Chấp Niệm - Thiệu Ly

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

Cẩm nói rất chậm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt Đông, một chút thay đổi cũng không bỏ qua. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia co lại thật nhanh, sau đó phóng lớn lên…

Thật ra Cẩm cũng không biết địa chỉ kia có ý nghĩa gì với Đông, anh chỉ đánh cược một lần thôi, xem ra anh cần phải cho người đi điều tra.

Cẩm mỉm cười thắng lợi: “Trên đời này vẫn còn chuyện để cậu quan tâm không phải sao?”

Trong mắt Đông, nụ cười của anh hệt như nụ cười của ác ma, cậu nhắm lại, siết chặt tay nhưng sau đó lập tức khôi phục lại như cũ, cười nịnh nọt: “Vậy cũng không sao, chẳng qua là có thêm hai người chủ, bọn họ trả đũa, tôi không đáp trả là được mà, dù sao tôi cũng không sợ đau, chuyện này cũng thích hợp với tôi.”

Nghe Đông nói như thế, Cẩm không khỏi buồn cười, cậu là người có thù tất báo liền nghĩ người khác cũng giống mình, nhưng trong lời nói của cậu có ý tự mỉa mai bản thân lại làm lòng anh thấy chua xót.

Giọng của anh mềm nhũn, nói: “Chức Hương và Nhã Ngạn đều là người hiểu lí lẽ, câu không có ý trêu chọc bọn họ, bọn họ sẽ không làm phiền đến cậu.”

Đông hừ nhẹ, từ chối cho ý kiến, đến chuyện Cẩm bị chị em Chức Hương che mắt mà vẫn còn nói ngược với lương tâm mình để châm chọc cậu, cậu cũng không thèm quan tâm.

Tính mạng của cậu không kéo dài bao lâu, còn cần quan tâm tới cái gì nữa… Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh rộng lớn bao la kia vẫn có sức hấp dẫn với cậu như thế, nhưng cậu đã không còn cơ hội, chỉ mong người thân duy nhất trong lòng cậu có thể hít thở tự do dưới bầu trời tươi đẹp ấy.

Cẩm nhìn Đông, ngực anh rung động, vẻ mặt cậu khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kia có nồng đậm bi ai và đau thương, nhưng trong vẻ tiêu điều ấy lại có một loại thành kính thiêng liêng…

“Em đang hướng về cái gì? Tại sao lại bi thương? Em thành kính như thế là muốn cầu xin điều gì? Chỉ cần em nói cho tôi biết, cái gì tôi cũng sẽ làm cho em…”

Cẩm không nhịn được cười khổ, thì ra bây giờ… Anh đã hèn mọn đến mức chỉ cần Đông nói lời thật lòng của cậu cho anh biết…

===========Phân cách tuyến cute============

Nhà họ Bạch Xuyên vẫn đưa thuốc đến như cũ, dường như quan hệ của bọn họ với Đông chỉ còn chuyện duy nhất này là có thể chứng minh.

Nhìn thuốc trên tay, Cẩm thật sự không có ấn tượng tốt với nhà họ Bạch Xuyên, so với Đông, Bạch Xuyên Kính Ngôn kia chỉ là một người chẳng có tài cán gì, người như thế mà cũng đòi tranh giành vị trí chủ tịch với Đông, cựu chủ tịch nhà Bạch Xuyên cũng không phải là một người đáng nói, đã lâu như thế cũng chưa từng thấy ông ta quan tâm đến Đông, thậm chí một câu hỏi han ân cần cũng không có, Tự Phương thì cũng còn chút tình nghĩa, lúc bàn bạc việc làm ăn cũng có hỏi chút tình hình của Đông, chỉ là…

Làm sao anh có thể nói cho hắn ta biết! Hừ, người duy nhất có vị trí trong lòng Đông chính là tình địch của anh!

(Ma: Nhiều khi thấy anh con nít gần chết:v)

Dù sao vitamin tổng hợp này chỉ uống vào buổi sáng mỗi khi Đông bị tuột huyết áp, bây giờ Đông được anh nuôi khỏe mạnh, hoạt bát, còn uống thứ này làm gì chứ!

Cẩm mở ngăn tủ ra quăng vào, sau đó… Hoàn toàn quên mất chuyện này.

==============Phân cách cute==========

Qua mùa xuân là mùa hè, thời tiết càng lúc càng nóng bức, mặc dù nhà họ Cẩm có một cánh rừng lớn, còn có một cái hồ nước không nhỏ nhưng vẫn giống hệt như cái lò nướng, Đông tùy tiện cử động một chút liền đổ ra cả người mồ hôi, đúng là làm người ta chịu không nổi.

Được một ngày Cẩm về nhà sớm, tìm trước tìm sau đều không thấy Đông liền mở miệng hỏi quản gia Điền Thôn.

“Bây giờ chắc là đang ở trong rừng, thiếu gia đến đó xem thử xem?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Điền Thôn không đợi Cẩm trả lời đã cất bước đi đến cánh rừng.

Hai người vừa đến bìa rừng đã nhìn thấy Đông nằm dưới bóng cây đằng xa, Chiêu Tài cuộn tròn nằm trong ngực cậu, con mèo Ba Tư của Chức Hương ép vào bên hông cậu, một người hai mèo ngủ say. Chuyện là Chức Hương đang mang thai không thích hợp để nuôi mèo, con mèo Ba Tư kia liền giao cho Đông chăm sóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Cẩm không khỏi lộ ra ý cười.

Điền Thôn đã nhìn quen cảnh này, chẳng những không cười mà vẻ mặt lại có chút buồn lo: “Cậu Đông Sơn đã như thế này một thời gian rồi.”

“Mùa hè mà, người nào cũng muốn lười một chút.” Cẩm nghĩ Điền Thôn nói bóng gió chuyện Đông lười biếng, không có gì quan trọng cả, anh nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, có chút lười biếng thì cứ tùy cậu ấy đi.”

Chẳng qua chỉ là chăm sóc mèo thôi, làm gì có ảnh hưởng đáng nói, đương nhiên Điền Thôn nghe được sự bao che trong lời anh. Tuy là anh không nói thẳng ra nhưng ai cũng biết anh chăm sóc và yêu thương Đông vẫn không hề giảm chút nào.

“Chuyện này tất nhiên không có gì lớn, nhưng không chỉ là lười biếng thôi mà tính tình cũng bắt đầu thay đổi, tính tình thay đổi, tật xấu cũng thay nhau đến.” Điền Thôn nói hết lời mới ngừng lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio