Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp: hộp gỗ, hộp kim loại, và cả những thùng các-tông to bự.
"Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô?" Charlie hỏi.
"Của em rể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi."
Charlie cảm thấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng, "Ưm..."
"Ô không, đó không phải là hộp đựng cốt của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hôm qua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tại sao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô."
Cô cầm lấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kim loại, trông như chó máy.
"Cô chẳng dùng làm gì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không?"
Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin.
"Nó có làm được gì không ạ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làm được cái gì đó.
"Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào."
Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên:
"Tôi là số . Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới: ấn tai trái tôi. Để tua lui: ấn tai phải tôi. Để thu băng: ấn mũi tôi. Để dừng lại: nhấc chân phải tôi. Để thay băng: mở bụng tôi."
Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen.
"Có dùng được gì không?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác?"
"Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Em rể cô... Có phải...?"
"Đúng. Em rể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đem bán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chảy thây."
"Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói, làm sao nó có thể để lộ được!