Chấp Niệm Tương Ngộ

chương 91: đừng đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: CP

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!

Hạ Chấp Ngộ muốn giữ cô lại, hắn bắt được tay Tống Tương Niệm, nhưng bởi vì máu trên tay còn chưa khô nên lại cứ thế tuột mất.

“Tương Niệm.”

Tu Ngọc Mẫn từ trên cao nhìn xuống hắn, “Cậu đừng quên, là vì ai mà con bé phải dùng cái tên này.”

Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu, gần như là ngồi giữa vũng máu.

“Bé cưng, mau đi thôi, nơi này nguy hiểm lắm.”

Cảnh sát vẫn chưa đến, ngộ nhỡ hai người bảo vệ nhất thời mất kiểm soát để ông ta giãy ra thì sao?

Tống Tương Niệm vừa nhấc chân, Hạ Chấp Ngộ không muốn thừa nhận mình có bệnh, nhưng tại một khắc này, hình như hắn phát bệnh thật rồi.

Bóng ma tâm lý nằng nề đè xuống, ép vỡ toàn bộ lý trí của hắn. Tống Tương Niệm nhìn thấy hắn mấy lần muốn đứng lên, nhưng được nửa chừng đều ngã ngồi về.

Cô dĩ nhiên đã nhìn ra trạng thái không bình thường của hắn, “Mẹ, khoan đã.”

Tống Tương Niệm muốn kéo hắn đứng dậy, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy bàn tay đưa ra trước mắt, lập tức nắm chặt.

“Kéo thêm một lần nữa được không?”

Ngón tay hắn càng lúc càng siết chặt, bàn tay Tống Tương Niệm đã hơi đau.

Tu Ngọc Mẫn thu hết vào mắt, tức giận tách ngón tay hắn ra, “Mặc kệ cậu ta, ai mà chẳng biết giả vờ đáng thương.”

Bà cầm tay Tống Tương Niệm muốn đi, Hạ Chấp Ngộ tựa lưng lên tường, mới chỉ có vậy thôi mà hắn đã không dám đứng dậy bước ra khỏi nó.

“Đừng, đừng mang cô ấy đi, làm ơn——-“

Trước đây Tống Tương Niệm cũng từng bị Triệu Lập Quốc mang đi ngay trước mắt hắn thế này.

Hạ Chấp Ngộ chống tay trên đất, bàn tay thu lại, gồng đến mức lộ cả gân xanh, ngón tay thon dài cào trên mặt đất để lại từng đường máu ngoằn ngoèo đỏ tươi.

Lý Hách không yên tâm cũng đã chạy vào đây, nhìn thấy bộ dạng của Hạ Chấp Ngộ còn bị dọa cho một trận.

Anh ta lo lắng nhìn sang Tống Tương Niệm, trong giọng nói mang theo quan tâm, “Không sao chứ?”

Tống Tương Niệm hoàn toàn không nghe thấy, Lý Hách nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ như vừa phải chịu một cú đả kích nào đó lớn lắm, tay chống trên mặt đất kiên cường muốn đứng lên, nhưng chân lại vô lực không động đậy.

“Anh ta làm sao thế?”

“Mặc kệ cậu ta.” Tu Ngọc Mẫn vỗ nhẹ vai Tống Tương Niệm.

Tuy Lý Hách chưa nhận được cái gật đầu của Tống Tương Niệm, nhưng sau bữa cơm này đã tự động coi Hạ Chấp Ngộ thành tình địch.

“Đây là bị dọa đến mức mềm nhũn chân à?”

Sắc mặt Hạ Chấp Ngộ càng trắng nhợt dọa người, sau lưng ma sát với bức tường gồ ghề, từng chút từng chút một đứng lên.

Nhưng vẫn không được——-

Bức tường đằng sau giống như lớp đệm ghê sô pha năm đó, mà trước mặt hắn, rõ ràng trống không chẳng có một bóng người, nhưng Hạ Chấp Ngộ lại cảm nhận được sờ sờ thân thể càng ngày càng lạnh của ba.

Hạ Chấp Ngộ ngã về, nặng nề ngồi phịch xuống.

Trên mặt Lý Hách đều là ý cười chế nhạo, khóe miệng nhếch lên cao.

“Người đó bị làm sao thế?” Cách không xa, có hai nhân viên đứng chụm vào nhau nhìn về phía bên này.

“Không biết, bị dọa ngu người luôn rồi à?”

Tống Tương Niệm rất muốn đứng ra chặn trước người Hạ Chấp Ngộ, giúp hắn cản lại toàn bộ những ánh mắt nhìn kẻ không bình thường và những lời lẽ gây tổn thương không suy nghĩ của người xung quanh.

Tu Ngọc Mẫn nhìn cô.

“Bé cưng, lúc con bị người ta mặc sức bắt nạt, cậu ta đang ở đâu?”

Tống Tương Niệm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tu Ngọc Mẫn ôm lấy bả vai cô, đưa cô ra bên ngoài.

(: Lúc Niệm bị bắt nạt tiểu Hạ đã bảo vệ hết sức rồi (ném dây chuyền làm bằng chứng buộc tội, đẩy người phụ nữ đánh cô, theo về đến nhà, xé giấy vạch tội, kéo cô về nhà mình), thậm chí bỏ qua việc cô là con của kẻ giết ba mình (khi đó vốn là vậy mà), những lúc khác là vì không biết chứ không phải đứng trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt.

Có lẽ Yêu đang muốn ngược lại để đối xứng với lúc Niệm bị bắt nạt đầu truyện. Ngược nam Bát cũng cực kỳ thích (ai theo Bát lâu nay sẽ biết), nhưng nói thật đánh vào bệnh tâm lý của tiểu Hạ mà ngược thì thôi. Tất nhiên mỗi người một quan điểm, với Bát thì nó là vậy.

Bát sẽ không bình luận về cách xây dựng nhân vật và tình tiết của má Yêu. Nhưng bệnh tâm lý thật sự rất đáng sợ, không biết thì miễn cưỡng thôi đi, nhưng nếu biết, thì xin đừng bỏ mặc, đặc biệt là khi bạn biết mình có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng người đó, càng quan trọng thì càng xin đừng quay lưng bước đi..!)

Thích Hựu đang đứng ngoài cửa ngó vào trong, Lý Hách đi ra trước, sợ cậu bé nhìn thấy lại bị dọa nên kéo luôn cậu bé ra ngoài.

Về đến nhà, bảo mẫu đã chuẩn bị xong xuôi nước tắm, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tống Tương Niệm thì truy hỏi không ngừng: “Làm sao thế này? Không phải ra ngoài chơi à?”

“Tạm thời đừng hỏi gì.” Tu Ngọc Mẫn đưa Tống Tương Niệm về phòng ngủ, “Đi tắm trước đã.”

Bà giúp Tống Tương Niệm cởi quần áo dính máu ra, thứ này mang đến điềm xui, Tu Ngọc Mẫn cầm chúng đi xuống tầng vất.

Bảo mẫu đẩy cửa phòng tắm, Tống Tương Niệm đang ngồi trong bồn tắm, thật sự không ngờ bà ấy cứ thế mà vào được.

Cô vội giấu mình xuống dưới lớp bọt.

Bảo mẫu nhìn thấy trên mặt sàn có máu, bèn cầm khăn ngồi xuống lau.

“Dì...... dì ra ngoài trước được không?”

“Hựu Hựu còn nhỏ, tôi sợ tiểu thiếu gia nhìn thấy rồi lại bị dọa sợ.”

Tống Tương Niệm không quen có người bên cạnh lúc tắm, “Lát nữa cháu sẽ lau sạch.”

“Không phải tôi nói tiểu thư, Hựu Hựu là chính tay tôi chăm sóc từ nhỏ, tôi ở Thích gia từng ấy năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.”

Bảo mẫu ném khăn lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Tương Niệm bịt mũi lặn xuống, cô không biết Hạ Chấp Ngộ thế nào rồi, họ cứ thế để lại hắn một mình ở đó, hắn phải làm sao đây?

Tu Ngọc Mẫn đứng bên ngoài gõ cửa, “Bé cưng, mẹ vào nhé?”

“Vâng.” Tống Tương Niệm vuốt nước trên mặt.

Tu Ngọc Mẫn bước vào, liếc thấy chiếc khăn nằm trỏng trơ trên nền nhà, “Bảo mẫu vào đây hả?”

Tống Tương Niệm lau nước đọng lại ở khóe mắt, “Mẹ, con xong ngay đây ạ.”

Tu Ngọc Mẫn ngồi xuống bên cạnh bồn tắm lớn, “Cứ nằm thư giãn thêm chút nữa, còn sợ không?”

“Con không sợ.” Tống Tương Niệm lau máu trên người, bà ấy nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô đặt lên đùi mình.

“Mẹ ép buộc kéo con đi, con có trách mẹ không?”

“Không đâu, sao con trách mẹ được chứ.”

“Bé cưng, con tốt nhất là cắt đứt toàn bộ quan hệ với cậu ta đi.” Tu Ngọc Mẫn đau lòng nhìn con gái, “Dáng vẻ hôm nay của cậu ta con cũng đã thấy rồi đấy, mẹ chỉ mong con có thể tìm một người bình thường, tương lai sống những ngày yên bình hạnh phúc.”

“Con biết.”

Cũng bởi vì trước đây đã chịu khổ quá nhiều, Tu Ngọc Mẫn không muốn cô phải khổ sở thêm nữa.

Tống Tương Niệm nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ đã là mấy ngày sau, thông qua một màn hình tivi.

Mặt mũi gọn gàng trắng trẻo, nhưng không nhìn thấy màu máu, hiện tại đang nhận phỏng vấn.

“Nghe nói đã tìm được kẻ năm đó hại chết ba ngài rồi đúng không?”

Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm máy quay, “Ông ta lại chạy rồi, nhưng người nhà của ông ta đang nhận điều trị tại bệnh viện.”

Chỉ cần không trái pháp luật, truyền thông sẽ bất chấp tất cả mà tìm thêm nhiệt độ từ miếng mồi hấp dẫn này.

Cư dân mạng rất nhanh đã tìm ra tên của bệnh viện nơi con gái Triệu Lập Quốc đang được điều trị.

Ngay lập tức, truyền thông xông vào bệnh viện xin được phỏng vấn, còn tìm đến cả bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ đeo khẩu trang, sắc mặt lạnh tanh như đã quá quen với sự sống và cái chết.

“Không có biện pháp cứu chữa khác, chỉ có thể đổi thận. Bởi vì bệnh tình đã rất nghiêm trọng, không thể kéo dài thêm nữa......”

Thế nhưng là con gái của kẻ giết người, trên lưng ba mình gánh một mạng người, cô ấy sao có thể nhận được sự đồng tình đây?

Ngay trong ngày hôm đó, có người vì kéo lượt xem trên kênh của mình mà tìm cách vào được giường bên cạnh, bắt đầu phát trực tiếp.

Thậm chí còn có người đưa vòng hoa vào bệnh viện.

Vợ của Triệu Lập Quốc chỉ thiếu điều quỳ xuống mà van lạy, “Con gái của tôi vô tội, cầu xin các người tha cho con bé, bây giờ bệnh của nó đã nghiêm trọng lắm rồi......”

Thế nhưng không ai nghe thấy lời bà ta, đây chính là cái mà người ta gọi là báo ứng.

Lý Hạc Lâm tắt tivi, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện, “Rốt cuộc con muốn làm gì?”

Hạ Chấp Ngộ ngồi im ở đó, mắt cũng không nhấc, “Muốn xem thử, lương tâm của Triệu Lập Quốc có còn lại mảnh nào hay không.”

“Con muốn dụ ông ta ra, buộc ông ta xuất hiện cứu con gái mình?”

Hạ Chấp Ngộ khẽ dựa về sau, quay mặt ra cửa sổ, “Hoặc là cũng vô dụng thôi, thế thì cứ để ông ta tận mắt chứng kiến con gái mình đi vào chỗ chết đi.”

“Con có nghĩ tới hậu quả không? Con khiến con gái của ông ta bị dư luận đè ép, không sợ ông ta chó cùng dứt dậu làm ra chuyện tày trời hơn à?”

Nếu Triệu Lập Quốc còn quan tâm đến con gái mình, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong lòng ông ta, “Ngộ nhỡ ông ta làm hại con thì phải làm sao?”

“Vậy con sẽ chờ ông ta, không phải con chết thì sẽ là ông ta chết.”

Món nợ Triệu Lập Quốc giữ hai mươi năm nay cũng đến lúc phải trả rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio