"Gì thế?" Benjamin hỏi.
"Một anh chàng thôi," Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kỳ nào.
Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: "Manfred Bloor, tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại Học viện Bloor ngày hôm qua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót".
"Không, không phải." Charlie hổn hển.
"Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?" Benjamin hỏi lại.
"Không phải anh ta nói thế," Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường.
Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình.
"Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này."
"Sao bồ có thể..." Benjamin mở miệng định nói.
Charlie kêu lên, "Im coi, Ben. Mình đang lắng nghe."
"Nghe cái gì?"
"Suỵt!"
Khi Charlie nhìn chằm chằm vào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác:
"Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?"
"Đúng vậy!" Một giọng nói khàn khàn đáp lại.
"Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?"
Lại giọng nói khàn khàn. "Tôi không phải là đồ ngu. Đó là lý do."
Một người đàn ông nói: "Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?"
"Đủ rồi!" Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõm vào trong máng xối.
"Charlie, chuyện gì vậy?" Benjamin nôn nóng hỏi.
Charlie thởi dài thượt. Nó bảo, "Mình nghe thấy những giọng nói."
"Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì?" Benjamin tới ngồi sát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin. Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, "đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn". Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêm túc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở.
Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầm thành hình một ông ẵm đứa bé.