỉ về phía một người chơi trong đó: “Tề Diệu.”
Sau đó ngón tay anh ta dần dần di chuyển nhanh, một hơi đọc lên ba cái tên: “Bàng Hưng, Kim Văn Võ, Dụ San San.”
Ngân Tô đặt tấm thiệp mời tương ứng vào trong tay bọn họ.
Hứa Hòa Diệp nhận được tấm thiệp mời bên trên viết tên Dụ San San, cô ấy nhớ rõ lúc trước có gặp phải một NPC, quả thực người đó gọi cô ta là Dụ tiểu thư.
Nội dung trên thiệp mời cũng không có gì nhiều, chỉ mời cô ấy đêm nay lúc 23:50 tiến về đại sảnh của du thuyền để tham gia hội đánh giá.
Khi nhận được thiệp mời, tất cả mọi người vẫn còn thấy có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Mọi người cúi đầu nhìn thiệp mời trong tay của mình, bên trên tấm thiệp là một cái tên hoàn toàn xa lạ, cho nên đây là cái tên tương ứng với thân phận của bọn họ trong phó bản này…
… Bọn họ tốn công tốn sức tìm tên của mình như vậy, kết quả cô lại trực tiếp bảo NPC nói ra?
Có người chơi không nhịn được mà hỏi: “Cô, tại sao cô lại đi phát thiệp mời?”
Chuyện thế này đáng lẽ ra phải là do NPC làm chứ nhỉ?
Ngân Tô cất thiệp còn thừa lại vào trong túi, cười hì hì nói: “À, tôi đang làm việc thiện, giúp người làm công đáng thương này một tay thôi.”
Trên gương mặt của người làm công – nhân viên phục vụ tràn đầy vẻ oán hận: “…” Tôi cảm ơn cả nhà cô nha.
Nhân viên phục vụ trút hết cơn tức giận lên người chơi, gương mặt bắt đầu dần trở nên âm u: “Các vị khách này, xin mời mọi người rời khỏi nơi này, nếu không phải nhân viên công tác thì không thể vào đây.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn bốn phía, tò mò lên tiếng: “Làm sao vậy, phía dưới này cất giấu thứ gì sao? Tham quan một chút cũng không được à?”
Những nơi trước đó cô tới, nhân viên phục vụ hoàn toàn mặc kệ những người chơi kia đang làm gì, thậm chí còn vờ như không nhìn thấy họ phá đồ.
Tại sao giờ anh ta lại nóng nảy như vậy.
Phía dưới này có bảo bối gì sao?
Ngân Tô vừa lên tiếng thì ấn đường của nhân viên phục vụ bắt đầu giật giật điên cuồng. Anh ta hít một hơi thật sâu, giọng nói cũng cung kính hơn không ít:
“Lâm tiểu thư, đây cũng chỉ là vì nghĩ có sự an toàn của mọi người thôi. Đây là khoang chứa hàng hóa, mọi người va phải thì sẽ rất phiền phức.”
Hứa Hòa Diệp: “…” Cô ấy đã từng nghe thấy vị Lâm tiểu thư kia nói những lời này.
Những lời này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Ngân Tô: “Dù có đụng phải thì anh cũng không đau, anh lo lắng cái gì.”
Nhân viên phục vụ: “Bảo vệ sự an toàn của hành khách là công việc và trách nhiệm của chúng tôi.”
Ngân Tô: “Được rồi, sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh đâu, nếu bị thương thì đến lúc đó chúng tôi sẽ nói là mình đánh nhau, như vậy không phải là được rồi sao.”
Rõ ràng nhân viên phục vụ muốn ngăn cản, nếu không phải Ngân Tô đang ở đây thì có lẽ anh ta đã trực tiếp động thủ rồi.
Ngân Tô cảnh cáo một câu: “Nghĩ lại kết cục của những đồng nghiệp không nghe lời của anh đi rồi quyết định có nên nói tiếp hay không.”
“…”
***
***
Nhân viên phục vụ bị Ngân Tô uy hiếp nên đành phải ngậm miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm đám người chơi.
—— Chủ yếu là do anh ta không dám nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô lấy đèn pin ra soi xung quanh: “Mọi người có tìm thấy gì không?”
“…” Cô ấy như vậy là muốn tham gia với bọn họ hả? Tề Diệu ngó ngó anh nhân viên phục vụ đang lộ ra oán khí khắp người, nhỏ giọng nói: “Không có…”
“Vậy thì tiếp tục tìm đi.”
Ngân Tô đi qua bên kia, thuận tiện mang theo anh nhân viên phục vụ đang dính chặt mặt lên người bọn họ, trên trán viết rõ bốn chữ “Không có ý tốt”.
Nhìn Ngân Tô và nhân viên phục vụ biến mất sau một dãy kệ sắt, Bàng Hưng với cơ thể có chút mập thấp giọng nói: “Cô ấy có ý gì…”
“Không biết.”
“Cái thiệp mời này liệu có vấn đề gì không?”
“Không phải, mọi người cảm thấy cô ta thật sự là người chơi sao? Cô ta không phải là NPC đấy chứ?”
“…” Vấn đề này, không ai dám bảo đảm.
Đến giờ bọn họ vẫn còn chưa biết rốt cuộc có bao nhiêu người chơi tiến vào phó bản này, coi như biết được số người cụ thể thì cũng không có cách nào xác nhận đối phương có phải là nội gián hay không.
“Lát ra ngoài hỏi người chơi khác một chút xem có thu hoạch được gì không. Giờ chúng ta cứ tiếp tục tìm đi, nơi này lớn như vậy, hẳn là vẫn còn có chỗ chúng ta chưa tìm được.”
Bọn họ có chút lo lắng vẻ Ngân Tô và nhân viên phục vụ kia nhưng quả thực vừa rồi bọn họ vẫn chưa tìm cẩn thận.
Sau một hồi do dự, mọi người vẫn quyết định thử đi tìm lại, dù sao cũng đã đến rồi…
Năm phút sau.
“Tôi tìm được một đống bảo bối này, mọi người có qua xem không?” Ngân Tô thò đầu ra từ sau một dãy hàng, vẫy tay gọi bọn họ.
Mọi người: “…”
Bọn họ liếc nhau, cẩn thận đi về phía Ngân Tô.
Đi vòng qua hai kệ đựng hàng, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy đống đồ chồng chất cạnh tường. Đống đồ đó bị một mảnh vải đen che lại, nhấc một góc lên thì phát hiện bên trong đều là hành lý.
“Hành lý?”
“Soạt ——”
Mảnh vải đen hoàn toàn bị kéo ra, đống hành lý ở đây gần như là bị xếp lên thành một ngọn núi nhỏ.
Ngân Tô ném mảnh vải đen xuống đất, lau bụi lên người nhìn nhân viên phục vụ: “Xem ra mấy ngừi chiếm đoạt không ít hành lý của hành khách nhỉ.:
Nhân viên phục vụ: “…”
Bốn người chơi kia liếc nhìn nhau, quả nhiên là trò chơi cố ý lấy hết hành lý của bọn họ đi.
Bàng Hưng tiện tay cầm lên một cái phía ngoài cùng, nhìn thấy bên trên dán một tờ giấy, “Chu Thiên Thắng.”
Cậu ta lại cầm lên một cái khác, bên trên cũng dán một tờ giấy ghi tên như thế.
“Tìm xem có của chúng ta không.”
Hứa Hòa Diệp nhanh chóng tìm được hành lý có tên Dụ San San, ba người khác cũng lục tìm được hành lý của mình.
Hành lý của bọn họ đều nằm ở bên ngoài, chắc là mới vừa đưa đến đây không bao lâu.
“Phải mở ra xem ở đây luôn sao?” Tề Diệu hỏi.
Không ai trả lời lại Tề Diệu, cũng không có ai nói chuyện. Hứa Hòa Diệp nhìn về phía Ngân Tô: “Lâm tiểu thư, cô không tìm sao?”
Cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài chưa từng động vào hành lý.
Ngân Tô: “À, trước đó bọn họ đã đưa tới cho tôi rồi.”
“???” Cái gì? Tại sao lại đưa tới cho cô?
“Tại sao lại đưa tới cho cô?” Bàng Hưng hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người.
Ngân Tô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Có thể là do nhân viên phục vụ bị lòng tốt của tôi làm cảm động.”
“…” Cô làm cho nhân viên phục vụ “cảm động*” ấy hả?
*打动: đả động nghĩa là cảm động, chỗ này tác giả chơi chữ 打: đả nghĩa là đánh, 动 động là động chạm, ý của chỗ này là bảo NT đánh nhân viên phục vụ á.
Tuy rằng mới quen chưa lâu nhưng bọn họ cảm cô hoàn toàn làm được việc này.