Posted by Tiểu Ma Bạc Hà
Cẩm nghe thấy lời oán giận nho nhỏ này, đột nhiên cười nói: “Tôi vốn cũng chẳng phải là người tốt!”
Sau khi Đông lộ ra nét mặt ‘quả nhiên là như thế’, Cẩm lại nói thêm một câu: “Nhưng mà cũng không có ý muốn chống lại em.”
Hừ một tiếng, nhíu mày, Đông mất kiên nhẫn nói: “Có việc gì thì mau nói đi, tôi còn phải đi làm!”
“Quan hệ của chúng ta sẽ kéo dài nhiều năm, khách sạn thật sự không tiện, sau này chắc là phải đến nhà em…”
Liếc Cẩm, Đông cười lạnh: “Muốn làm khách nhà tôi, anh nghĩ hay thật đó!”
“Vậy đến nhà tôi cũng được, tôi cũng không ngại.” Cẩm không quan tâm nói.
“Ngược lại anh được lợi, anh nghĩ tôi là người dễ dãi chắc!” Một chút Đông cũng không cảm kích.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rõ ràng là cậu cố ý gây hấn, Cẩm không nhịn được cười ra tiếng: “Tùy em muốn sao cũng được, sau này cố định vào mỗi tối thứ sáu, nếu trí nhớ của em không tốt, tôi sẽ dùng cách thích hợp để nhắc em.”
“Giống như việc kéo dài chuyển tiền hệt lần này sao?” Lời còn chưa nói xong, một cái gối đã hung hăng ném tới Cẩm.
Cầm chụp lấy chiếc gối, ôm vào ngực, cười nói: “Đúng thế, tôi thích phương pháp giải quyết văn minh.”
“Văn minh?” Đông cười giễu: “Giống lần đầu tiên gọi là văn minh?”
Ma: Ý của Đông là lần đầu tiên của hai người lần trước.
Chuyện lần trước Cẩm đã rất hối hận, bây giờ Đông nhắc lại nên dứt khoác xin lỗi: “Thật xin lỗi, lần trước là tôi sai.”
Đông muốn đâm anh một đao, đoán là Cẩm sẽ phát cáu lên, nếu không thì cũng nhục nhã cậu vài câu, không ngờ là Cẩm lại xin lỗi, cậu không thể tin lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sờ tóc Đông, Cẩm dịu dàng nói: “Là lỗi của tôi, sau này sẽ không như thế.”
“Anh… Cuối cùng là có ý đồ gì?” Vẻ mặt Đông nghi ngờ đề phòng, hoàn toàn không tin lời xin lỗi của Cẩm.
Cẩm biết sẽ thành như vậy đã không làm, trong lòng anh biết tiếp tục giải thích cũng vô dụng, dứt khoát không nói gì.
Không ngờ Đông lại chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Tôi biết rồi.”
Lòng Cẩm run lên, nhấc lông mày, trong mắt anh có ý chờ mong nồng đậm.
“Vô duyên vô cớ lấy lòng tôi, muốn mỗi tuần tôi đến nhà họ Cẩm lại không cần tôi lên giường với anh…” Đông mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh có người yêu nhưng lại muốn tôi làm kẻ chết thay chứ gì.”
Cẩm chẳng hiểu suy luận này ở đâu ra, giật mình, không đáp lại được một câu.
“Anh sợ có người làm hại anh ta, cho nên tìm tôi để làm cái bia đúng không!” Đông nghĩ là mình đã đoán đúng, cười nói: “Cho dù anh có tiền có quyền thế ngất trời thì sao chứ? Ngay cả người yêu cũng phải giấu, không dám để cho người ngoài biết, vậy cũng gọi là yêu sao?”
Đối với suy đoán của Đông, Cẩm chỉ cười, dù sao cậu thích suy đoán tình tiết thì cứ để cho cậu đoán đi.
Đông đảo mắt, lại nói tiếp: “Muốn tôi đi đến nhà họ Cẩm thì cũng được, nhưng mà trước tiên anh nói lại với người yêu của anh, tôi chỉ phụ trách làm bia đỡ đạn, anh ta đừng tưởng tôi là tình nhân dự bị thấp bé hơn anh ta, nếu chọc giận tôi, tôi cũng sẽ không khách sáo.”
Càng nghe Cẩm càng buồn cười, cuối cùng nhịn không được, lên tiếng: “Đây là chiến thư của cậu?”
Liếc Cẩm một cái, Đông quệt miệng, có chút xem thường: “Vậy thì phải xem đối thủ có xứng đáng hay không.”
Ẩn ý trong lời nói đương nhiên Cẩm hiểu được, cười nói: “Cho dù em thấy không xứng cũng phải giả bộ mới đúng, nếu không thì ai tin em là người yêu của tôi!”
Nâng mày lên, Đông dùng giọng kiêu ngạo nói: “Hình như hội trưởng Cẩm nhầm lẫn rồi? Anh còn chưa theo đuổi được tôi, chẳng qua chỉ tốn một chút tâm tư tính xem làm sao mới có thể cho mọi người thấy tôi là người anh yêu nhất.”
Cầm thừa cơ nhích tới gần, cọ lên mặt cậu hai cái, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy thì xin hỏi ngài Đông vẫn chưa trở thành người yêu của tôi, tôi phải làm sao để làm cho cậu vui đây?”
“Làm ơn đi…” Đông đẩy Cẩm ra, tức giận trả lời: “Tiết mục ghê tởm này chờ đến khi có người xem rồi diễn.” Nói xong tay lại định lấy điện thoại đi động trên bàn nhỏ.
Động tác của Cẩm nhanh hơn, đè điện thoại, nhíu mày hỏi: “Mới ngủ dậy đã gọi cho ai?”
“Anh cũng biết đến lúc nên thức dậy hay sao?” Liếc Cẩm, nói: “Tôi gọi Tự Phương tới đây.”
Cẩm biết Tự Phương là trợ lí bên cạnh Đông, gọi hắn ta đến đây để giúp Đông rời giường, vẫn không buông tay ra, Cẩm nói: “Đừng gọi cho hắn ta, cần việc gì để tôi làm cũng được thôi.”
Im lặng nhìn Cẩm một lúc, Đông quệt môi một cái: “Để làm gì?”
Cẩm cười cười, ẩn ý nói: “Không phải khi yêu một người cần phải biết tất cả những điều về người đó sao?”
Đông bĩu môi: “Tôi chỉ biết là dù hiểu rất rõ về một người vẫn không dám yêu.”
~Hết chương ~