Edit: Fang
Beta: Dilys
Nước sông dưới cầu đục ngầu, tỏa ra một mùi hương khó ngửi, nhưng đi qua cầu lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Đi qua cây cầu chính là con đường vào trấn, nhà hai bên đường trông vô cùng hoang vắng, tồi tàn, mọc đầy cỏ dại. Phóng tầm mắt ra xa, dường như cảnh tượng nơi nào cũng giống hệt thế này, nơi đây giống như một tòa trấn nhỏ hoang phế không ai cư trú.
Ngay cạnh đầu cầu có một bảng quảng cáo đã phai màu, bên trên viết —— Chào mừng đến với thị trấn El.
Bên dưới còn có một vài lời giới thiệu về hoàn cảnh địa lý liên quan đến trấn nhỏ.
Chữ trên bảng quảng cáo không phải ngôn ngữ bọn họ quen thuộc.
Nhưng bọn họ có thể hiểu được.
Bất kể là đã từng học hay là chưa từng học thì đều có thể hiểu những lời giới thiệu đó.
Hẳn là trò chơi đã trực tiếp chuyển đổi ngôn ngữ, ở một số phương diện quái lạ nào đó, trò chơi luôn phục vụ vô cùng tận tâm.
Ngân Tô đi theo con đường tiến về phía trước, hai bên là cửa hàng, nhưng nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa. Nhìn cỏ dại trước cửa tiệm cùng với khóa cửa gỉ sắt, đoán chừng đã không còn kinh doanh từ rất lâu rồi.
“A!”
Ngân Tô quay đầu, nam sinh mặc áo T-shirt trắng bụm miệng, thần sắc sợ hãi nhìn về một cửa hàng nào đó.
Những người chơi khác vốn đã vô cùng căng thẳng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu như vậy, ai cũng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
Chàng trai mặc áo gió trừng mắt nhìn nam sinh kia: “Kêu cái gì? Chê mình chết chưa đủ nhanh à?”
Ôn Thần Hạo nhìn cửa hàng nam sinh kia đang nhìn một cái, cửa kính mờ tối, không nhìn rõ bên trong bán cái gì nhưng trông bảng hiệu thì hẳn là một cửa hàng quần áo.
Ôn Thần Hạo hỏi nam sinh kia: “Cậu nhìn thấy gì?”
Chàng trai nuốt nước bọt: “Vừa… Vừa nãy tôi nhìn thấy một khuôn mặt.”
“Ở đâu?”
“Ở… Ở bên trong đó.” Cậu ta chỉ vào cửa kính của cửa hàng: “Một khuôn mặt rất đáng sợ.”
Mọi người nhìn cửa kính, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một ma-nơ-canh hình người, ngoài ra thì không còn thứ gì hết.
“Có phải hoa mắt, nhìn nhầm manơcanh không?” Cô gái mặc áo hai dây cau mày nhìn nam sinh.
“…”
Nam sinh cảm thấy mình không nhìn nhầm.
Cô gái mặc áo hai dây lại hỏi: “Cậu vượt qua mấy phó bản rồi? Sao còn mất bình tĩnh như vậy?”
Mọi người vốn đã bị phó bản tử vong làm cho mất tự tin, bây giờ còn mất bình tĩnh, thế không phải là tìm đường chết sao?
Chàng trai xòe ba ngón tay ra: “Ba… Đây là phó bản thứ ba của tôi.”
Chàng trai mặc áo gió: “Vãi… Người mới? Làm trò gì thế này, sao phó bản tử vong lại có cả người chơi mới?!”
Những người khác cũng có chút ngơ ngác.
Không ngờ trong phó bản tử vong lại cớ người mới, vừa nãy ở trạm xe buýt cũng không ai nói…
“Được rồi, trước tiên đừng nói cái này.” Ôn Thần Hạo ngắt lời bọn họ: “Có muốn đi vào xem thử không?”
Rốt cuộc người mới hoa mắt hay là thật sự có thứ gì đó…
“Bây giờ vẫn chưa lấy được bất kì thông tin hiệu quả nào, đừng nên tìm đường chết.” Một cô gái khác thận trọng nói.
Ôn Thần Hạo: “Không đi vào thì tiếp tục…”
“Loảng xoảng ——”
Xích khóa đụng vào cửa kính.
Bọn họ quay đầu thì nhìn thấy cửa đã bị mở ra, người mở cửa không phải ai khác, chính là nội gián kia.
“!!!”
Cô muốn hại chết bọn họ sao?!
***
***
Ngân Tô đẩy cửa đi vào.
Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, trong cửa hàng lại vô cùng u ám, bụi bặm khắp nơi, có rất nhiều ma-nơ-canh bị vứt bỏ nằm trên đất, quần áo treo trong cửa hàng dính đầy bụi bẩn, có bộ đã nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Mỗi một bước cô đi đều sẽ lưu lại một dấu chân trên mặt đất.
Chỗ cô chưa đi qua cũng có một vài dấu chân lộn xộn, nhìn độ mới thì hẳn là mới lưu lại không bao lâu.
Trong đây có người hoạt động.
Ngân Tô lấy đèn pin ra, chiếu vào nơi sâu hơn trong cửa hàng.
Cửa hàng này không rộng, nhưng vô cùng sâu, bên trong gần như tối đen như mực.
Ngân Tô đi vào bên trong, trên giá treo rất nhiều quần áo, đa số là váy đầm, kiểu dáng cũng gần giống nhau, không có thiết kế nào đặc biệt.
Trên tường còn có túi xách và mũ nón dính đầy bụi bẩn.
Phía sau truyền tới giọng nói của người chơi.
“Nhiều bụi quá… Bộ quần áo này vừa sờ đã hỏng, có lẽ là đã để đây rất nhiều năm rồi.”
“Mọi người nhìn dưới mặt đất xem, có rất nhiều dấu chân…”
Nội gián kia đi thẳng vào trong, cô không thể giẫm nhiều dấu chân như vậy, nên…
“Vừa nãy có lẽ ở đây thật sự có thứ gì đó, Tiểu Ô không hoa mắt.”
Tiểu Ô chính là người chơi mới chỉ vượt qua hai phó bản vừa nãy, lúc này cậu ta đang căng thẳng quan sát cửa hàng.
“Là cư dân của thị trấn này phải không?”
“Nói không chừng là ma đó.”
“Cậu đúng là biết cách nói chuyện.”
“Cô ta đi vào bên trong rồi…”
Mấy người chơi vừa tìm kiếm vừa đi vào trong, còn phải quan sát vị trí của Ngân Tô.
Quầy thanh toán của cửa hàng ở bên trong cùng, lúc này Ngân Tô đã đứng bên cạnh quầy thanh toán, bên trên chất đống một số mắc áo và đồ linh tinh, không có thứ gì hữu dụng.
Ngân Tô đang tính cúi người xem thử bên dưới quầy thanh toán có cái gì, ai ngờ ánh sáng đèn pin vừa chiếu xuống dưới thì thấy một cái bóng đen.
Bóng đen bị ánh sáng chiếu vào, đột ngột chuồn ra khỏi quầy thanh toán, xô Ngân Tô ra muốn bỏ chạy.
Ngân Tô túm lấy cổ áo của đối phương, kéo ngược lại, đè lên quầy thanh toán, đèn pin trực tiếp chiếu thẳng lên mặt đối phương.
Là một bà lão.
Đầu tóc lưa thưa, lôi thôi, da nhão nhăn nheo chảy xệ, một con mắt đã bị mù, da thịt cũng trộn lẫn vào với nhau, hoàn toàn không nhìn thấy con ngươi.
Bà ta dùng con mắt vẫn còn bình thường nhìn chằm chằm Ngân Tô, con ngươi đục ngầu lóe lên sự nham hiểm kì dị nào đó.
Bà lão bị Ngân Tô đ è xuống, bà ta không những không giãy giụa mà còn mở miệng cười, trong miệng bà ta không có răng, cười trông không hề hòa nhã một chút nào mà trái lại còn toát ra một sự kinh dị không nói thành lời.
Giống như mụ phù thủy ác độc trong truyện cổ tích.
Những người chơi khác nghe thấy tiếng động liền đi qua bên này, lúc này nhìn thấy bà lão đang bị Ngân Tô đè trên quầy thanh toán…
Dáng vẻ của bà lão có chút đáng sợ, nhưng đối với người chơi đã vào nam ra bắc mà nói thì dáng vẻ này vẫn chưa dọa được bọn họ.
Trái lại, hành vi của Ngân Tô còn càng đáng sợ hơn.
Bà lão quay đầu liếc bọn họ một cái, sau đó nói bằng một chất giọng vô cùng khó nghe: “Cuối cùng mấy đứa vẫn phải trở về nơi này.”
Lời bà ta nói không phải là ngôn ngữ bọn họ quen thuộc, mang theo khẩu âm kì quái nhưng Ngân Tô vẫn hiểu được.
“Ừ.” Ngân Tô lạnh nhạt gật đầu.
Người chơi: “???” Cô ừ cái gì?
Bà lão: “…”
Bà lão không cười nữa, xụ mặt trách móc: “Cô gái trẻ, mau thả tôi ra, cô muốn bóp ch ết tôi sao?”
“Ôi chao, bị bà phát hiện mất rồi.” Ngân Tô vốn dùng một tay đè bà ta, lúc này đã trực tiếp dùng hai tay bóp cổ bà lão, nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy: “Dù sao thì trở về cũng là đường chết, không bằng kéo thêm mấy người chết chung.”
Bà lão suýt nữa thì tắt thở, bà ta đạp chân giãy giụa: “Cô…”
Ngân Tô tiện tay túm lấy quần áo dính đầy bụi bặm bên cạnh, nhét vào trong miệng bà lão.
Bà lão trợn mắt, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết ô ơ.
Ngân Tô nhìn xuống bà ta, giọng điệu dịu dàng thương xót: “Bà đi trước một bước đi, bà yên tâm, những người khác trong trấn cũng sẽ tới cùng bà nhanh thôi, bà sẽ không phải cô đơn đâu.”
Bà lão: “???”
Nhóm người chơi vây xem cũng sởn hết cả da gà, con ngươi chấn động.
Đây là NPC điên khùng gì thế!!
Tại sao cô vừa tới đã giết NPC khác vậy?!
Bọn họ có xung đột gì đó về công việc sao?!
Hay là cô muốn độc chiếm bọn họ…