Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Hạ phu nhân đi vào đến Ngự Hồ Loan, gọi Hạ Chấp Ngộ.
Trong nhà im ắng không có một bóng người, Hạ phu nhân cúi người đổi dép rồi đi vào. “Chấp Ngộ......”
Không biết là lại đi đâu rồi, bà gọi điện cho Hạ Chấp Ngộ, phát hiện tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ truyền ra.
Chiếc điện thoại nằm im lìm trên giường lớn, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Hạ phu nhân không quá để tâm, thế nhưng vừa đi đến trước cửa phòng thay đồ thì phát hiện ra bất thường.
Trên mặt đất lộn xộn bừa bãi, toàn bộ quần áo bên trong đều bị lấy ra, đến cả chỗ đặt chân cũng không có. Hạ phu nhân giẫm lên quần áo đi vào, sau đó dừng lại trước một cánh cửa tủ, đưa tay mở ra.
Quả nhiên Hạ Chấp Ngộ đang ngồi bó gối bên trong, Hạ phu nhân muốn lôi hắn ra ngoài.
“Chấp Ngộ, đi ra đây.”
Tuy Hạ Chấp Ngộ không thể tiếp tục lùi về sau, nhưng Hạ phu nhân làm thế nào cũng không lôi được hắn ra ngoài.
Hạ phu nhân không cố sức nữa, cầm điện thoại tìm số của Tống Tương Niệm.
Giọng nói buồn buồn của Hạ Chấp Ngộ truyền ra, “Mẹ muốn tìm ai? Bác sĩ tâm lý sao?”
“Mẹ tìm Tương Niệm, để con bé tới xem thành quả lao động của mình bị con phá hỏng thành cái dạng gì.”
“Cô ấy sẽ không đến nữa.”
“Bị con chọc giận bỏ đi rồi?”
Hạ phu nhân mở wechat, Hạ Chấp Ngộ vươn tay kéo lại cánh cửa.
“Mẹ gấp gáp muốn cô ấy đến xem bệnh cho con như vậy? Rốt cuộc con bị bệnh gì?”
Hạ phu nhân hơi khựng lại, cách một cánh cửa không nhìn thấy khuôn mặt của con trai, “Hai đứa cãi nhau hả?”
“Bác sĩ tâm lý mẹ tìm được...... rất giỏi.”
Suýt chút nữa thì gạt được hắn rồi.
“Đó là lúc bắt đầu thôi, sau này không phải hai đứa đều phải lòng nhau rồi à? Chấp Ngộ, đừng bận tâm bắt đầu là thế nào, tương lai tươi đẹp trước mắt mới quan trọng nhất.”
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu, chôn mặt giữa hai đầu gối.
“Mẹ, mẹ đừng tìm cô ấy, con cũng không muốn gặp lại cô ấy.”
“Thằng bé này sao cứng đầu thế nhỉ?”
Hạ phu nhân thật sự hết cách, không dễ gì mới thấy hắn đi ra, sao chớp mắt một cái đã lại trở về trạng thái ban đầu rồi?
Hai người hao tốn hết cả một buổi sáng, đến buổi trưa, Hạ phu nhân lấy sủi cảo Tống Tương Niệm đã làm xong để trong tủ lạnh ra hâm nóng lại, mang vào cho hắn.
Thế nhưng Hạ Chấp Ngộ trốn trong ngăn tủ không chịu ra, còn giữ chặt cửa không cho Hạ phu nhân mở.
Bà đặt chiếc bát lên mặt đất, “Vậy mẹ ra ngoài, con ăn một miếng lót bụng trước đã được không?”
Hạ phu nhân quay lại phòng thay đồ mấy lần, bát sủi cảo đã nguội ngắt, hắn cũng không động vào một miếng.
Thật đúng là, chỉ vì chút chuyện đó mà phải làm đến mức này à?
Bóng đêm dần buông xuống, Hạ phu nhân muốn gọi cho Hạ Sí Hạ, nhưng nghĩ đến con gái ở bên ngoài khổ cực cả một ngày, mà dù có gọi đến thì cũng chẳng làm được gì.
Nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn là một cảnh thế này.
Hạ phu nhân cầm túi xách ra về, vừa mở cửa thì thấy một bóng người đứng ở bên ngoài.
Tống Tương Niệm không ngờ cánh cửa thình lình mở ra như vậy, cô quay đầu muốn chạy.
“Tương Niệm.”
Hạ phu nhân như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, kéo cô lại, “Sao không vào nhà?”
Tống Tương Niệm cúi gằm mặt, không biết phải đối diện với bà ấy thế nào, “Cháu chỉ đi qua đây thôi ạ.”
“Sao nó biết con là bác sĩ tâm lý?”
Tống Tương Niệm nghe thấy giọng nói xen lẫn lo lắng của bà ấy, nhấc mắt nhìn lên, có lẽ Hạ phu nhân vẫn chưa biết chuyện của Tống Toàn An.”Con cũng không biết, anh ấy không nghe con giải thích.”
“Con mau vào xem đi, cả ngày hôm nay nó chưa ăn gì đâu.”
Hạ phu nhân đẩy Tống Tương Niệm vào nhà, “Chuyện vợ chồng son các con, thẳng thắn nói ra là được có gì đâu.”
Tống Tương Niệm dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ trong nhà nhìn tới Hạ phu nhân, nếu như bà ấy biết cô là con gái của Triệu Lập Quốc thì còn có thể đối xử thế này với cô không?
Chắc chắn sẽ lại giống như Hạ Chấp Ngộ thôi, hận cô đến tận xương tủy.
“Bác......” Thấy Hạ phu nhân sắp đi, Tống Tương Niệm gọi với theo bà ấy.
Hạ phu nhân xoay người nhìn cô.
“Cháu xin lỗi.”
Nếu không do tội nghiệt của Tống Toàn An, năm đó Hạ gia đã không đến mức rơi vào lao đao, Hạ phu nhân cũng không phải góa chồng.
“Con bé này, chuyện đó thì có liên quan gì đến con đâu? Ngược lại là thiệt thòi cho con, tính tình thằng nhóc Chấp Ngộ vẫn thối quắc như thế......”
Trái tim Tống Tương Niệm nhói đau, lại như có hàng trăm mũi đao đâm tới, “Không, anh ấy là tốt nhất, trên đời này anh ấy là người đối xử tốt nhất với cháu.”
“Vậy thì tốt, con mau vào đi.”
Tống Tương Niệm vào trong tìm một vòng, nhìn thấy phòng thay đồ loạn thành một đống cũng không hé miệng một câu, im lặng đi qua cầm bát sủi cảo mang ra ngoài.
Cô cầm túi xách bước nhanh ra khỏi nhà, dùng tốc độ nhanh nhất đi siêu thị, quay về lại tiếp tục bận rộn trong bếp.
Tống Tương Niệm bê đồ ăn nóng hổi vào phòng thay đồ, cô tìm một chiếc ghế thấp rồi đặt bát đũa lên trên.
Cô gõ tay lên cánh cửa hai cái.
“Con không ăn.” Giọng nói chán nản của người đàn ông truyền ra.
“Ăn một chút thôi.”
Hạ Chấp Ngộ hơi ngẩng đầu, ngữ khí cũng cứng đờ, “Tôi đã bảo là không ăn.”
Tống Tương Niệm ngồi xuống đất, “Chỉ có trẻ con mới nhịn ăn vì giận dỗi thôi.”
“Tôi không muốn nghe giọng nói của em.”
Đôi con ngươi của Tống Tương Niệm chợt ảm đạm, cô không nói nữa, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Hạ Chấp Ngộ không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, nhưng biết Tống Tương Niệm vẫn còn ở đó.
“Ông ta chạy trốn mà không đưa em theo sao?”
Tống Tương Niệm chôn mặt vào giữa hai đầu gối, “Có lẽ là không có mặt mũi mà đưa theo, hoặc là gấp quá rồi. Hạ phu nhân hình như không biết chuyện này, anh không nói cho bác ấy sao?”
“Không lẽ em muốn tôi nói cho bà biết, là chính tay bà đã dẫn sói vào nhà?”
Tống Tương Niệm không có sức lực phản bác, cô đứng dậy đi ra ngoài, Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa.