-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
“Thì ra Tiểu Nghiễm ghét ba ba như thế!” Đông cố ý nói: “Vậy chú đành phải đuổi anh ta đi, hai người chúng ta cùng nhau ăn.”
Cẩm ngồi một bên cười khổ, Tiểu Nghiễm cũng lập tức ngẩng đầu lên: “Tiểu Nghiễm không ghét ba ba, Tiểu Nghiễm thích ba ba…” Nói xong liền chuyển mắt đến chỗ Cẩm, ánh mắt tràn đầy tình cảm yêu mến: “Tiểu Nghiễm muốn… Ba người chúng ta cùng ăn cơm…”(Ma: Chính thức theo team Tiểu Nghiễm)
Đông liếc Cẩm một cái, trong mắt cậu là ý cười bướng bỉnh: “Nếu Tiểu Nghiễm muốn giữ anh ta lại vậy thì chúng ta miễn miễn cưỡng cưỡng để anh ta ăn cơm cùng chúng ta vậy.”
Không ngờ Tiểu Nghiễm xoay đầu lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói: “Không phải miễn miễn cưỡng cưỡng, Tiểu Nghiễm thích ba ba, thích ăn cơm cùng ba ba!”
Đông lại lườm anh một cái mang cả ý trách móc, trách anh quá vô tình với đứa nhỏ.
Cẩm nghĩ lại, đúng thật anh đã quá lạnh nhạt với Tiểu Nghiễm, bây giờ quan hệ của anh và Đông rất ngọt ngào, những oán giận trước kia cũng không còn, hơn nữa… Đông không có vướng mắc gì với Tiểu Nghiễm, chột dạ của anh cũng dần nhạt đi, ngược lại áy náy với Tiểu Nghiễm lại lớn dần.
Cẩm vẫy tay gọi nhóc con đến bên cạnh: “Vậy sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm mỗi ngày có được không?”
Tiểu Nghiễm phấn khích gật đầu thật mạnh, vui vẻ đến không nói nên lời.
Điền Thôn đứng cạnh cũng âm thầm lau nước mắt, ông vẫn luôn đau lòng cho đứa nhỏ này vừa sinh ra đã không có mẹ lại còn không được ba yêu thương, sợ Đông đến tình huống sẽ càng tệ hơn, ai ngờ Đông lại có thể kéo gần quan hệ cha con này. Ông có cảm tình với Đông phần lớn vì cậu là người Cẩm yêu nhưng đến hôm nay ông đã thật sự thích người thanh niên vừa hiền lành vừa biết quan tâm người khác này.
“Còn nữa, cái lệnh cấm kì lạ kia của anh cũng nên bỏ đi chứ! Cái gì mà không cho vào rừng, không cho đến gần Chiêu Tài, không cho đến gần tôi… Nhiều quy tắc như vậy nhóc con làm sao sống ở nhà họ Cẩm.” Chờ đến lúc nói hết Đông mới phát hiện ra có chút không đúng, cậu hung dữ hỏi: “Thì ra ở nhà họ Cẩm địa vị của tôi và Chiêu Tài là giống nhau hả?”
Cẩm còn chưa nghĩ ra câu trả lời Tiểu Nghiễm đã nhanh nhảu: “Chú Đông Sơn xinh đẹp giống Chiêu Tài, chú Đông Sơn là người xinh đẹp nhất, Chiêu Tài là con mèo đẹp nhất.”
Cẩm không nhịn được sờ sờ đâu Tiểu Nghiễm tỏ ý khen ngợi, nhìn không ra đứa nhỏ này lại lanh lợi như vậy.
Đông cũng bật cười, cậu lắc đầu nói: “Cháu đứa trẻ này tương lai không biết sẽ gạt bao nhiêu cô gái đây!”
Hành động thân thiết của Cẩm và nụ cười của Đông làm Tiểu Nghiễm cảm thấy yên tâm, rất nhanh nhóc con đã không còn quá cẩn thận như trước, mà cậu nhóc này một khi bỏ đi sợ hãi và rụt rè lại càng khiến người ta yêu thương.
Ba người hòa thuận vui vẻ ăn bữa tối, lần đầu tiên Cẩm thật sự nhìn đến con mình, cũng là lần đâu anh có cảm giác mình là một người cha… Anh nhìn Đông, trong lòng có một cảm giác khác lạ… Lần đầu tiên… Anh cảm giác mình có được một gia đình hoàn chỉnh.
========Phân cách tuyên happy family=======
Sau khi ăn cơm xong Tiểu Nghiễm vẫn không nỡ đi, rất hiếm có lúc ba ba yêu thương nó, tuy còn nhỏ nhưng nó biết sợ hãi là gì, nó sợ tất cả chỉ là một giấc mơ sau khi tỉnh dậy sẽ biến mất hết nên chết sống gì cũng ráng mở mắt đến tận khi mắt không mở ra được nữa mới chịu để cho bảo mẫu ôm đi.
Cẩm và Đông hai người ở trong phòng cũng không định đi ngủ mà mở một bình rượu hoa đào ra ngoài ngắm trăng. Cẩm thích rượu mạnh nhưng Đông lại thích rượu hoa đào, vả lại thời khắc này thì rượu hoa đào thích hợp hơn.
Hai người đã sớm qua cái giai đoạn phải cố tìm chuyện để nói, cứ thế im lặng ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau cười hay cạn chén đều có thể cảm nhận được tấm lòng của nhau. (Ma: Hai người ngưng hường phấn >