Edit: Fang
Beta: Qing
“???” Bị điên à? Râu quai nón đằng đằng sát khí trừng cô: “Bảo cô qua đây thì qua đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Vừa hay dùng cô gái này để giết gà dọa khỉ.
“Được thôi.” Cô gái mặt mày rạng rỡ đi qua phía anh ta: “Ai bảo tôi lương thiện, không nhẫn tâm phụ tâm nguyện của người khác cơ chứ.”
Râu quai nón: “???”
Trần Phong: “…” Chọc ai không chọc lại chọc phải vị Diêm vương sống này.
Trần Phong trực tiếp quay mặt đi, dáng vẻ không nỡ nhìn.
Mà những người chơi khác thấy điệu bộ của Trần Phong thì cho là thực lực của cô gái đó không mạnh, cũng cảm thấy cô chết chắc rồi.
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm bên đó, ra hiệu với đồng đội của mình, bảo bọn họ chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
***
***
Tốc độ của Ngân Tô rất nhanh, mấy bước đã đi tới gần râu quai nón.
Cho tới khi cô đến gần, râu quai nón mới nhìn rõ trên áo gió màu đen của cô toàn là máu… Nói cách khác, áo gió đó hoàn toàn không phải màu đen.
Phần cổ áo gió rõ ràng là màu đỏ…
“Đứng lại!” Râu quai nón quát một tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô gái vốn đang mỉm cười đột nhiên lạnh mặt xuống, giọng nói cũng trở nên u ám: “Anh bảo tôi tới thì tới, bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại à, tôi không cần mặt mũi nữa chắc?”
Râu quai nón phát hiện Ngân Tô vẫn đang đến gần, cảm giác sợ hãi không giải thích được dâng lên trong lòng, anh ta lập tức rút ra một lá bùa màu vàng trong không trung, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Nhưng anh ta còn chưa niệm thần chú thì một thanh ống thép đã trực tiếp xuyên qua lá bùa màu vàng, cắm sâu vào ngực anh ta.
Râu quai nón: “!!!”
Nhanh…
Quá nhanh…
Tại sao tốc độ của cô ta lại nhanh như vậy?
Lá bùa màu vàng tiêu tan vào hư không.
“Ô… Ơ…” Râu quai nón mở miệng định nói chuyện nhưng không phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh nào.
“Phịch!”
Râu quai nón ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Cô gái nhìn nhóm người được râu quai nón đưa đến, cười quái dị: “Ai tiếp theo thì được ta… Ôi chao ai cũng thích…”
“!!!”
“G iết chết con khốn này! Giế t chết bọn chúng!!”
Có người chơi nổi giận rống lên một tiếng, bọn họ đồng thời đánh về phía Ngân Tô, đủ loại đạo cụ và kỹ năng hướng tới người cô.
“Cùng lên!” Tiểu Cửu lập tức ra lệnh, sợ nhóm người này đứng ngoài cuộc không động thủ, còn cố ý nói một câu: “Trên người bọn họ có điểm tích lũy!”
Vừa nghe thấy có điểm tích lũy, người chơi vốn còn do dự lập tức gia nhập hỗn chiến.
***
***
Trận hỗn chiến nhanh chóng kết thúc. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên Tiểu Cửu tổn thất hai người, nhóm người chơi xông vào thì đã bị giết sạch, mỗi người đều được chia cho một mạng, giành được không ít điểm tích lũy.
Điểm tích lũy quá ít còn được chia thêm một mạng.
Chẳng hạn như nữ sinh cấp ba có thể kết quả.
Lúc nãy ở bên ngoài, mọi người cũng đã cố gắng giúp cô ấy giành được thêm càng nhiều điểm tích lũy, như vậy thì sau này bọn họ mới có thể có đồ ăn, đối phó với cơn đói.
Tiểu Cửu kiểm kê số người, cộng với hai người tổn thất lúc đánh quái vật ở bên ngoài lúc trước, hiện tại bọn họ chỉ còn 8 người.
Mà hai người còn lại kia…
“Không cần để ý tới tôi.” Ngân Tô thấy bọn họ đều đang nhìn mình thì lên tiếng: “Mọi người cứ tùy ý.”
Mọi người: “…”
Ai dám tùy ý…
Vừa nãy tên râu quai nón kia nói chết là chết… Tuy tên đó chắc chắn không phải thứ gì tốt lành, bị giết cũng đáng đời nhưng bây giờ bọn họ cũng sợ!
Có người không biết Ngân Tô nhưng tất nhiên cũng có người biết.
Chẳng hạn như Viên Phong…
Viên Phong di chuyển tới bên cạnh Trần Phong: “Tiểu Trần! Tôi còn tưởng không gặp được cậu nữa! Ở đây rất an toàn, không có quái vật, cậu yên tâm…”
Trần Phong rút tay áo của mình ra: “Tô tiểu thư giết hết quái vật của tòa nhà này rồi nên đương nhiên là không có quái vật.”
“???” Tô… Tô tiểu thư?
Tất cả người chơi đều nghe thấy lời Trần Phong nói.
Anh ta cố ý nói cho những người này nghe.
Ban đầu anh ta tưởng Tô tiểu thư dọn dẹp tòa số 1 chỉ là để đề phòng bất trắc, chắc chắn khu an toàn cuối cùng chỉ còn tòa số 1.
Bây giờ xem ra, dọn dẹp quái vật của cả tòa nhà sẽ kích hoạt một khu an toàn mà quái vật không thể công phá.
Sau câu nói của Trần Phong, những người chơi khác, bao gồm cả ba người Tiểu Cửu đều nhìn Ngân Tô bằng ánh mắt có chút kinh hãi.
Ngân Tô không để ý tới Trần Phong, cũng không phản ứng với những người chơi khác, trực tiếp đi tới chỗ Ly Khương, giơ bàn tay đang nắm về phía cô ấy.
Ly Khương không rõ nguyên do, cho là chúc mừng vì lại tránh được một kiếp, cũng nắm tay đụng nhẹ với cô.
“Xòe tay.”
“???” Ly Khương nghi hoặc xòe tay ra, một hạt sen ánh lên màu đỏ quỷ dị rơi vào lòng bàn tay cô ấy: “Tặng cô món quà gặp mặt, hi vọng cô có thể sống thêm vài phó bản nữa.”
【Chúc mừng người chơi 30100472 giành được chìa khóa qua ải Chung cư Kim Điển, cô có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】
Ly Khương sững sờ, chìa khóa qua ải?!
Đa số chìa khóa qua ải đều cần tự đi giành lấy, thế mà phó bản này lại có thể để người khác lấy thay…
Nước mắt Ly Khương rơi xuống tí tách, Tô tiểu thư thật tốt, còn cho cô ấy một cái, hu hu hu!
Lúc trước đều do cô ấy không khống chế được nhưng lần này là thật sự khóc thành tiếng.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nhét hết mấy hạt còn lại trong tay cho cô ấy: “Được rồi được rồi, cho cô hết, thôi đừng khóc nữa.”
Ly Khương: “???”
Sao cô có nhiều như vậy!!
Ngân Tô nhét hết hạt sen đã không còn tác dụng gì đối với cô cho Ly Khương, sau đó trực tiếp cáo từ.
Ly Khương cầm mấy hạt sen liền, rưng rưng nước mắt: “Tô tiểu thư định đi đâu?”
“Trẻ con đừng có hỏi.”
“…”
Hình như tuổi tác của bọn họ cũng xấp xỉ nhau nhỉ?
***
***
Ngân Tô vốn muốn rời đi từ lối thoát hiểm, kết quả lại được biết rằng lối thoát hiểm và thang máy đều đã bị chặn kín, cô chỉ đành để quái vật tóc ra ngoài đánh bay quái vật trước rồi đi ra từ cửa chính.
Trần Phong cảm thấy Ngân Tô định làm chuyện gì đó, vì để trải sự đời, anh ta vẫn đi theo sau Ngân Tô.
Ngân Tô đi vào hành lang tòa số 1 từ tầng hai, thang máy không thể dùng, chỉ có thể đi bộ lên từng tầng.
Đợi đi tới tầng thượng, Ngân Tô ngồi nghỉ ngơi trên bậc thềm trước cửa sân thượng, Trần Phong đứng canh gác bên cạnh.
Hành lang yên tĩnh, không hề có quái vật xuất hiện.
Ngân Tô cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại, chấm xanh của người chơi có một số chồng chất lên nhau, nhưng đang giảm dần theo thời gian.
Rất nhanh những chỗ đó chỉ còn lác đác vài chấm xanh.
Mà những chấm xanh đó vẫn đang di chuyển, chồng chất… Biến mất…
Ngân Tô cảm thấy chắc hẳn trong tay những người chơi này cũng có bản đồ, nếu không thì sao bọn họ lại tìm được vị trí chính xác rồi giế t chết đối phương như vậy được.
“Tô tiểu thư, cô cảm thấy rốt cuộc trò chơi muốn làm gì? Thiết lập khu an toàn cần người chơi đoàn kết mới có thể giành được, nhưng lại không ngừng ép người chơi rạn nứt quan hệ.”
“Có lẽ do chơi vui?”
Màn hình điện thoại bỗng nhiên tắt đi, hành lang rơi vào trong bóng tối. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng điệu của cô gái vô cùng thờ ơ: “Chắc là lực lượng thần bí kia cảm thấy việc đùa giỡn nhân loại trong lòng bàn tay, làm mất đi nhân tính của chúng ta, nhìn chúng ta tàn sát lẫn nhau rất thú vị, rất có cảm giác thành tựu.”
Hồi lâu Trần Phong lại nói: “Có phải trò chơi muốn hoàn toàn đổ bộ xuống thế giới của chúng ta hay không?”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Ở những nơi chúng ta không biết tồn tại rất nhiều khu vực ô nhiễm, quái vật sinh sống trong khu vực ô nhiễm đó, bây giờ có Cục điều tra canh giữ khu vực ô nhiễm, lỡ như có một ngày, Cục điều tra không canh giữ được khu vực ô nhiễm nữa, chúng nó bắt đầu lan rộng thì chằng mấy chốc thành phố sẽ bị chiếm lấy.”
Cuối cùng nhân loại sẽ sinh sống trong cùng một thế giới với quái vật.
Mãi một lúc lâu mà Trần Phong vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Ngân Tô.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Trần Phong mới nghe thấy giọng nói của Ngân Tô.
“Tôi không thích có quái vật trong thế giới tôi sinh sống.”