Chương : Không ra được
Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Dù có đèn cảm ứng nhưng chỉ phát ra ánh sáng le lét nên bên ngoài hành lang vẫn rất tối.
Trên người Hạ Chấp Ngộ còn lưu lại cái lạnh từ bên ngoài, vừa nhìn thấy cô gái này, mọi sầu lo đều biến mất như bọt biển.
"Sao anh đến được đây?" Tống Tương Niệm hạ giọng cực thấp hỏi hắn.
Hạ Chấp Ngộ đưa hộp bánh ngọt trong tay cho cô, Tống Tương Niệm liếc mắt một cái, kích thước bánh không lớn, nhưng nhìn hộp đựng bên ngoài là hiểu được chiếc bánh này không phải tùy tiện mua ở đâu đó.
"Tôi ăn no rồi."
Bên ngoài lạnh như thế, nhưng hai người đều có rất nhiều lời muốn nói.
Tống Tương Niệm vẫn còn chưa tin sự tồn tại của hắn ở ngay trước mặt mình, "Sao anh về được đây? Mà bây giờ đang nửa đêm, anh mua bánh ngọt kiểu gì?"
"Bên ngoài lạnh thật đấy."
Ngoài hành lang có gió lạnh không ngừng lùa vào, đứng đây cũng có thể nghe thấy tiếng gió, Tống Tương Niệm cũng chỉ mặc một một bộ đồ ngủ, chân tay nhanh chóng lạnh ngắt.
"Anh mau về đi, ngày mai tôi sẽ đến sớm."
Cô vừa dứt lời, Hạ Chấp Ngộ đã thình lình bước lên một bước.
Hắn rất cao, giống như một bức tường sừng sững từng bước áp sát, đẩy cả theo Tống Tương Niệm vào trong nhà.
Tống Tương Niệm sợ muốn chết, hai tay chống trước ngực hắn, nhưng lại không chống ra được chút lực nào.
Hạ Chấp Ngộ vào đến phòng, Tống Tương Niệm vội vàng chỉ căn phòng của Tống Toàn An, "Ba tôi mà phát hiện ra nhất định sẽ đánh gãy chân anh."
"Tôi có hai cái chân, đánh gãy một cái còn một cái vẫn đi tốt."
Tống Tương Niệm lo lắng thật, Tống Toàn An hung ác không nói lý lẽ, nếu bị phát hiện cô thật sự không lường trước được hậu quả sẽ như thế nào.
"Tôi sẽ đi ngay."
Hạ Chấp Ngộ cầm tay Tống Tương Niệm kéo cô bước nhanh vào phòng, trái tim cô đập thình thịch như sắp rơi khỏi lồng ngực đến nơi, cô muốn lên tiếng, nhưng lại sợ đánh thức Tống Toàn An trong phòng.
Hai người vừa bước vào phòng, Tống Tương Niệm lập tức quay người đóng cửa lại.
Lần đầu tiên cô làm ra hành động tày trời thế này, đến bây giờ trái tim vẫn còn đập như trống gõ.
Hạ Chấp Ngộ đặt hộp bánh ngọt lên tủ đầu giường, bàn tay thoăn thoắt tháo dây buộc trên hộp ra, hắn cúi người nhìn thử, "Trên đường về gọi điện đặt, vẫn ổn, vừa kịp."
"Anh sợ tôi đói à?"
Tống Tương Niệm đi lên, nhìn thấy trên mặt bánh ngọt còn trang trí một chiếc vương miện, Hạ Chấp Ngộ cẩn thận cầm lấy, lau sạch sẽ rồi mới đội lên đầu cho Tống Tương Niệm.
Cô buồn cười, "Hôm nay không phải sinh nhật tôi."
"Ai nói chỉ có sinh nhật mới được ăn bánh ngọt?"
Hạ Chấp Ngộ tìm nến đốt lên, lại tắt đèn trong phòng đi, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Thâm tâm cô vẫn nghĩ như vậy, sinh nhật mới có thể ăn bánh ngọt.
Nhưng cô chưa từng được tổ chức sinh nhật, ngày cô sinh ra có lẽ cũng không hề được chúc phúc, nó chỉ giống như một cái ngày lạnh lẽo được tùy tiện đặt trên giấy tờ của cô thôi.
Hạ Chấp Ngộ quay đầu nhìn cô, "Còn ngẩn ra đó làm gì, ước đi."
Cô không biết phải làm sao với hắn, "Còn phải ước nữa hả?"
"Em không có điều ước gì sao?"
Sao có thể chứ, cô cũng chỉ là một người phàm trần, ước thì nhiều lắm.
"Ước rồi sẽ thành hiện thực chứ?"
Cô gái này cũng thật ngốc nghếch đến mức đáng yêu, "Vậy em nói nguyện vọng đó nói cho tôi, nhất định sẽ thành hiện thực."
Tống Tương Niệm mới không nói, cô chắp tay, thật nghiêm túc ước, sau đó cúi đầu định thổi nến.
Hạ Chấp Ngộ giữ cô lại, "Tôi cắt bánh ngọt cho em."
Ngọn nến tiếp tục cháy, Hạ Chấp Ngộ cắt một miếng bánh đưa cho cô.
Hắn nhìn về phía giường, "Tôi ngồi một lát được chứ?"
Tống Tương Niệm muốn nhắc hắn không nên ở lâu, nhưng lời ra đến miệng lại đổi thành, "Ngồi một lát thôi đấy."
Giường rất mềm, đệm giường nhét một lớp bông giày, Tống Tương Niệm cắn một miếng nhỏ, ngọt mà không ngấy, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên lấp lánh.
Gò má cô vẫn còn hơi sưng, phải nhìn rất kỹ mới phát hiện ra.
Hạ Chấp Ngộ nhìn cô gái nhỏ dễ thỏa mãn trước mắt.
"Vì sao ba đánh em?"
Tống Tương Niệm cắn phải thìa, "Đâu có đánh đâu."
Hắn cũng không mù, cô muốn cắt một miếng cho hắn, Hạ Chấp Ngộ không đói, "Tôi không quá thích đồ ngọt, em ăn đi."
Tống Tương Niệm nhìn quần áo trên người hắn hơi bẩn, cô chuyển tầm mắt về sau lưng áo, toàn là bùn.
Chắc là hắn chạy tới đây rất vội, còn mặc trúng chiếc áo khoác lúc ngã xuống ruộng.
"Anh cởϊ áσ khoác ra đi, bẩn rồi."
"Được."
Hạ Chấp Ngộ hoàn toàn không nhớ đến chuyện này, hắn cởϊ áσ đưa lên xem, mới phát hiện sau lưng thật bẩn.
Tống Tương Niệm đón lấy chiếc áo treo lên móc, trong phòng rất lạnh, Hạ Chấp Ngộ không có thói quen mặc quần giữ nhiệt bên trong, mắt cá chân lộ ra ngoài, hiện tại bị lạnh đến mức cái mũi cũng đỏ lên.
"Lạnh hả?" Tống Tương Niệm vội tìm điều khiển, "Để tôi bật điều hòa."
Vậy tức là hắn không đến thì cô cũng sẽ không mở điều hòa?
Mùa đông ở phương Nam này lạnh buốt xương luôn đấy.
Điều hòa vừa bật, ngoài cửa chợt có tiếng lạch cạch mở khóa, Tống Tương Niệm giật mình nhìn sang Hạ Chấp Ngộ.
Tiêu rồi, cô cứ nghĩ Tống Toàn An đang ngủ say, hóa ra ông ta vốn không có nhà.
"Nhanh, nhanh trốn đi."
Hạ Chấp Ngộ ngược lại không hoang mang như cô, "Trốn ở đâu?"
Phòng của Tống Tương Niệm rất nhỏ, chiếc giường vẻn vẹn một mét năm, bên cạnh đặt một chiếc tủ quần áo đơn giản, một người cũng không vừa.
Cô chạy tới thổi tắt nến, định giả vờ ngủ, nhưng Tống Toàn An đã đi về phía này.
Rất nhanh nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Đã ngủ chưa?"
Tống Tương Niệm không dám thở mạnh, Tống Toàn An nghe thấy bên trong yên tĩnh nhưng cũng không đi ngay, xoay nắm cửa định trực tiếp bước vào.
Tống Tương Niệm điều chỉnh trạng thái, lúc lên tiếng đã hoàn toàn bình thường.
"Ba, con ngủ rồi."
"Ba đi vào nói hai câu thôi."
"Mai rồi nói.
.
.
.
.
."
Tống Toàn An trước giờ có bao giờ chịu nghe lời cô, vẫn muốn làm theo ý mình, Tống Tương Niệm vội nói.
"Khoan đã ba, con hiện tại không tiện lắm."
Tống Toàn An dừng lại, Tống Tương Niệm bật đèn, tầm mắt quét một vòng, cuối cùng dừng trên chiếc giường kia.
Cô xốc chăn lên, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy một con gấu to, hắn không hề nói quá, con gấu này to đến mức một mình chiếm mất nửa cái giường.
Tống Tương Niệm ôm nó lên rồi dùng sức nhét vào tủ quần áo, suýt nữa thì vừa không đóng được vừa hỏng cả cửa.
Cô nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ vẫn còn dửng dưng ngồi đó thì quýnh lên, "Mau nằm vào đi!"
Tống Tương Niệm cũng đã nói đến thế, Hạ Chấp Ngộ không thể không nghe, hắn tháo giày rồi nằm lên, Tống Tương Niệm lập tức phủ cái chăn lại.
Cô vỗ chân hắn.
"Co chân lên chút."
Cái chân dài như vậy, sợ người ta không nhìn ra à!
Tống Tương Niệm tiếp tục cúi người nhét đôi giày của Hạ Chấp Ngộ vào gầm giường, Tống Toàn An đứng ngoài đã hết kiên nhẫn, "Ba vào đây."
Cô nhìn mặt tủ đầu giường, không kịp nữa rồi.
Sau lưng Tống Tương Niệm đã ướt đẫm mồ hôi, "Ba vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra, Tống Toàn An cả người đều là mùi rượu tiến vào, ông ta nhìn Tống Tương Niệm đứng bên giường, cô bèn lấy luôn lý do này muốn nhanh chóng đuổi ông ta đi, "Có chuyện gì ba nói nhanh đi."
"Còn đau không?"
Tống Tương Niệm khẽ cắn môi dưới, lắc đầu.
"Ba không nên đánh con."
Tống Tương Niệm nhấc mày, ông ta uống rượu đến mức không còn tỉnh táo rồi sao? Thế mà Tống Toàn An lại còn có thể có lúc thấy ăn năn hối lỗi, "Không sao, không đau."
"Ra ngoài ăn chút gì đó đi."
"Không cần đâu, không đói."
Thấy Tống Tương Niệm qua loa đáp, Tống Toàn An buồn chán dời tầm mắt lên giường cô.
Ông ta thở ra một hơi, Tống Tương Niệm theo đó mà hồi hộp.
Tống Toàn An dĩ nhiên biết trên giường cô là cái gì, lại là cái con gấu to tướng kia.
"Con thật sự không đói, con vừa gọi bánh ngọt bên ngoài về rồi, ăn no buồn ngủ thôi."
Hạ Chấp Ngộ nằm dưới chăn, tuy là thở rất nhẹ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy phập phồng lên xuống.
May mắn Tống Toàn An đang say rượu nên không nhận ra.
Ông ta tiếp tục chuyển tầm mắt, nhìn thấy chiếc áo khoác treo trên móc.
"Cái này của ai?"
Tống Tương Niệm hoàn toàn quên mất, "Của người khác."
Mắt thấy Tống Toàn An vẫn muốn đi qua đó, Tống Tương Niệm vội bổ sung, "Hôm đó con về muộn, trời lạnh nên người ta cho mượn thôi."
Tống Toàn An uống rất nhiều rượu, cũng không phải người biết ăn nói, "Con ngủ đi."
"Được."
Ông ta đứng đó không đi, Tống Tương Niệm cũng đứng im không động đậy.
Tống Toàn An chỉ lên giường cô, "Ngủ."
Tống Tương Niệm đi về giường, vén một góc chăn lên nhưng không định nằm xuống.
"Ba, ba ra ngoài trước đi."
"Ba nhìn con ngủ."
Hôm nay ông ta lại uống rượu rồi phát điên kiểu mới gì đây?
Ngón tay Tống Toàn An hơi động, ông ta đúng là bị rượu khơi lên thứ cảm giác ăn năn kia trong lòng.
Ông ta cảm thấy bản thân thiếu Tống Tương Niệm rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ của ông ta, xem ra không nhìn thấy cô nằm vào chăn thì sẽ không đi.
Tống Tương Niệm mở một góc chăn, đưa chân vào trong, đụng trúng chân Hạ Chấp Ngộ.
Cô giả vờ ngáp một cái, "Con buồn ngủ lắm rồi."
"Được, ba ra ngay đây."
Tống Tương Niệm nhắm mắt nằm xuống, nghe thấy tiếng bước chân của Tống Toàn An đi ra ngoài, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Cô lập tức nhích sang bên cạnh, thế nhưng chiếc giường quá nhỏ, suýt chút nữa thì lăn luôn xuống đất.
Hạ Chấp Ngộ vòng tay ôm lấy eo cô, vững vàng giữ lấy, hắn không tốn nhiều sức dễ dàng đưa cô nằm ngay ngắn về giường.
"Đừng có làm loạn nữa, khéo lại kéo ba em đi vào đấy."
Trên lưng Tống Tương Niệm như có sợi dây xích nóng rực quấn lấy, cô đẩy cái tay của Hạ Chấp Ngộ, lỗ tai vểnh lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tống Toàn An vậy mà vẫn chưa định đi ngủ, ngồi ở nhà ngoài mở một chai rượu, tự rót tự uống.Giọng nói của Hạ Chấp Ngộ rất nhẹ, sát bên tai Tống Tương Niệm, "Xem chừng đêm nay tôi không về được rồi?"
"Xuỵt!"
"Giường này của em nhỏ quá, chật chết tôi."
Tống Tương Niệm muốn ngồi dậy, Hạ Chấp Ngộ lại kéo cô về, hai người lôi lôi kéo kéo, chất lượng giường không được tốt lắm, phát ra tiếng kèn kẹt.
Tống Toàn An ở bên ngoài tức thì nghe thấy.
"Tương Niệm, không ngủ được thì ra đây ăn chút gì đi."
Tống Tương Niệm hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Không biết ông ta định ở ngoài đó ăn uống bao lâu, mà Hạ Chấp Ngộ muốn ra ngoài cũng chỉ có duy nhất một con đường đó.
"Vì sao ông ta đánh em?"
Vừa rồi Tống Toàn An cũng đã chính miệng thừa nhận rồi, Tống Tương Niệm không còn che đậy được nữa.
"Tôi muốn trả tiền bồi thưởng lại cho Chu gia."
Hạ Chấp Ngộ ngắm nghía gò má trái của cô, "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
"Hết rồi, chảy máu mũi nên nhìn ghê vậy thôi, chứ cũng không sao cả."
Tống Tương Niệm không dám nói nhiều, cô nhanh chóng tắt đèn, ánh sáng từ phòng khách theo khe cửa bên dưới tiến vào, cô ngồi trên giường không dám động lung tung.
"Muộn lắm rồi, em ngủ đi." Hạ Chấp Ngộ ra hiệu cô nằm xuống.
"Tôi không buồn ngủ chút nào, vẫn tỉnh lắm."
Hắn biết cô e dè chuyện gì, bèn tự mình ngồi dậy, đưa chân ra khỏi chăn, trở về tư thế ngồi vừa rồi.
"Ngủ đi, chờ ba em về phòng ngủ tôi sẽ đi."
Tống Tương Niệm thật ra đã buồn ngủ díp cả mắt rồi, cô vừa muốn nằm xuống gối, đã bị Hạ Chấp Ngộ nắm lấy cánh tay kéo qua.
Mặt cô gối lên một cái gì đó rất ấm áp, Tống Tương Niệm sờ sờ, phát hiện vậy mà lại là đùi của Hạ Chấp Ngộ.
Cô gấp gáp muốn ngồi dậy, trên đầu lại có thêm một bàn tay nữa đè xuống.
Cô hơi nhấc được đầu dậy, hắn lập tức ấn cô nằm về.
Tống Tương Niệm sợ xảy ra chuyện như vừa nãy, đành ngoan ngoãn nằm im.
"Hạ Chấp Ngộ, ba tôi uống rượu có thể ngồi hết nửa ngày."
"Ừm?"
Âm thanh phát ra càng ngày càng nhỏ, hắn không nhe thấy.
"Tôi sợ là ông ấy không ngủ nữa, uống một mạch đến sáng mai."
Hạ Chấp Ngộ thật sự nghe không rõ, hắn hơi cúi người, muốn ghé tai đến bên môi Tống Tương Niệm.
Thế nhưng vì trời tối căn không chuẩn, khuôn mặt hắn đụng phải môi Tống Tương Niệm.
Hô hấp của hai người thoáng gấp gáp, Tống Tương Niệm quay đi, lén lút đưa tay che miệng, Hạ Chấp Ngộ cũng không nói gì nữa.
Nhưng còn chưa tới mười giây, Hạ Chấp Ngộ đã không nhịn được hỏi, "Em hồi hộp à? Sao thở nặng thế?"
"Người không thở sẽ chết."
Hạ Chấp Ngộ phì cười, "Ngủ đi, lát nữa tôi sẽ tự đi."
Tống Tương Niệm cũng không biết Tống Toàn An còn muốn uống rượu đến bao giờ, cơn buồn ngủ ập đến, cô gắng gượng chống đỡ mi mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã không chống lại được cơn buồn ngủ rồi.
Ngủ một giấc dậy cũng không biết bây giờ là mấy giờ, đại não của Tống Tương Niệm chậm chạp hoạt động, phát hiện cái đầu cô đang nằm trên chiếc gối của mình nên đoán là Hạ Chấp Ngộ đã đi rồi.
Cô vẫn chưa mở mắt, rụt rè lần mò xung quanh, bên cạnh quả nhiên không có người.
Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng ken két từ ngoài phòng khách truyền vào, giống như có người đẩy ghế ra.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy đèn ngoài đường vẫn còn bật.
Tống Tương Niệm tìm dép đi vào, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Tống Toàn An uống đến mức cả người loạng choạng mất phương hướng, Tống Tương Niệm hơi tức giận.
"Uống một chút là được rồi, ba muốn uống chết luôn sao?"
"Ba không say, tửu lượng của ba, con yên tâm.
.
.
.
.
."
Tống Tương Niệm không muốn nói nữa, xoay người định quay về phòng, bỗng nhiên cô dừng lại, hỏi ông ta.
"Cả đêm qua ba đều uống rượu ở đây sao?"
"Không thì.
.
.
.
.
.
uống ở đâu được?"
Vậy Hạ Chấp Ngộ đi thế nào?
Tống Tương Niệm đóng cửa, lần mò bên vách tường, cô bật đèn trong phòng lên, quả nhiên nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đứng cạnh cửa sổ.
: Tranh thủ có thời gian nghỉ giữa chặng đăng chương thay lời cảm ơn các tỷ muội bạn đẹp đã donate ủng hộ cho Bát mấy ngày qua nè.
Yêu thương rất là nhiều luôn : : :