Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Tống Tương Niệm còn chưa kịp tìm phòng đã bị đuổi ra ngoài.
Cô bỏ lại đồ đạc của Tống Toàn An, thân hình gầy nhom yếu đuối kéo mấy chiếc hòm vẫn rất cố sức.
Chủ nhà đứng ngoài cửa giục, “Nhanh lên nhanh lên, lát nữa bị người ta nhìn thấy lại là tôi ăn mắng chứ ai.”
Cô xách chiếc vali da ra đến ngoài, cứ cho là đồ ít, nhưng cũng là chuyển nhà, cô còn phải sống tiếp, mấy thứ bát đũa xoong chảo đều không bỏ được.
“Đây là chìa khóa mới ạ, ổ khóa lúc trước đã bị người ta phá hỏng......”
Tống Tương Niệm đưa cho bà ấy, nhưng chủ nhà xua tay ghét bỏ, “Ai dám lấy chứ, ngộ nhỡ nửa đêm ba cô quay về đây thì sao?”
“Ông ta không có chìa khóa mới.”
“Lòng người khó đoán, ổ khóa kia rõ ràng đang dùng rất tốt chẳng hiểu sao lại bị cô thay mất. Tự nhiên tôi lại phải tìm người thay khóa mới!”
“Vậy cháu sẽ bồi thường cho bác.”
Chủ nhà đóng cửa, “Đương nhiên phải bồi thường, thôi cô mau đi đi, đừng có đứng đây ám tôi không cho thuê nhà được.”
Tống Tương Niệm không thể nhất thời tìm phòng mới ngay, cô thả đống đồ lỉnh kỉnh xuống bên chân, bỗng không biết phải đi đâu.
Hạ gia.
Căn nhà cũ này đã rất lâu không có người ở, Hạ phu nhân trước đó vốn sống cùng Hạ Sí Hạ, nhưng mấy ngày nay bà lại quay về dọn dẹp căn nhà cũ này, cũng trở nên càng ít nói hơn.
Lúc Hạ Chấp Ngộ đi vào đến sân mặt trời đã lặn, nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra khung cảnh vui vẻ trước đây.
Khi đó còn nhỏ, hắn được ba vác trên vai hái lựu.
Mà không lâu sau khi Hạ Thiệu Nguyên mất, cây lựu đó cũng chết rồi.
Hạ phu nhân trồng một cây mới vào vị trí cũ, đến giờ đã mọc lên sum suê.
“Chấp Ngộ.”
Hạ phu nhân đứng trên tầng gọi hắn.
Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu nhìn lên, Hạ phu nhân vẫy tay, “Vào đi.”
Hắn đi vào nhà, nhìn Hạ phu nhân từ cầu thang đi xuống, “Sao con lại về nhà cũ?”
“Chị nói mẹ ở đây.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn mái tóc búi gọn về sau của Hạ phu nhân, bên trán đã có một mảng trắng.
“Mẹ, mẹ già rồi.”
Hạ phu nhân giật mình, vội sờ mặt mình, “Đâu cơ? Không lẽ mấy ngày không đắp mặt nạ nên da bị khô? Thôi xong, phải đi dưỡng da thôi......”
Hạ Chấp Ngộ thấy trạng thái của bà không có chỗ nào khác thường, trong lòng thoáng yên tâm.
“Con muốn thắp một nén hương cho ba.”
Bức tường trong phòng khách treo một bức họa thác nước chảy từ trên cao, Hạ phu nhân đưa một bó hương qua, Hạ Chấp Ngộ rút ra mấy nén.
Hắn quỳ xuống tấm đệm bồ đoàn, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì, Hạ phu nhân muốn lấy hương trên tay hắn.
“Mẹ.”
“Gì đấy? Lúc trước cũng không thấy con gọi mẹ nhiều thế này.”
Hạ Chấp Ngộ dập đầu, trán dừng trên mặt đất hồi lâu không ngẩng lên, “Con muốn ở bên Tống Tương Niệm.”
Hạ phu nhân trầm mặc không đáp, Hạ Chấp Ngộ cũng quỳ ở đó không đứng lên.
Tàn hương rơi xuống tay Hạ Chấp Ngộ, hắn dường như không hề thấy nóng.
Hạ phu nhân đau lòng rút ra, giúp hắn cắm vào bát hương.
“Cô gái tốt trên đời nhiều không kể xiết, người này đã không có duyên với con, thì chứng tỏ hai đứa không hợp.”
“Nhưng chỉ khi ở bên cô ấy con mới cảm thấy mùa xuân là ấm áp, mùa đông là giá lạnh. Chờ mặt trời ló rạng trái tim lại được sưởi ấm.”
Những lời của Hạ Chấp Ngộ rơi vào tai Hạ phu nhân có phần mơ hồ, “Vốn dĩ là như vậy mà.”
“Không phải đâu, không còn cô ấy bên cạnh, bốn mùa không đổi, cũng không cảm nhận được ấm áp. Đối với một người mà nói, đáng sợ nhất không phải là bóng đêm vô tận, mà là ánh nắng chiếu tới rồi lại vụt tắt, ném hắn trở về với đêm đen.”
Tống Tương Niệm như vậy, hắn cũng như vậy.
Hạ phu nhân ngồi xuống, vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Nhưng con có từng nghĩ đến, con bé sẽ vĩnh viễn phải gọi một tiếng ba với ai hay không?”
“Con đã thử nói chia tay với cô ấy.”
“Rất khó chịu đúng không?”
“Khó chịu muốn chết.”
Hạ phu nhân cúi người ôm lấy hắn, “Chấp Ngộ, con không cần lo cho tâm trạng của mẹ, quan trọng nhất là ở chính con. Những ngày tháng khổ sở nhất của mẹ đã qua rồi, hiện tại mong muốn duy nhất cũng chỉ có một chuyện là khiến kẻ gây tai nạn phải đền tội. Nhưng con thì khác, nếu con vẫn muốn ở bên cạnh con bé, thì con phải chuẩn bị thật tốt.”
“......”
“Mẹ sợ con giày vò chính mình, cũng giày vò con bé.”
“Con vẫn muốn thử, không thể cứ thế mà từ bỏ được.”
Hạ phu nhân vỗ lưng con trai, “Hà cớ gì phải giày vò chính mình như vậy?”
“Con không muốn để cô ấy đi.”
Hạ phu nhân không nói nữa, chỉ càng ôm chặt hắn hơn.
......
Hạ Chấp Ngộ tìm đến nhà Tống Tương Niệm đã là mấy ngày sau khi cô rời đi.
Hắn lên tầng, nhìn thấy cửa mở toang, còn có vài người đang dỡ đồ.
Hạ Chấp Ngộ hỏi một người trong đó, “Người lúc trước ở đây đâu rồi?”
“Không biết nữa, hôm nay chúng tôi mới chuyển đến đây.”
Đúng lúc có hàng xóm đi mua thức ăn về, gặp được Hạ Chấp Ngộ thì nổi máu tám chuyện, “Cậu tìm người hả? Con bé đã chuyển đi rồi, nửa đêm bị người ta ném vỡ cửa kính, chủ nhà sao chịu được......”
“Cô ấy chuyển đi đâu ạ?”
“Ai mà biết được.”
Hạ Chấp Ngộ quay về xe, hắn không tìm được cô, gọi điện cũng không có ai nghe máy.
Chiếc xe ra khỏi tiểu khu, tài xế không biết phải đi đâu.
“Hạ tiên sinh, bây giờ về nhà ạ?”
“Cứ đi thẳng đi.”
Tống Tương Niệm đeo khẩu trang đi trên đường, cô vừa sang khu phố nhỏ bên cạnh mua hai cái bánh bao.
Cô tháo khẩu trang, vừa đi vừa chậm rãi ăn, đã hai ngày không hề nhận được đơn đặt hàng mới, cô mở trang web muốn kiểm tra thử một lần nữa, trên trán chợt có thứ gì rất cứng ném trúng.
Đầu cô kêu lên ong ong, trên tóc có thứ gì đó bầy nhầy dính lại, Tống Tương Niệm còn chưa kịp phản ứng đã bị ném thêm vài cái nữa.
Cô ôm trán ngồi thụp xuống, những kẻ vừa ném trứng gà chạy nhanh tới, “Vẫn còn mặt mũi mà ra ngoài à? Mọi người mau đến xem này, cô ta chính là con gái của kẻ giết người đấy!”
Tống Tương Niệm ôm đầu ngồi đó, một người đàn ông đi đến cạnh cô, dí dí đỉnh đầu cô.
Tống Tương Niệm nhanh như cắt túm cổ áo anh ta, như mãnh thú vồ lấy con mồi của chính mình.
“Buông ra!”
Người đàn ông đánh mạnh mấy cái lên người cô, Tống Tương Niệm mặc kệ đau đớn trên thân thể, cũng không quan tâm những quả trứng vẫn tiếp tục phóng tới đây.
Cô không bắt được hết đám người này, nhưng bắt một kẻ là đủ rồi.
Cô nhìn những người qua đường dừng lại vây xem, “Có thể báo cảnh sát giúp tôi không ạ?”
“Đừng nghe lời cô ta, ba cô ta là kẻ giết người, bây giờ còn chạy rồi......”
Bộ dạng của Tống Tương Niệm nhếch nhác bẩn thỉu, bàn tay nắm chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh, “Làm ơn báo giúp tôi, cảm ơn mọi người.”
Có một bác gái nhìn không nổi cảnh cả đám đàn ông bắt nạt một cô gái nhỏ, dứt khoát cầm điện thoại ra.
Người đàn ông đến lúc này mới hơi hoảng hốt, hung ác nhìn Tống Tương Niệm, “Buông tay, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!”
Tống Tương Niệm thà chết không buông, những kẻ khác thấy vậy thì cùng nhau xông lên kéo cô ra.
Cô không quan tâm, sống chết giữ chặt tên đàn ông đó.
Bọn chúng đánh mạnh vào cổ tay cô, trên làn da trắng bóc rất nhanh xuất hiện mấy vệt đỏ, đứng xung quanh đã có vài người không nhìn tiếp được nữa.
“Kể cả ba cô bé giết người thì cô bé cũng chẳng có tội tình gì, các anh không thể đối xử với cô ấy như vậy!”
Bác gái giúp cô báo cảnh sát bước lên, rất nhanh lại có thêm hai ba người lên tiếng nói giúp.
Móng tay gãy, sức lực ở tay càng ngày càng yếu, nhưng kể cả từng ngón từng ngón bị chúng tách ra cô cũng không chịu thả. Đối phương không hề nương tay, bộ dạng như thể có bẻ gãy tay cô cũng không quan tâm.
Cuối cùng vẫn để cho chúng chạy thoát, Tống Tương Niệm cạn kiệt sức lực ngồi bệt xuống đất.
Thứ chúng ném là trứng gà thối, lưu lại trên người cũng là mùi tanh hôi khó ngửi.
“Cô bé, không sao chứ?”
Tống Tương Niệm ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, “Cảm ơn bác, cháu không sao ạ.”
“Cảnh sát sẽ đến ngay thôi, nếu con sợ không dám nói thì để bác ở lại với con.”
“Không sao ạ, cháu không sợ.”
“Sao mà không sợ được chứ, cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, ôi......”
Bác gái lấy khăn giấy ra lau cho cô, “Mấy người đó đúng là không có tình người, không lau được rồi, lát nữa về nhà nhớ tắm gội qua một lượt.”
Cô đợi đến khi cảnh sát đến, nghiêm túc thuật lại chi tiết toàn bộ quá trình.
“Mọi người sẽ giúp tôi chứ? Tôi đã bị quấy rầy rất nhiều ngày rồi.”
“Yên tâm đi, cô cứ về nhà trước, có tin tức chúng tôi sẽ thông báo.”
Được.
Tống Tương Niệm không hề cảm thấy đây là một lời hứa cho có. Xe của Hạ Chấp Ngộ đi lòng vòng trên đường lớn, vẫn là tài xế phát hiện ra Tống Tương Niệm đầu tiên.
“Hạ tiên sinh, là Tống tiểu thư.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy Tống Tương Niệm đang đi vào một tiểu khu, “Mau đi theo.”
Tống Tương Niệm đi đến trước tòa nhà, không lên trên mà bước thẳng tới trước cửa một nhà để xe.
Cô lấy chìa khóa ra, còn chưa kịp mở cửa, phía sau chợt có tiếng gọi.
“Tống Tương Niệm.”
Cô xoay người, nhìn thấy người đàn ông đứng ở đầu cầu thang.
Hành lang trước nhà để xe này rất tối, Tống Tương Niệm lùi về sau trong vô thức, Hạ Chấp Ngộ bước nhanh lên, thấy được bộ dạng lấm lem của cô, “Ai làm?”
“Tiểu Hạ tiên sinh tìm tới là có việc gì sao?”
Tống Tương Niệm lên tiếng, nhưng ngữ khí rất xa lạ.
Trứng gà trên tóc cô đã khô lại, dính chặt, Hạ Chấp Ngộ trầm mặt, “Có người tìm em gây phiền phức đúng không?”
“Vẫn tốt.”
Hạ Chấp Ngộ vừa muốn bước lên, Tống Tương Niệm lại lùi về sau một bước, lưng áp phải cánh cửa, ánh mắt của hắn lúc này mới chuyển tới đằng sau cô. “Em...... ở chỗ này sao?”
Choang——-
Có âm thanh chói tai truyền tới, Tống Tương Niệm nhanh chóng tra chìa khóa mở cửa, sau đó xông vào bên trong.
Nơi này vốn là một tiểu khu chờ phá dỡ, nhà để xe chưa đến mười mét vuông chỉ dùng để đồ linh tinh, hiện tại đã được cô thuê lại.
Ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong căn phòng vừa bị người ta ném vỡ.
Tống Tương Niệm bật đèn, trên giường đều là mảnh vỡ thủy tinh, Hạ Chấp Ngộ còn chưa bước vào trong, trước mũi đã xộc đến thứ mùi ẩm mốc khiến người ta buồn nôn.
Bên trong chất đầy đồ đạc cũ, Tống Tương Niệm xoay người nhìn hắn, chuẩn bị mở cửa đuổi người.
Người đàn ông chống một tay bên mặt cô chặn lại, “Vì sao lại ở đây?”
“Nơi này rất tốt.”
Từ ô cửa sổ vỡ nát chợt có một cái bóng vọt vào, sắc mặt Tống Tương Niệm thoáng trắng bệch.
Người kia vừa thò được nửa người vào trong, còn đang muốn tiếp tục thì nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ.