Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
“Tôi không lấy.”
“Không có kẻ trộm nào thừa nhận là mình lấy trộm cả.” Tuyên Tịnh quét mắt từ trên xuống dưới người cô một lượt, “Không phải mẹ cô vừa mới nói đó à? Cô thiếu tiền, ai biết được cô có bí quá hóa liều trộm dây chuyền của tôi bán lấy tiền chữa bệnh cho chị gái cô không? Đúng là tình nghĩa chị em khiến người ta phải cảm động ha!”
Tuyên Tịnh chợt cười khẩy một cái, “Xem cái miệng tôi này, bác ấy đâu phải mẹ cô. Thôi thì tôi sẽ nể mặt anh Chấp Ngộ không báo án, chỉ cần cô trả lại dây chuyền là được.”
Tuyên Tịnh xòe tay ra trước mặt Tống Tương Niệm, “Nhanh chút.”
“Tôi không trộm.”
“Cô thật sự muốn bị đưa đến đồn cảnh sát đúng không?” Tuyên Tịnh chuyển tầm mắt, dừng lại trên chiếc túi xách của Tống Tương Niệm.
Người phụ nữ kia thấy vậy, hai tay ôm chặt chân Tống Tương Niệm, một tay còn đánh liên tục.
“Sao cô có thể là loại người đáng xấu hổ thế này? Cho dù con gái tôi đang bị bệnh thì cũng không cần cô phải làm mấy chuyện của phường trộm cắp!”
Hạ Sí Hạ đã xem đủ những màn kịch tương tự, thấy bọn họ chẳng khác gì đang nhảy qua nhảy lại như mấy diễn viên hài kịch. Thế nhưng Tống Tương Niệm là con gái của Triệu Lập Quốc, sự thật này đã khiến cô ấy quá sốc.
Hạ phu nhân nghĩ đến cái chết của Hạ Thiệu Nguyên, bi thương một lần nữa lại ập về.
Tuyên Tịnh bắt đầu lôi kéo Tống Tương Niệm, muốn giật chiếc túi trên tay cô.
Hạ Chấp Ngộ đứng lên đi qua, dễ dàng hất Tuyên Tịnh ra, “Để tôi.”
Hắn thờ ơ nhìn Tống Tương Niệm, “Đưa túi cho tôi.”
Tống Tương Niệm cũng không dám nói chắc, chưa biết chừng túi này đã bị người ta nhân lúc cô không để ý nhét đồ vào, để gán cho cô cái tội danh này thì chút chuyện đó cũng không quá mất công sức.
Người phụ nữ kia càng lúc càng đánh mạnh hơn, Hạ Chấp Ngộ đứng đó còn nghe thấy rõ ràng tiếng bồm bộp va chạm vào da thịt.
“Diễn đủ chưa?” Hạ Chấp Ngộ mất kiên nhẫn, ánh mắt rét lạnh quét xuống người phụ nữ ngồi bệt dưới đất, “Diễn khoa trương như thế cũng không sợ bị người ta nhìn ra là quá giả tạo à?”
Tuyên Tịnh vội nháy mắt với bà ta, lúc này người phụ nữ mới rụt rè thả tay.
“Cầm đồ của người khác đương nhiên không thể cứ thế mà đi.” Hạ Chấp Ngộ chộp bả vai Tống Tương Niệm, kéo cô vào nhà vệ sinh ngay dưới tầng một.
Tuyên Tịnh đuổi theo, “Hạ Chấp Ngộ, anh muốn làm gì?”
“Giúp mọi người tìm dây chuyền.”
Hạ Chấp Ngộ kéo Tống Tương Niệm vào nhà vệ sinh, Tuyên Tịnh muốn vào theo, cánh cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt cô ta.
Tống Tương Niệm đứng sang bên cạnh, lưng tựa vào vách tường, dáng vẻ như không còn chút sức lực.
Tuyên Tịnh áp tai vào cánh cửa muốn nghe trộm hai người bên trong, thế nhưng Hạ Chấp Ngộ thình lình đấm một quyền lên đó, cái lỗ tai của cô ta suýt chút thì thủng luôn, Tuyên Tịnh kêu một tiếng rồi vội ôm tai tránh ra xa.
“Vậy chồng bà bây giờ ở đâu?” Trong phòng ăn, Tuyên phu nhân quay sang hỏi người phụ nữ kia.
“Lại chạy rồi.”
Tuyên phu nhân xoa cánh tay Hạ phu nhân an ủi, “Chỉ cần ông ta xuất hiện một lần nữa, nhất định chúng ta có thể bắt lại!”
Sau đó tức giận nói, “Bà cũng khổ quá, gia đình đang yên ổn hạnh phúc...... Chỉ nghĩ thôi cũng đủ tức chết, loại cặn bã!”
Hạ phu nhân được Hạ Sí Hạ ôm vào trong lòng, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Người phụ nữ kia còn muốn thuật lại những gì ngày đó nói với Hạ Chấp Ngộ, “Tôi và Triệu Lập Quốc đã sớm không còn tình cảm, đứa con gái ông ta yêu thương nhất là Tống Tương Niệm......”
Hạ Sí Hạ lạnh lùng ngắt lời bà ta, “Tôi không cần biết ông ta thích đứa con gái nào, đều là con của Triệu Lập Quốc, bà không muốn tôi bỏ qua cho Tống Tương Niệm, tôi trước tiên sẽ khai đao với con gái bà......”
Người phụ nữ bị lời này dọa cho im miệng, phong thái của Hạ Sí Hạ không phải nói đùa, chỉ cần đứng ở đó cũng đủ dùng ánh mắt giết chết người khiến kẻ khác kinh hãi.
Trong nhà vệ sinh, Tống Tương Niệm mở túi xách, quả nhiên nhìn thấy chiếc dây chuyền kia.
Cô lấy chiếc dây chuyền ra, muốn giải thích với Hạ Chấp Ngộ.
“Không phải em lấy.”
“Bà ta đánh em như thế, em không biết đánh lại à?”
Cái mũi của Tống Tương Niệm chua xót, “Nhưng em cũng là con gái của Tống Toàn An, không phải sao?”
“Dù sao thì em cũng không phải con gái bà ta.”
Hạ Chấp Ngộ đoạt lấy chiếc dây chuyền kia, ném vào bồn cầu rồi ấn xả nước.
Tống Tương Niệm hoảng hốt muốn giữ hắn lại nhưng đã không kịp, dòng nước xoáy mạnh cuốn theo chiếc dây chuyền nhanh chóng biến mất không còn vết tích.
Chết không đối chứng.
Hạ Chấp Ngộ xoay người mở cửa, Tống Tương Niệm bắt lấy tay áo hắn.
Người đàn ông vung tay hất ra, cánh tay cô buông thõng bên người, nhìn thấy Tuyên Tịnh đã đứng sẵn ngoài cửa.
“Dây chuyền của em đâu?”
“Không có.”
Hạ Chấp Ngộ bỏ lại hai chữ này rồi bước ra.
“Không có?” Tuyên Tịnh nhíu chặt mày, tầm mắt gắn chặt trên người Tống Tương Niệm, “Ngoài cô ta thì có thể là ai vào đây được nữa?”
Cô ta giật chiếc túi của Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ lại xoay người nắm cổ tay cô kéo đi.
Tuyên Tịnh đuổi theo đằng sau, gần như đã dốc toàn bộ đồ bên trong ra ngoài, mặc cho chúng lăn lóc trên mặt đất.
“Không thể nào, anh Chấp Ngộ, anh đều biết được sự thật về cô ta rồi...... sao anh cứ phải giúp cô ta chứ?”
Hạ Chấp Ngộ lạnh nhạt đáp, “Không có chính là không có.”
“Nhất định là cô ta giấu đi đâu rồi.” Tuyên Tịnh chạy vào nhà vệ sinh tìm, Tuyên phu nhân tuy vẫn giữ biểu cảm thong dong, nhưng có vài chuyện đã bắt đầu nhìn ra.
“Tịnh Tịnh, chỉ là một cái dây chuyền thôi, chắc là con để ở đâu mà quên mất rồi.”
“Mẹ!”
Tuyên phu nhân hướng ánh mắt cảnh cáo về phía cô ta, tỏ ý đủ rồi, “Con cũng không thiếu một chiếc dây chuyền, bây giờ bác Hạ đang rất đau lòng, đừng ầm ĩ thêm nữa.”
Hạ phu nhân đè xuống đau nhói trước ngực, “Vì sao khi đó ông ta lại chạy? Nếu có thể kịp thời đưa người đến bệnh viện, biết đâu vẫn cứu được......”
“Nhiều năm như vậy rồi, ông ta vẫn có thể thản nhiên mà sống ư?!”
Người phụ nữ vẫn ngồi bệt trên đất, vốn đã bị dọa im ắng một lúc, lúc này bỗng lại đánh liều chỉ về phía Tống Tương Niệm.
“Triệu Lập Quốc từng ấy năm không hề về nhà, đều là sống với cô ta.”
Hạ phu nhân nâng đôi mắt ướt đẫm, còn thấp thoáng phức tạp không thể nói thành lời nhìn về phía Tống Tương Niệm.
“Ông ta cũng là người có con nhỏ, nhưng khi đó đến Chấp Ngộ còn muốn ra tay bịt đầu mối. Con ở với ông ta suốt thời gian dài như vậy...... không sợ sao?”
Cho dù ông ta là ba ruột của cô, thì ông ta cũng là một kẻ giết người máu lạnh không có nhân tính.
Tống Tương Niệm chưa kịp nói gì, lời nghẹn lại ở cổ, nước mắt nóng bỏng trào ra, “Xin lỗi, xin lỗi bác.”
Hạ phu nhân khóc đến mức cúi gập cả người, Hạ Sí Hạ ngồi xuống ôm chặt bà ấy, “Mẹ, rồi sẽ ổn cả thôi, con sẽ phái người đi tìm, kể cả có phải lật tung từng xó xỉnh lên cũng phải tìm cho ra.”
Người phụ nữ đứng dậy, xồng xộc chạy tới đằng sau Tống Tương Niệm, dùng hết sức lực dồn vào một cú đá này.
“Một mạng đền một mạng, mày quỳ xuống mà dập đầu với nhà họ đi!”
Chân trái của Tống Tương Niệm bị đá mạnh, thân thể nghiêng ngả, khuỵu người xuống, cái trán cũng đập mạnh lên nền đá cẩm thạch.
Đau đớn trên thân thể cũng không áp được đau đớn trong tim, người phụ nữ kia lập tức đè tay lên đỉnh đầu cô, không cho cô cơ hội ngẩng đầu.
Nước mắt không ngừng trào ra, nóng hôi hổi như muốn đốt cháy cả con ngươi của cô.
Hạ Chấp Ngộ khẽ thả bàn tay đang nắm chặt, bước tới đẩy người phụ nữ điên này ra, sau đó nắm lấy cánh tay Tống Tương Niệm muốn kéo cô đứng dậy.
Thế nhưng cô như một con rối mất hồn, quỳ phục ở đó không động đậy.