Lâm Quỳ trố mắt ra nhìn, cô có nhìn lầm không? Sao có một chiếc váy cưới đẹp lộng lẫy như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ nhiệt tình nói:
"Xin chào, tiểu thư đây là tiểu thư Lâm phải không? Mời cô đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô thay váy."
Cô vẫn chưa hoàn hồn nên có chút ngơ ngác, phải nhờ có Doãn Ny đẩy nhẹ vai cô mới kịp hoàn hồn.
Cô giật mình rồi nhìn Doãn Ny một cái, thấy Doãn Ny gật nhẹ đầu rồi cô mới bước vào bên trong.
Doãn Ny ở bên ngoài đợi thì xung quanh nhìn ngắm những chiếc váy cưới khác.
Doãn Ny đi xung quanh một vòng, đến khi nhân viên đi ra nói:
"Tiểu thư Lâm đã thay đồ xong rồi ạ."
Doãn Ny gật nhẹ đầu mỉm cười rồi đi tới chờ đợi.
Cánh cửa dần từ từ mở ra.
Lâm Quỳ một thân khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy khiến cả Doãn Ny cứng đờ người.
Cô nhìn Doãn Ny đơ người thì gọi:
"Ny Ny..Ny Ny.."
"Hả? Tớ nghe?"
Lâm Quỳ che miệng cười nói:
"Cậu sao vậy? Nhìn tớ được không?"
Cô nhìn mình từ trên xuống dưới rồi hỏi Doãn Ny.
Cô cũng không biết tại sao chiếc váy cưới này lại rất hợp với cô.
Nó kiểu như là sinh ra là để dành cho cô mặc vậy.
Cả ba vòng đều rất chuẩn kiểu dáng cũng là kiểu cô thích.
Doãn Ny cười tươi rói nói:
"Quá xinh, Quỳ Quỳ à~"
Cô đang ngắm chiếc váy cưới thì nghe Doãn Ny gọi thì ngước lên cười hỏi:
"Sao thế?"
Doãn Ny cười dịu dàng nói:
"Tớ thấy cậu mặc váy cưới rất đẹp đó.
Khác xa nhiều so với tưởng tượng của tớ."
Hai cô đều bật cười, đúng lúc bên ngoài có người đi vào nói:
"Xin chào, tôi là người bên đoàn studio đến để đưa hai cô đến chỗ chụp mẫu."
Cả hai người gật đầu.
Thật ra Doãn Ny biết người đó là trợ ký riêng của Hạ Diên.
Từ đó đến giờ Hạ Diên chỉ có một trợ lý mà cô ấy lại gặp trợ lý của Hạ Diên cũng 1 hay 2 lần gì đó.
Tuy là thời gian có lâu nhưng chỉ cần nhìn 1 cái cô ấy liền có thể nhận ra.
Doãn Ny cũng đã viễn tưởng ra cảnh cô cùng Hạ Diên gặp lại rất nhiều lần nhưng hôm nay khi chắc chắn Hạ Diên sẽ xuất hiện thì cô ấy có hơi bất an.
Cô ấy cười ngượng ngùng nói với cô:
"Lâm Quỳ, chúng ta..mau đi thôi."
Lâm Quỳ gật đầu, Doãn Ny tinh tế xách váy giúp cô đi ra xe.
Trợ lý của Hạ Diên hình như tên Tấn Lâm.
Ra tới xe Trợ lý Tấn mở cửa cho hai cô.
Cô bước vào xong thì trợ lý Tấn gật đầu nói:
"Tiểu thư Doãn, lâu ngày không gặp."
Doãn Ny cười ngượng ngùng nói:
"Lâu không gặp."
[Truyện "CHẤP NIỆM DUY NHẤT CỦA HẠ TIÊN SINH" chỉ đăng độc quyền tại nền tảng Noveltoon.
Bất kỳ nền tảng nào trên google, w.a.t.t.p.a.d, truyện full..v..
Đều là những nền tảng mạo danh để ăn cắp tác phẩm của tác giả Cus! Vui lòng khi gặp những bản ăn cắp thì mọi người giúp tác giả báo cáo tác phẩm của các nền tảng đó nhé! Mãi yêu!!]
Nói xong thì cô ấy bước vào bên trong xe.
Trong cả quãng đường di chuyển thì Lâm Quỳ có hơi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia chụp hình ở một studio, cô cũng không có kinh nghiệm từ trước nên cô hơi lo.
Cô quay sang hỏi Doãn Ny:
"Bảo bối, hay là cậu chụp đi..tớ sợ tớ không làm được."
Doãn Ny nhìn cô rồi an ủi:
"Không sao đâu, tớ tin cậu.
Cậu quên sao tớ với cậu không cùng số đo.
Cái váy này như dành cho cậu.
Cậu nghĩ tớ vừa không?"
Lâm Quỳ bất an nhìn cô ấy.
Trợ lý Giang ngồi bên ghế phó lái cũng nói:
"Tiểu thư Lâm đừng sợ, studio chúng tôi cũng không làm khó đâu.
Có kinh nghiệm hay không cũng không quan trọng đâu nên tiểu thư Lâm đừng lo lắng."
Lâm Quỳ gật đầu rồi cũng yên lặng, ngồi cầm điện thoại trong tay.
Cô hết mở bong bóng chat của cô và Hạ Trí Khanh ra xem anh có trả lời cô chưa.
Thấy anh chưa trả thì thoát ra cứ như vậy lặp đi lặp lại hoài.
Cỡ 4 tiếng sau, cô được đến một chiếc xe địa hình khác, sang trọng hơn.
Lúc này cô cũng không nghi ngờ gì mà bước lên.
Vì nghe bên khách hàng yêu cầu phải che mắt bằng khăn lụa cùng mẫu với chiếc váy cưới nên cô không thấy đường.
Doãn Ny cũng di chuyển cùng cô nên việc sợ bắt cóc cô cũng không sợ lắm.
Đường đường là bổn tiểu thư đây mà sợ bắt cóc sao.
Đi thêm cỡ 1 hay 2 tiếng nữa thì đến nơi.
Doãn Ny tém váy đỡ cô đi xuống.
Cô cảm giác như mình đang ở xung quanh một cánh đồng hay một thứ gì đó.
Đoan Ny dẫn cô đi từ từ rồi cô ấy tháo khăn lụa xuống.
Cô bất ngờ với cảnh tượng trước mắt.
Khó tin nhìn xung quanh, đây là cả một đồi hoa hướng dương rực sáng.
Ở trên Hạ Trí Khanh đang đứng đó nhìn cô mỉm cười.
Cô nhìn xung quanh hàng vạn chiếc bong bóng được bay lên, bạn bè cô và anh cũng ở đây.
Lúc này Thu Nhiên đi lên để đeo khăn Voan lên đầu của cô.
Lúc này cô mới biết đây là anh chuẩn bị để cầu hôn mình.
Lòng cô hơi rung lên, không biết làm sao có thể diễn tả sự rung động trong lòng nữa.
Những giọt nước mắt đua nhau chảy xuống.
Hạ Trí Khanh từ từ bước về phía cô, cảnh tượng này, cô đã mơ hàng trăm lần.
Nhưng lần này cô lại không có mơ, anh thật sự là đang bước về phía cô.
Lúc này, thời gian như chậm lại, xung quanh cũng chẳng có ai nữa, cô chỉ thấy mỗi anh.
Chỉ thấy anh cầm một bó hoa to bước đến chỗ cô, mỗi bước chân anh kiên định mà đi đến chỗ cô.
Cô đỏ mắt, anh bước đến lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô