Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

chương 177

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới mái vòm cao là sảnh đường tăm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng ngọn núi bất động bên trong, không khí thoang thoảng mùi tanh ẩm ướt, chất lỏng vàng nhạt tí tách chảy ra từ đống thi thể, mang cho người ta cảm giác sợ hãi chẳng lành.

Khoảnh khắc số 04 bước ra từ bóng tối, mật độ gõ phím bình luận trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] tăng gấp ba lần:

"Moẹ nó? Số 04 hả?"

"Sao hắn lại ở chỗ này!"

"A, thật đáng mong chờ, 02 và 04 sẽ đánh nhau sao?"

Nhưng trước khi đống bình luận kịp phát triển đến độ cuồng nhiệt thì sự xuất hiện của số 01 đã khiến bình luận trong phòng livestream nổ tung.

"??!"

"Không thể nào! Tại sao hắn ta cũng ở đây chứ?!"

"Cứu với... Đây là bị truy đuổi và bao vây sao?"

"Mặc dù tôi đoán streamer có thể gặp người quen ở tầng hầm hai, nhưng không ngờ cùng lại gặp nhiều người cùng lúc như vậy..."

"Chuẩn đấy. Nếu chỉ có số 04 thì tôi cảm thấy nguy hiểm không cao, nhưng bây giờ cả số 01 cũng có mặt, xác suất để streamer an toàn rút lui không lớn lắm."

"Nhưng cũng chưa chắc? Chủ yếu cũng phải nhìn xem thái độ của số 02 thế nào. Nói không chừng streamer sẽ tìm được sơ hở..."

Cùng với hành động di chuyển ánh mắt của Ôn Giản Ngôn, số 02 xuất hiện trong tầm nhìn của khán giả.

Sau khi anh kết thúc phần tuyên ngôn có thể xưng là "kinh thế hãi tục", phòng livestream đang bị phủ kín bởi đống bình luận dày đặc bỗng rơi vào khoảng trống hiếm hoi.

"..."

"..."

Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, khán giả bùng nổ, bình luận chất chồng lên nhau lướt qua màn hình khổng lồ trong phòng livestream, gần như không thể nhìn thấy các dòng chữ bị đè bên dưới:

"Chờ chút... Não tôi đang tạm chết máy, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cho nên, mấy tên biến thái khác là hắn dẫn tới sao?"

"Đờ mờ, không hổ danh là số 02!! Tôi nói không nên lời luôn, mấy, mấy tên nguy hiểm này chơi lớn thật..."

Trên mặt Ôn Giản Ngôn vẫn không có sắc máu dư thừa nào, nom tái nhợt lạ thường trong bóng tối, giống như món đồ bằng sứ, lại giống như bức phù điêu yên tĩnh xa vời.

Chàng trai dửng dưng, ánh mắt trĩu nặng, rất khó để nhìn ra hiện tại hắn đang nghĩ gì.

Hắn khẽ nâng mi mắt lên, ánh mắt chậm rãi đảo qua mấy người trước mặt.

Một, hai, ba.

Ba kẻ thù có động cơ thầm kín.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Đờ mờ, bây giờ tôi bắt đầu thấy lo lắng rồi... Nhiều biến thái thế thì chơi kiểu gì?"

"Chết toi chết toi, đừng nói đợt này ngủm mẹ ở đây đấy nhé?"

"Với lại mấy tên kia tính phân chia thế nào? Nhìn ngang nhìn dọc ra sao tôi cũng không thấy bọn họ có thể ở chung hòa bình, chẳng lẽ tính mỗi người một mảnh à?"

"Hả? Mấy người thấy lo lắng hả? Tôi thì chẳng lo lắng mấy."

"??? Ý của lầu trên là sao?"

"Mọi người không nhận ra, đám người hiện tại tụ tập ở đây đều có chung một điểm... đó là bọn họ đều từ bỏ giết chóc, tiến hoá khác theo chiều hướng khác."

"Ờm... Hình như đúng thật."

"Bây giờ tôi vẫn còn nhớ bức tranh nguệch ngoạc do số 01 vẽ lên vách tường. Hai đứa nhân vật tay trong tay, buồn cười chết mất, ngây thơ vãi."

"Mà nói mới nhớ, quan hệ giữa streamer và số 04 cũng trở nên vi diệu hơn từ lần trước!"

"Đúng thế, ở mấy giây trước khi streamer dùng đạo cụ giam cầm, ánh mắt hắn nhìn streamer có gì đấy sai sai..."

"Đậu má, vậy nên đó là lý do số 02 lựa chọn tìm hai tên này sao?"

"..."

"..."

"Tôi bắt đầu lo lắng thay streamer từ góc độ khác rồi."

Trong khi màn hình bình luận đang sục sôi, Ôn Giản Ngôn nhìn số 02. Hắn gật đầu, vô cùng bình tĩnh lên tiếng: "Anh đoán rất chuẩn, rất đáng khen ngợi." "

Số 02 khẽ mỉm cười, cụp mắt, dùng đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chăm chú chàng trai đối diện, chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.

"Chỉ bằng mình anh đúng là rất khó cản tôi, cầu viện là lựa chọn khôn ngoan nhất."

Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt liếc qua số 01 và 04 cách đó không xa: "Sau khi nhân số của mấy người nâng lên ba, lợi thế về mặt vũ khí của tôi sẽ không còn, phản kháng sẽ trở thành hành vi ngu xuẩn nhất."

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng giơ tay lên, xoè những ngón tay thon dài ra.

"Leng keng."

Âm thanh chói tai đến từ vật thể kim loại nặng trịch rơi xuống đất, vang vọng trong sảnh đường rộng lớn, gây ra chấn động khiến lòng người kinh sợ.

Khẩu súng đổi từ hệ thống cửa hàng rơi xuống bên chân chàng trai.

Hắn chủ động giải giáp đầu hàng.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"?"

"???"

"Tôi đệt, streamer điên rồi à? Có vũ khí cũng chưa chắc làm gì được lũ biến thái kia, không có vũ khí thì khác gì toi mạng!"

"Đáng sợ vãi. Đừng nói phòng livestream này sẽ biến thành kiểu khán giả trả tiền như chúng ta không xem được nhé!"

"Cứu tui, tui đang cảm thấy vô cùng phấn khích!"

"A a a a a, Ác Mộng, van cầu mi, ta cho mi tích phân nè, chỉ xin mi đừng cấm sóng mấy hình ảnh sắp xảy ra được không! Hay rũ lòng thương bọn ta đi mà!"

Đây là một tín hiệu ngầm.

Chú cừu non duỗi cổ chực chờ cái chết, từ bỏ giãy dụa cùng chống cự, chẳng hề phòng bị phô bày cơ thể trắng nõn trước mặt mãnh thú, chờ bị xé nát, nhai nuốt và gặm nhấm.

Ngoan ngoãn như thế, ngọt ngào như vậy.

Không kẻ săn mồi nào chống được sự dỗ mạnh mẽ ấy.

Đặc biệt là khi họ đang vô cùng đói khát.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Cứu với... tôi, ngay cả tôi cũng thấy rung rinh rồi!!"

"Mẹ kiếp, các người thấy chưa, ánh mắt của ba người kia đều thay đổi ngay lập tức... đừng nói tiếp theo phòng livestream sẽ bị chặn nhé!"

"Lầu trên đừng làm khùng làm điên, chắc chắn streamer đã có chiêu dự phòng, có thấy hiện tại hắn quá bình tĩnh không. Xem qua bao nhiêu phó bản thế rồi, chẳng lẽ mấy người còn tưởng hắn là loại bó tay chịu trói ngồi chờ chết chắc!"

"Tên này rất nguy hiểm, hơn nữa còn trơn như chạch, lơ là cảnh giác chút thôi là hắn có thể lật bàn xoay chuyển tình thế, bằng không mấy người cho rằng vì sao ba kẻ kia không lập tức khống chế hắn?"

"Đúng vậy... Ngoài số 01 bị ngu thì hai người còn lại đều rất thông minh. Không ai hiểu rõ mức độ nguy hiểm của tên lừa đảo hơn họ."

Cho dù đã mất vũ khí nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn dửng dưng.

Ngược lại, so với khi cầm vũ khí trong tay, dường như hiện tại hắn càng có thể dễ dàng kiểm soát thế cục. Ngay cả khi đứng tại chỗ tay không tấc sắt cũng mang theo cảm giác tồn tại mạnh mẽ không thể bỏ qua, ở trong bóng đêm lạnh lẽo âm u, tản ra sức hút hấp dẫn tựa như nam châm.

Hắn chuyển tầm mắt, nhìn số 01 cách đó không xa.

Người đàn ông tóc vàng có dáng người cao lớn, cặp mắt màu xanh bập bùng ánh lửa, ánh mắt đong đầy tình cảm dán chặt lên người chàng trai. Nếu không phải còn hai người khác đứng bên cạnh thì gã đã không khống chế được lao lên từ lâu rồi.

Ôn Giản Ngôn bỗng mỉm cười.

Hắn vẫy tay với số 01:

"Lại đây."

Giọng hắn rất nhẹ, mang theo ngữ điệu ra lệnh thản nhiên.

"!"

Hai mắt Edward lập tức sáng ngời, chẳng thèm đoái hoài mấy kẻ còn lại bước thẳng về trước.

Cùng lúc đó, ánh mắt số 04 nhất thời trở nên lạnh lùng. Số 02 vẫn vô tâm cười đùa, rất khó nhìn ra tâm tư chân thật của anh, tuy nhiên hai người bọn họ đều không ra tay ngăn cản.

Ôn Giản Ngôn liếc nhanh bọn họ, thu hết phản ứng của họ vào đáy mắt.

Cuối cùng hắn chuyển tầm nhìn sang số 01 đang lao nhanh tới.

"Là anh làm sao?"

Ôn Giản Ngôn cúi đầu, dùng mũi chân đá lăn cái đầu dưới đất, hời hợt hỏi.

"Đúng vậy."

Số 01 nhìn hắn chằm chằm, áp sát người lại, vươn tay muốn ôm đối phương nhưng lại bị Ôn Giản Ngôn dễ dàng tránh né:

"Đều giết hết sạch, không chừa một ai?"

"Ừm."

"Em có thích không?"

Con ngươi số 01 tỏa sáng lấp lánh nhìn hắn, giống như một con chó lớn đang khao khát được khen ngợi và vuốt ve.

Ôn Giản Ngôn kiên định nhìn gã, khẽ bật cười đáp:

"Thích."

Khác với sự lạnh lùng xa cách vừa rồi, giọng hắn bỗng nhiên dịu hẳn, dịu dàng thân mật như lời thì thầm lứa đôi.

Mặt số 01 đỏ lựng.

Bất kể làm chuyện khác thường cỡ nào hay dẫu cho số 04 đang đứng sau lưng cách đó không nhìn chằm chằm, thì con chó điên này cũng chẳng thèm bận tâm, thậm chí gã sẽ nóng nảy thoát khỏi trói buộc, sau đó xông lên cắn xé kẻ khác một phát. Nhưng lúc này đây, gã như bị bóp trúng điểm yếu, mặt đỏ tai hồng không nói nên lời, chỉ biết dán chặt vào người chàng trai đối diện.

Lần này Ôn Giản Ngôn không né tránh.

Hắn mặc đối phương ôm eo, thậm chí còn thoải mái ngả người về sau, dựa vào lồng ngực đối phương.

"...!"

Cảm nhận được động tác nhỏ của hắn, toàn thân Edward nóng ran, đầu óc choáng váng ôm Ôn Giản Ngôn, quả thực hệt như bị bắt ba hồn bảy vía bị, gần như quên sạch sự tồn tại của hai tên khác.

"..."

Số 02 nheo mắt, dường như ý thức được sự nguy hiểm, nụ cười trên mặt lần đầu nhạt phai.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Edward, mi... trí nhớ của mi ngắn quá."

"Bị lừa một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, đến lần thứ năm vẫn còn dính lấy người ta, đúng là ngu hết chỗ nói."

Ôn Giản Ngôn nhìn số 01:

"Tôi khá tò mò một chuyện, làm sao anh biết tôi đang ở đây?"

Hẳn là thủ đoạn của số 02, nhưng hắn không rõ rốt cuộc anh ta đã làm thế nào.

Là một năng lực khác sao? Cũng chưa chắc.

Nếu Ôn Giản Ngôn chưa từng sử dụng [Đoá hoa phá tan hư ảnh], có lẽ hắn sẽ suy đoán như vậy. Nhưng chính vì hắn đã sử dụng thiên phú nên mới biết, số 02 không có năng lực làm điều này, bên cạnh đó anh ta không có hệ thống cửa hàng như streamer, theo lý mà nói thì không thể có đạo cụ tập hợp tất cả mọi người.

Hơn nữa... còn có thể chọn lựa đối tượng tập hợp, ít nhất số 03 không nằm trong danh sách này.

"Tôi tự biết thôi." Edward đúng tình hợp lý trả lời.

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

Câu trả lời này...

Khá thú vị.

Rất nhiều mảnh vỡ và thông tin chi tiết hiện ra trước mặt, giống như vỏ sò tỏa sáng lấp lánh trên bãi biển dài khi thuỷ triều xuống.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy mình đã tìm được đầu dây trong mớ hỗn độn.

Đầu tiên, rõ ràng những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao này hơi bất thường. Bọn họ không biến thành quái vật giống những bệnh nhân khác sau khi phó bản dị hóa, ngược lại vẫn giữ nguyên vẹn hình thái con người... Sau khi tận mắt nhìn thấy bọn họ, suy đoán đã được chứng thực.

Thứ hai, theo lời tuyên bố vừa rồi của Edward, rất có khả năng giữa các bệnh nhân nguy hiểm cao luôn duy trì mối liên hệ với nhau theo một cách tạm thời chưa thể lý giải.

Bỗng nhiên, một câu nói thình lình xuất hiện trong đầu hắn.

"Đương nhiên nếu cậu thích tất cả mọi người cũng không sao, tôi không ngại chia sẻ."

Một câu nói quen thuộc.

... Đến từ bác sĩ Reiss.

Đôi khi những bệnh nhân nguy hiểm cao này sẽ thực hiện vài hành động khiến hắn cảm thấy quen thuộc... Ví dụ khoảnh khắc số 02 sử dụng ảo cảnh để giấu hắn khỏi Niall Lore, cái loại cảm giác đột nhiên xuất hiện sai chỗ làm Ôn Giản Ngôn mãi không quên được.

Hắn nheo mắt.

Rất nhiều manh mối nối tiếp nhau, một ý niệm trong lời rắn độc bị hắn bỏ qua bỗng trở nên rõ ràng.

[Chúng tôi]

Lúc đầu Ôn Giản Ngôn cho rằng, [chúng tôi] chỉ là một tham chiếu chung vô nghĩa, phạm vi của nó cũng rất mơ hồ. Nhưng đến bây giờ, hắn có thể đưa ra kết luận chắc chắn, chỉ có mấy người bọn họ là có liên hệ với nhau và có khả năng duy trì hình thái con người sau khi phó bản dị hóa, vậy nên mới được gọi là [chúng tôi].

Cộng với tư liệu hắn tìm thấy trong phòng Lưu trữ.

Tất cả những bệnh nhân này xuất hiện từ khi bắt đầu xây dựng Viện điều dưỡng Bình An.

Phải chăng... bọn họ vốn là một?

Xác suất xảy ra rất cao.

Nếu suy luận theo hướng trên, có lẽ Viện điều dưỡng Bình An là hiện thân thế giới tinh thần của một người, và đám bệnh nhân nguy hiểm cao kia đều là nhân cách khác nhau của người đó.

Còn những bệnh nhân khác thì sao? Bọn họ là gì?

Tiếng chuông thì sao? Nhà thờ thì sao?

Làm thế nào mà việc nhắm vào mục tiêu và "nỗi ám ảnh" không thể giải thích lại xảy ra?

Chuỗi logic thoạt nhìn có vẻ hoàn mỹ, nhưng dường như lại có vài chỗ vô cùng quái dị, không thể giải thích bằng lý do này...

Có một liên kết nào đó đã bị bỏ qua.

Mất nó thì không thể ghép các mảnh ghép, thậm chí còn bị dẫn dắt lạc đường.

"..."

Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu Ôn Giản Ngôn đã hiện lên hơn chục suy nghĩ, chúng lướt nhanh qua rồi lại yên lặng vòng về.

Hắn có linh cảm rằng thế nào đi chăng nữa, tất cả nghi ngờ sẽ được giải đáp trong nhà thờ nhỏ.

"01, chắc mày biết rõ không ai được phép độc chiếm, phải không?"

Số 02 tiến lên một bước, hời hợt nói.

"Độc chiếm chính là khởi đầu của tan rã, tao nghĩ chắc mày đã cảm nhận rõ được điều này?"

Ánh mắt anh ta quét qua số 04 và 01, đáy mắt mang theo ý cười lạnh băng.

Vẻ mặt hai người còn lại hơi rét lạnh, thậm chí ngay cả Edward đầu óc đơn giản cũng lộ vẻ trầm ngâm.

Hiển nhiên trải qua trận ẩu đả vừa rồi, bọn họ hiểu rằng chỉ cần có người nảy sinh ý đồ độc hưởng thì sẽ dẫn đến tan rã, một khi thế cục hỗn loạn xuất hiện...

Song bất ngờ là, Ôn Giản Ngôn lại gật đầu lên tiếng:

"Đúng vậy, chia sẻ mới là cách thức an toàn nhất."

Tức thì, ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang chỗ hắn.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"??? Không phải đấy chứ? Streamer tính làm gì vậy, tính đưa mình vào miệng sói thật sao?"

"Tôi đã sẵn sàng quay màn hình rồi, cảm ơn."

"Cứ luôn cảm thấy có điều gì đó kích thích sắp xuất hiện. Hu hu hu, xin hỏi tiếp theo tôi có thể xem một vài hình ảnh khán giả trả tiền được xem không?"

"... Đờ mờ!!! Tôi biết streamer sẽ làm gì rồi."

"?"

"Có lẽ hắn đã nhận ra, dựa vào kinh nghiệm đánh nhau lần trước, lần này khiêu khích ly gián sẽ rất khó khăn."

"Tất nhiên vậy rồi! Cho nên tôi cảm thấy lần này streamer không định làm vậy..."

"Không, hắn vẫn làm như vậy."

"???"

"Mọi người không nhìn ra sao? Nếu đám bệnh nhân liên thủ với nhau, xác suất để streamer chạy trốn gần như bằng 0!"

"Cho nên... Lần này streamer chuẩn bị khiêu khích ly gián trong tình huống khó khăn cấp địa ngục?"

"Đúng vậy. Mục đích streamer ném súng xuống không phải xin hàng mà là muốn chuyển hướng xung đột, đặt mình vào vị trí con mồi và giảm bớt tính uy hiếp của bản thân. Thực tế là đang ám chỉ đối phương nên chĩa mũi nhọn vào nhau, sau đó từng chút thay đổi lực lượng tương quan trên sàn, tạo ra hoàn cảnh không cân đối, cuối cùng tiêu diệt từng bộ phận một."

Như để chứng thực suy đoán trong phần bình luận, Ôn Giản Ngôn bỗng lên tiếng.

Chàng trai sở hữu đôi mắt màu hổ phách mỉm cười, giống như Siren mê hoặc thuỷ thủ ngoài khơi, cánh môi nhạt màu hé mở, lời nói thốt ra tựa liều thuốc độc đặt con người ta vào chỗ chết.

"Đề nghị chia sẻ rất tốt, tôi đồng ý."

Hắn nhấc ngón tay:

"Tuy nhiên có một điều kiện."

"Tôi ghét bị tính kế." Hắn chuyển tầm mắt nhìn người đàn ông da nâu cách đó không xa, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh: "Cho nên tôi muốn các người giết chết 02."

"Giết chết hắn, các người sẽ có sự đồng ý của tôi, có thể muốn làm gì thì làm."

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, khoác tay lên bờ vai rộng lớn của số 01, trong mắt lấp lánh ý cười, hệt như một con quái vật sống bằng ác ý:

"Dù sao, ít người chia sẻ không tốt hơn à?"

*

Ôn Giản Ngôn đã thành công.

Dù rất khó khăn nhưng đã thành công.

Người bị lừa gạt một lần luôn nghĩ rằng mình sẽ không bị lừa lần hai, người chịu thiệt thòi luôn tưởng mình sẽ khôn hơn, nhưng với người thông minh thật sự thì đây cũng chẳng phải vấn đề.

Bầu không khí thay đổi, mùi thuốc súng nồng nặc khuếch tán... Mặc dù những người này có mối quan hệ thâm sâu, song giữa bọn họ lại chẳng có tình cảm gì, cùng lắm chỉ vì không để phá vỡ cân bằng nên mới miễn cưỡng kìm nén không giết nhau thôi.

Và điều Ôn Giản Ngôn làm là cung cấp cho họ một lý do, phá vỡ sự cân bằng mong manh giả tạo ấy.

Vứt súng là bước đầu.

Hắn cần giảm bớt mối đe dọa và chuyển hướng cảnh giác.

Ưu tiên số 01 là bước hai.

Kẻ này là một dã thú chỉ hành động theo bản năng, sẽ không cảnh giác thận trọng như những tên thông minh khác. Gã không biết kiềm chế khát vọng của mình, cũng là kẻ dễ bị lợi dụng nhất.

Ôn Giản Ngôn không cần làm nhiều, tất cả những gì hắn cần là đứng tạo kiểu.

Hắn luôn giỏi trong việc tận dụng sức quyến rũ của bản thân.

Tuy hắn tạm thời không biết nguồn gốc "mê luyến" là gì, nhưng chỉ cần hắn ý thức được sự "mê luyến" thì cũng đủ để đùa giỡn cảm xúc cùng với tình yêu của họ trong lòng bàn tay.

Niềm vui có được từ bạo lực và cướp bóc là cảm giác gây nghiện, tuy nhiêm loại khoái cảm ấy không thể sinh ra sự kiểm soát, nhưng sẽ khơi dậy sự tàn bạo và thú tính. Ôn Giản Ngôn phải kịp thời dập tắt xu hướng này và ném miếng mồi ngon hơn thay thế chúng.

Lấy lòng tôi, anh sẽ được cưng chiều.

Tôi sẽ bố thí nụ cười và sự chú ý cho anh, đó là thứ mà anh không bao giờ có thể cướp được... Tất nhiên, miễn là anh có đủ khả năng chiến đấu.

Chọn số 02 là bước thứ ba.

Mục đích của Ôn Giản Ngôn không phải giết người. Số 02 chết hay không cũng chẳng liên quan đến hắn, hắn tuyệt đối không đồng ý với bất kỳ kế hoạch "chia sẻ" nào, tất cả những gì hắn nói đều là dối trá.

Những gì hắn làm là phá vỡ sự cân bằng và tạo ra một khoảng trống để trốn thoát.

Dụ dỗ đối tượng thú tình phục tùng, đồng thời cũng phải cam đoan người bị nhắm vào không dễ dàng chết... Ở phương diện này, năng lực của số 02 vô cùng hoàn hảo.

... Đồng thời, Ôn Giản Ngôn phải đảm bảo con đường chạy trốn của mình được thông suốt.

Như số 01 vừa nói, tất cả quái vật đã bị quét sạch.

Tiếp theo hắn chỉ cần đợi thời gian.

"..." Số 02 sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười tươi hơn.

Cho dù bị khoá chặt bởi ánh mắt đằng đằng sát khí thì trông anh ta vẫn rất vui vẻ bình tĩnh.

Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú, hạ giọng tỏ bày: "Làm sao bây giờ, dường như em càng đẹp hơn lúc trước."

Đúng là một linh hồn mạnh mẽ, xảo quyệt, một linh hồn tỉnh táo.

Lợi dụng hết thảy những gì có sẵn, cho dù mục tiêu là mình cũng không ngoại lệ. Lý trí, nhẫn nại, ẩn nấp, bất kể trong bước đường cùng nào cũng có thể lật ngược thế cờ, hơi chút sơ sẩy là sẽ bị cắn đầm đìa máu tươi.

Thật sự...

Rất ngon.

Một cảm giác đói khát không thể ngăn cản quét qua.

Một ý chí đang say ngủ trong thân thể rục rịch.

Chàng trai sở hữu khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao gầy, có thể coi là mảnh khảnh so với tất cả những người ở đây. Hắn nở nụ cười ôn hoà vô hại, thậm chí bất giác còn mang theo chút ngượng ngùng:

"Cảm ơn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio