Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Mãi đến bây giờ Cẩm mới biết được mặt sau của câu chuyện, vậy nên khi cậu vừa ngồi lên vị trí chủ tịch đã loại bỏ chướng ngại cùng với những thủ đoạn tàn nhẫn để chèn ép Kính Ngôn đều là sắp xếp của lão chủ tịch? Vậy thì chuyện cậu vì việc làm ăn mà giao dịch cùng với anh cũng là…
Thì ra Đông dây dưa với anh hoàn toàn không phải là ý muốn của cậu… Vậy nên dù anh tốt với cậu thế nào cũng không chạm đến được trái tim cậu, vậy nên cậu có thể nói đi là đi không hề lưu luyến gì, vậy nên cậu có thể đẩy Chức Hương cho anh mà không hề áy náy…
Giờ đây Cẩm không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình, anh thấy mình bị lừa gạt, bị đùa giỡn nhưng người đùa giỡn anh lại vô tội hơn cả anh, đến hỏi tội cậu anh cũng không biết nên hỏi thế nào.
Thấy Cẩm nửa buổi không nói gì, Đông cũng không thèm quan tâm. Với cậu mà nói, đây chính là quá khứ phủ đầy bụi nằm sâu trong lòng cậu, nhưng bởi vì có Cẩm xuất hiện, anh đã tạo ra một cơn bão cát làm lộ ra một phần của quá khứ.
Đông uống sạch nước trong tay, cậu ném chai rỗng vào thùng rác cách đó không xa phát ra một tiếng vang.
Cẩm phục hồi tinh thần, sau tiếng vang kia, anh nghe được câu hỏi của Đông: “Con của anh hẳn đã sinh rồi hả?”
“Ừ.” Cẩm gật đầu theo bản năng: “Một bé trai.”
“Giống anh nhiều hơn hay giống Chức Hương nhiều hơn?” Giọng điệu như đang tán gẫu chuyện nhà.
“Tôi không để ý lắm.” Không phải anh không muốn trả lời mà thật sự anh chưa từng chú ý, đứa trẻ kia anh cũng chẳng gặp bao nhiêu lần thì làm gì có ấn tượng.
Đông lại nghĩ Cẩm không muốn nói, cậu mất mặt bĩu môi nói: “Cảm ơn anh đã đãi tôi, tôi phải đi làm việc rồi.”
“Đợi chút.” Cẩm giữ cậu lại, hỏi: “Chuyện tôi vừa mới hỏi thì sao?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện em đến Hội Tam Hoàng làm việc.” Cẩm đáp.
Đông tưởng Cẩm chỉ thuận miệng nói, cậu không hề nghĩ đó là thật, bây giờ thấy anh nghiêm túc hỏi lại như thế thì không khỏi lặng ngẩn ngơ một lát.
Cẩm lại nghĩ nhầm thành Đông không muốn tiếp xúc với anh nhiều, anh thất vọng nhưng vẻ mặt lại không để lộ ra cái gì: “Nếu em thật sự thích nơi này, ở ngoại thành cũng có chi nhánh của Hội Tam Hoàng.”
“Không cần, tôi rất thích công việc hiện tại.” Sau khi từ chối Cẩm, Đông đảo mắt, hỏi: “Anh thật sự muốn giúp tôi hả? Không phải chỉ là mấy lời khách sáo chứ?”
Cẩm bật cười: “Tôi còn cần nói lời khách sáo với em làm gì?”
Đông vừa nghe vậy liền bá đạo không thèm khách sáo gì nói: “Hình như công ty của chúng tôi xảy ra vài vấn đề, nhưng bây giờ tôi lại muốn làm công việc này.”
“Xảy ra vấn đề gì?” Cẩm hỏi.
Đông hừ một tiếng, khiêu khích nói: “Tôi chỉ là một tài xế nhỏ, có đến lượt tôi biết chuyện không?”
Cẩm lại càng bất đắc dĩ, anh hỏi: “Vậy em muốn tôi giúp công ty của em như thế nào?”
Đông lại hừ một tiếng, nhưng lần này ý cười trên khóe môi hiện rõ hơn: “Tôi chỉ là một tài xế nhỏ, có đến lượt tôi quan tâm không?”
Cẩm cười bật cười, anh cam đoan: “Được, tôi nhất định sẽ xử lí tốt, giữ lại vị trí lái xe này cho em.”
===========Phân cách trong truyền thuyết==============
Thật ra cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là ông chủ của Đông nóng lòng muốn mở rộng công ty nên không xoay sở kịp tiền, đây là một cơ hội tốt cho Cẩm, dù sao Đông không muốn quan tâm đến chuyện này nên anh liền nhân cơ hội này trở thành một cổ đông trong công ty, danh chính ngôn thuận làm ông chủ của Hoa Tài.
Tuy là ông chủ này bề bộn nhiều việc nhưng được một lúc rảnh rỗi lại chạy đến xem xét, lúc xem xét cũng không bao giờ ngồi xe của mình, nói là muốn hiểu thêm về khách hàng, khảo sát thị trường, lại không đi theo bộ phận marketing mà chỉ theo chân tài xế, còn nói là như thế mới nắm được tình hình thực tế. Tài xế nhỏ kia cũng không biết khách sáo là gì, vui vẻ sai bảo ông chủ, bốc hàng, kiểm hàng, giao hàng cũng đều dùng sức lao động của ông chủ, bản thân mình lại nhàn hạ.
Đông vốn không thích lái xe, ngay từ lần đầu tiên đã bá đạo không biết khách sáo gì ném chìa khóa xe cho Cẩm, mình thì ngồi mát mẻ ở ghế phụ lái chỉ huy anh, thuận tiện ăn mấy món ngọt yêu thương Ma Mĩ làm cho cậu do Cẩm mang đến.
Người bị sai khiến vòng vòng lại cực kì vui vẻ, nhưng anh cảm thấy có chút kì lạ, đến lần thứ hai Cẩm đã biết chuyện kì lạ đó là gì.
Không biết là Đông cố ý giày vò anh hay thật sự do cậu không quen đường, cậu chỉ đường lung tung lộn xộn hết lên, vừa giao hàng ở phía đông xong lại trực tiếp giao đến phía tây, tiếp đó lại trở về căn nhà phía đông cách nơi giao hàng đầu tiên không quá năm phút đi đường… Chỉ có mấy khách hàng, chỉ cần mất ba tiếng là có thể giao xong, cậu lại kéo dài đến tận năm tiếng mới kết thúc công việc.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Cẩm cũng không nhịn được: “Chỉ có vài cửa hàng mà em lại giao hết năm tiếng đồng hồ, có phải hơi lâu không?”
~Hết chương ~