Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Tống Tương Niệm đưa tay quệt nước mắt, đứng bên đường lớn bỗng không biết phải làm gì tiếp.
Khó khăn lắm mới thuyết phục bản thân bắt đầu với Hạ Chấp Ngộ, không ngờ còn chưa kịp đón một ngày kỷ niệm nào đã chia tay một cách khó coi thế này.
Tống Tương Niệm quay về tiểu khu, nhóm nội trợ đi mua đồ ăn về lại tụ tập một chỗ tám chuyện.
Cô bước nhanh lên lầu, nhìn thấy trên cửa bị người ta dùng sơn phun lên bốn chữ đỏ chót ‘THỦ PHẠM GIẾT NGƯỜI’.
Sơn đỏ còn chưa khô hết, tựa như máu tươi không ngừng chảy xuống.
Tống Tương Niệm vội vàng tìm chìa khóa trong túi xách, muốn mở cửa.
Chiếc chìa ở trước ổ khóa bị chặn lại, mới phát hiện đã bị người ta đổ keo vào trong.
“Ai làm đó! Ra đây!”
Tống Tương Niệm chạy xuống dưới, “Có gan thì ra đây, đừng có lén lén lút lút nữa!”
“Đúng là nhìn không ra mà,” một người hàng xóm ngồi trên bồn hoa chỉ Tống Tương Niệm, ghé tai nói với người ngồi cạnh, “Ngày thường nhìn ngoan ngoãn dịu dàng thế, không ngờ cũng có bộ dạng thế này.”
“Ba cô ta còn dám giết người, cô ta làm sao mà kém được?”
Tống Tương Niệm gọi người phá khóa đến, anh ta cầm hộp dụng cụ đứng trước cửa, nhìn mấy chữ phun sơn trên cánh cửa.
“Đây đúng là nhà cô à?”
Tống Tương Niệm lấy giấy tờ thuê nhà ra cho anh ta xem, “Nhờ anh giúp tôi đổi một ổ khóa mới, cảm ơn.”
Mấy chữ sơn trên cửa cô cũng không định xử lý, dù sao người trong tiểu khu này đều biết cả rồi.
Tống Tương Niệm chờ thay khóa xong mới mở cửa đi thẳng vào phòng ngủ, quay lại đóng cửa, lại kéo hết rèm xuống.
Dù đúng là cô không báo tin cho Tống Toàn An, nhưng cô là con gái của ông ta, giữa hai người họ ngăn cách bởi một mạng người, sao cô có thể tham lam cầu xin Hạ Chấp Ngộ tha thứ đây?
Xe của Hạ Chấp Ngộ sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, lại đi thêm một vòng lớn, cuối cùng dừng lại trước cổng nghĩa trang.
Hắn ôm hoa tươi và tiền giấy xuống xe, đi qua phòng bảo vệ cũng không nói một câu.
Chú Vương thoáng thấy có bóng người lướt qua, “Này, đăng ký!”
Ông ấy thò đầu ra, Hạ Chấp Ngộ xoay đầu, “Là cháu.”
“Cái thằng nhóc này, đăng ký cũng lười hả?”
Hạ Chấp Ngộ đi thẳng đến trước mộ của Hạ Thiệu Nguyên, đặt bó hoa xuống.
Hắn rốt cuộc đã nói chia tay với Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ tháo lớp quấn ngoài rồi cắm hoa vào bình, “Ba, có phải lần đầu con đưa cô ấy tới ba đã biết rồi không?”
“Con xin lỗi, chắc ba nằm dưới đó lo lắng lắm? Nhưng nếu như ba đã biết trước như thế...... thì lẽ ra phải báo một tiếng để con đừng thích cô ấy.”
Chú Vương đi theo vào đây, Hạ Chấp Ngộ vẫn quỳ ở đó không ngoái lại.
“Thấy nơi này sạch sẽ không? Đến cả một nhánh cỏ cũng không có nhé.”
Hạ Chấp Ngộ đốt tiền giấy rồi bỏ vào thùng, cứng ngắc mở miệng.
“Cảm ơn chú.”
“Còn nữa, thấy bia mộ này sạch không? Cậu sờ thử mà xem, đố quệt ra được hạt bụi nào đấy.”
Chú Vương cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là nói nhiều, cùng một nội dung có thể lặp lại hai ba lần không thấy chán.
“Cháu biết đều là nhờ chú, cảm ơn.” Tiền giấy ở trong thùng đốt ra một ngọn lửa đỏ rực, Hạ Chấp Ngộ cầm nắp đậy lên, “Hôm khác mua rượu mang tới mời chú.”
“Tôi thèm mấy chén rượu đó của cậu ấy? Chỉ muốn nói cho cậu biết cô bé kia đã đến đây, nhặt cỏ dại lau bia mộ đều là con bé làm, còn quỳ trên đất dập đầu, sao lúc đó không thấy cậu đến cùng thế?”
Bàn tay của Hạ Chấp Ngộ vẫn giữ trên nắp, “Cô bé nào cơ?”
“Chính là cô bé ngoan ngoãn dịu dàng năm ngoái bị cậu bỏ lại đây ấy, trí nhớ của tôi cũng không đến nỗi nhỉ?”
Tay Hạ Chấp Ngộ hơi nóng, hắn khẽ rụt về, “Cô ấy đã đến đây?”
“Ừ, mua cả một túi hoa quả lớn, bận rộn ở đây một hồi. Tôi thấy con bé dập đầu mạnh lắm, nhưng mà không dám đến hỏi con bé rốt cuộc là làm sao.”
Chú Vương ở đây rảnh rỗi buồn chán cả ngày, đã tự suy đoán ra rất nhiều khả năng.
“Tôi biết mà, vợ chồng son cãi nhau, chắc chắn là cô bé không cãi lại cậu, mới đến đây cáo trạng với ông ấy.”
Hạ Chấp Ngộ thất thần nhìn tấm ảnh trên bia mộ, chú Vương cũng là người nhìn hắn lớn lên, nói chuyện không khỏi lan man dài dòng.
“Cẩn thận ba cậu nửa đêm chạy vào mơ đánh cậu một trận!”
“Sau này chú đừng cho cô ấy vào nữa.”
“Vì sao?”
Hạ Chấp Ngộ đứng lên, bầu không khí xung quanh giống như càng thêm u ám, “Người họ Tống đều không xứng!”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Chấp Ngộ rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn nói chia tay với cô.
Hắn không thể cả một đời này không đưa con dâu của Hạ gia đến viếng mộ, một ngày cô còn là con gái của Tống Toàn An, thì đến cả tư cách đến đây thăm mộ cũng không có.
Hạ Thiệu Nguyên khi đó là mất máu dần mà chết, quần áo Hạ Chấp Ngộ nhuộm đỏ máu của ông, đến khi Hạ Thiệu Nguyên được đưa ra, máu trên người hắn cũng đã đông lại.
Buổi tối.
Tống Tương Niệm trước khi đi ngủ lôi hai chiếc ghế chặn trước cửa, lúc quay về phòng ngủ còn cẩn thận khóa trái.
Nửa đêm thình lình có tiếng động lớn truyền đến, ngay sau đó là tiếng loảng xoảng vỡ vụn, Tống Tương Niệm bật người ngồi dậy.
Rèm cửa vẫn còn phất phơ, cô cẩn thận bật đèn lên, nhìn thấy trên nền nhà đều là thủy tinh vỡ, có cái bắn cả lên giường, hạ mắt nhìn, có một hòn đá lớn nằm im lìm bên cạnh chiếc dép của cô.
“Ai thế? Chán sống rồi à, nửa đêm làm phiền ông đây ngủ!”
Tống Tương Niệm sợ đến mức không dám đến trước cửa sổ nhìn thử là ai, cô sợ giây tiếp theo sẽ lại có một hòn đá ném vào trong này.
Kẻ ném đá bên dưới vậy mà vẫn còn nghênh ngang ở lại đó, “Muốn trách thì trách kẻ giết người trong tòa nhà của các người ấy, ông ta chạy rồi, con gái ông ta cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Bàn tay run rẩy của Tống Tương Niệm vươn ra, ấn tắt đèn.
Cô bịt hai tai lại, đầu cũng chôn trong chăn. Cô sợ, cô rất sợ, sợ những kẻ đó điên rồi, không biết còn có thể làm ra những chuyện gì nữa.