Ngay khi khoa Luật bắt đầu biểu diễn, khán giả đều bị tạo hình thần tiên và nhan sắc của Nam Gia làm cho sững sờ, trông cô như mỹ nữ tuyệt đẹp trong tranh họa thời xưa, nhẹ bước dưới làn mưa.
“Má ơi, không hổ là nữ thần, Nam Gia thế này đẹp quá đi mất.” Tại điểm cố định thứ hai, khoảnh khắc chiếc mũ được gỡ ra, Tần Ngạn cũng nhìn đến ngây ngất.
Kết quả quay đầu thì phát hiện Tống Dục vốn chẳng hề nghiêm túc xem chương trình, đầu cũng lệch đi.
Anh ta kéo cánh tay Tống Dục: “Tớ phát hiện cậu đúng thật là kẻ không nhìn vẻ ngoài nha, Nam Gia của chúng ta đẹp như thế mà cậu cũng không đặt vào mắt?”
Tống Dục chợt lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện rồi sao?” Như thể đang nói với chính mình.
“Cậu nói gì cơ?”
Không đợi Tần Ngạn hiểu ra, Tống Dục đã đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
“Này!” Lâm Dung đang hăng say chụp ảnh thì phát hiện con trai mình đột nhiên đứng dậy, bà giữ nguyên tư thế của quý bà sang trọng nhỏ giọng gọi anh.
“Tiểu Dục, con làm gì vậy? Mau trở lại, thiết kế của em trai con sắp lên sàn rồi!”
Nhưng Tống Dục chẳng thèm ngoảnh lại, cứ thế đi mất.
Tần Ngạn cảm thấy đôi khi Tống Dục rất kỳ lạ, nhưng nghĩ chắc anh chán rồi.
Sao lại có người tẻ nhạt đến vậy chứ? Người đẹp dáng xinh đầy rẫy trên sân khấu, vậy mà chẳng thèm đoái hoài.
Tần Ngạn còn đang thầm khịa sự nhạt nhẽo của Tống Dục, thì anh đã xuất hiện ở hậu đài.
Nhìn mớ hỗn độn ở đây, anh hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì, cuối cùng mới biết vedette gặp chuyện.
Nhạc Tri Thời bình tĩnh đứng chỉ huy tại chỗ: “Khúc Trực cậu ổn định trước đã, nhất định phải duy trì tần suất catwalk.
Trần Bì tìm tình nguyện viên và trợ lý, dời hết rương cùng đạo cụ này đi.” Cậu hơi tự trách: “Đáng lẽ lúc nãy tớ nên trông chừng bọn họ dọn sạch chỗ này mới phải.”
Trần Bì vẫn còn rất tức giận: “Chuyện này không phải lỗi của em, do đám người đó chẳng thèm quan tâm, đã nói rồi mà vẫn để đó.
Thi xong chúng ta nhất định phải khiếu nại, để bọn họ bồi thường cho Trần Vũ!”
Bây giờ không phải lúc quan tâm đến mấy chuyện này, Nhạc Tri Thời kéo tay Chu Nhất: “Chu Nhất, phiền anh đỡ Trần Vũ đi thay đồ nhé.”
“Để tớ đi cho.” Tiểu Kỳ lúc này không còn nhút nhát như trước nữa, đứng ra đỡ cánh tay của Trần Vũ: “Chu Nhất còn phải ở sau chịu trách nhiệm điều động người mẫu, để tớ đi thay.”
Lúc bắt đầu, mọi người vì giúp đỡ Tiểu Kỳ, sợ cô ấy nhát gan không dám nói chuyện nên phân vào nhóm tạo hình.
Bây giờ tạo hình cũng đã xong, hậu đài ầm ĩ thật sự cần một cậu con trai.
Chủ đề đầu tiên đã đi được nửa chặng đường, ở sân khấu, Khúc Trực trầm giọng phản hồi mọi thứ trên sàn catwalk, thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.
“Mình em được không?” Trần Bì có hơi lo lắng, Trần Vũ cao hơn mét tám, đừng nói đến đỡ người bị thương, Tiểu Kỳ đứng cùng cậu ta thôi đã thấy chiều cao lệch hẳn rồi.
“Được ạ.” Thái độ của Tiểu Kỳ rất kiên định: “Em đã điện thoại cho hai bạn nam trong lớp tới giúp rồi.”
Tình huống cấp bách, mọi người đành để Tiểu Kỳ giúp Trần Vũ thay đồ.
Sau đó Trần Bì nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm.
“Kiểu cô gái đặc biệt sợ xã hội như Tiểu Kỳ thế mà vì Trần Vũ mà gọi người khác nhờ giúp đỡ? Lại còn đến nơi có nhiều người như bệnh viện?”
Chu Nhất cũng thấy lạ: “Khoảng thời gian trước tớ thấy Trần Vũ luôn kè sát Tiểu Kỳ, ban đầu còn ngại, chẳng lẽ bây giờ…”
“Được nha, bị thương còn thắng được trái tim loli, kèo này không thiệt!”
Nhạc Tri Thời cầm lấy đồ, không quan tâm mấy chuyện trong nhóm, vội vã đến phòng tạo hình tìm Tống Dục.
Khuôn mặt không trang điểm của Tống Dục kết hợp với kiểu tóc làm lộ ra đường nét tuyệt đẹp, nhưng vì để phù hợp với thông điệp của trang phục vedette mà người tạo mẫu đã đeo một đôi kính áp tròng thẩm mỹ màu xanh xám cho anh.
“Lấy được quần áo rồi à?” Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời, đôi mắt màu xanh thăm thẳm càng làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng của anh.
“Ừm.” Nhạc Trí Thời lấy quần áo về, bởi vì mấy bộ trang phục này đều có sự phối hợp cố định, nhưng Tống Dục chỉ đến cứu nguy nên không rõ mặc thế nào, vì vậy cần nhà thiết kế là Nhạc Tri Thời đến giúp anh thay đồ.
Phòng tạo hình chỉ có hai người họ, Nhạc Tri Thời vừa hướng dẫn chia quần áo vừa giao tiếp với đồng đội qua tai nghe.
“Nghe rõ.” Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ba phút là đủ rồi.”
Tống Dục cởi áo len trên người mình xuống, nửa thân trên lộ ra, lúc Nhạc Tri Thời đưa quần áo không cẩn thận nhìn lên rồi xấu hổ cúi đầu: “Ưm, cái này mặc ở bên trong, sau đó áo mưa dài trong suốt kiểu sơ mi ở bên ngoài.”
Nhìn thấy tai của cậu hồng hồng, Tống Dục đang định ghẹo, rõ ràng cái gì cũng đã làm hết rồi mà vẫn cứ xấu hổ như thế.
Nào ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nhạc Tri Thời theo phản xạ dùng áo sơ mi mặc ngoài khoác lên người Tống Dục để che cơ thể anh, vội vàng quay đầu nói với người mẫu đi nhầm vào: “Có người đang thay quần áo.”
Đối phương nhanh chóng nói xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Nhạc Tri Thời thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Tống Dục cười rộ lên.
“Có cần phải vậy không?” Anh bóp mặt Nhạc Tri Thời, chỉ vào chiếc áo sơ mi trong tay cậu, giễu cợt vẻ hoảng loạn chẳng ra sao kia: “Bộ đồ này trong suốt đó.”
Cuộc trò chuyện này thực sự rất quen thuộc.
Nhạc Tri Thời ấp úng nhét quần áo vào trong tay anh, quay lại thúc giục: “Anh thay đồ nhanh đi.”
“Xem ra bé chó con cũng biết bảo vệ đồ ăn của mình ghê nhỉ?” Tống Dục thản nhiên nói, đang mặc lớp áo sơ mi màu xanh trong cùng vào thì đột nhiên phát hiện trên đó bị thấm chút màu đỏ nhạt, giống như là cố ý trang trí như thế nhưng càng giống vết máu hơn.
Tim Nhạc Tri Thời đập rất nhanh, từ lúc Tống Dục đột ngột xuất hiện thì đã vậy rồi, cậu cảm thấy bản thân vẫn không hiểu được anh.
“Sao anh lại biết mà đến giúp vậy?” Cậu hít hít mũi, quay lưng nói nhỏ: “Em tưởng là anh không muốn xuất đầu lộ diện.”
“Đúng là không thích.
Nhưng thái độ của anh là có ý cả đấy, em đâu chịu mời anh đến.”
Nhạc Tri Thời vô thức xoay người, đối mặt với anh giải thích: “Không phải chị Nam Gia đã tìm anh rồi à?”
Tống Dục thay xong quần áo, theo lời Nhạc Tri Thời cầm lấy chiếc mũ cao bồi treo bên hông sau đó nhướng mày, lặp lại lời vừa nãy: “Em không mời anh.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày rồi chợt mở to đôi mắt, cuối cùng bĩu môi.
“Sao lại có người trong ngoài trái ngược như vậy chứ, em còn tưởng anh…”
“Thế sao lại có bé ngốc thế kia chứ?” Tống Dục cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Đợi lâu vậy, kết quả em cũng giống anh, muốn làm anh tức chết mới được à?”
Nhạc Tri Thời đang muốn làm nũng thì tai nghe truyền tới giọng nói của Khúc Trực, cậu không ở lại lâu được nữa, nắm tay Tống Dục dắt anh chạy đến khu vực chờ của người mẫu.
Trên đường đông đúc hỗn loạn, người cậu yêu nhất cùng cậu chạy về phía sân khấu sáng rực ánh đèn, cứ tưởng rằng trang phục đó không thể mặc trên người anh, cuối cùng nó lại được anh khoác lên để mọi người chiêm ngưỡng một cách công khai.
“Hiện tại là bộ cuối cùng của chủ đề thứ hai.” Khúc Trực đứng dưới sân khấu chỉ đạo: “Nhanh nào, còn vài giây nữa thôi.”
Nhạc Tri Thời dẫn Tống Dục đến khu vực chờ của người mẫu, đống rương ở đó đã được dọn đi hết.
Trần Bì vừa thấy Tống Dục là mắt trợn tròn, cảm thán: “Đẹp trai quá trời quá đất… Nhạc Nhạc, kiếp sau anh đầu thai vào nhà hai người được không?”
“Đừng có đùa nữa.” Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, bộ đồ liền thân phát sáng được Khúc Trực thiết kế cho chủ đề thứ hai đã trình diễn xong, người mẫu đang đi vào.
Cậu hướng dẫn nhóm người mẫu cuối cùng, chuẩn bị lên sàn: “Mọi người mở ô, nhớ rõ nhất định phải che ô đi ra nhé.”
Đối mặt với cuộc thi căng thẳng và phức tạp như vậy, đứa trẻ chỉ lởn vởn theo sau anh bây giờ đã có thể một mình đảm đương mọi việc.
Lòng Tống Dục hơi xao động, rất muốn xoa đầu Nhạc Tri Thời.
Trần Bì bắt đầu đếm ngược, tim Nhạc Tri Thời đập liên hồi, nhóm cuối cùng của bọn họ là sự thăng hoa của chủ đề “Mưa”.
Về cơ bản đều do cậu tự mình hoàn thành ý tưởng thiết kế, những thành viên khác chỉnh sửa và bổ sung nội dung.
Nếu như lúc này không phải Tống Dục đứng bên cạnh cậu thì Nhạc Tri Thời dù có căng thẳng đến đâu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cùng lắm chỉ dùng sức siết chặt tay, đi qua đi lại vài bước.
Nhưng hiện tại anh đang ở một nơi, mà Nhạc Tri Thời giơ tay là có thể chạm được.
Thời khắc này nhắc cậu nhớ rằng, vẫn luôn có một người mà cậu có thể yên tâm dựa vào.
Nhạc Tri Thời ôm lấy cánh tay Tống Dục, gọi anh trai: “Bất cứ lúc nào anh cũng nghe thấy giọng nói trong headphone, trường hợp đặc biệt, chúng ta sẽ trao đổi trực tiếp.
À đúng rồi còn có điểm cố định, anh vẫn nhớ lời em chứ? Anh bước đi tự nhiên chút, còn gì nữa ta… để em nghĩ xem.”
Tống Dục thấy cậu thực sự căng thẳng nên dời đề tài, cố ý hỏi: “Anh giúp em chuyện lớn vậy, em thưởng cho anh gì hửm?”
Nhạc Tri Thời nghe xong thì ngẩng đầu, đôi mắt nâu mở to hơn, nhưng rất nhanh chấp nhận kiểu cơ hội của Tống Dục: “Vậy anh nói đi, muốn cái gì em cũng cho.”
“Thật không?”
“Thật, cho anh tất.” Nhạc Tri Thời chân thành như một đứa trẻ, lấy hết đồ chơi của mình ra cho vậy.
Khóe miệng Tống Dục khẽ nhếch, cuồi cùng anh xoa đầu Nhạc Tri Thời.
Đèn trình diễn của nhóm thứ hai màu xanh đỏ có độ bão hòa cao.
Vì vậy mà trong lúc đổi nhóm, đèn trên sân khấu đều tối lại.
“Ba, hai, một.” Trần Bì chỉ đạo tổ người mẫu thứ ba ra sân khấu: “Go!”
Những chùm sáng màu trắng bạc từ trên dần hạ xuống, chiếu sáng sân khấu chữ T dài và hẹp, mưa rơi trên đầu sàn diễn nặng hạt hơn so với hai nhóm diễn trước.
Người mẫu đầu tiên xuất hiện có vóc dáng rất cao, đội mũ nồi đen, đeo khẩu trang đen, cầm một chiếc ô lớn làm bằng keo trong suốt cũng màu đen nốt.
Một sợi dây xích màu trắng bạc quấn quanh tay cầm, uốn lượn đến tận bàn tay cầm ô.
“Bộ này cũng là em thiết kế à?” Tống Dục chăm chú nhìn bước đi của người mẫu, cảm thấy giống như bước chân của phụ nữ.
“Ừm, nhóm này có một nửa là do em thiết kế.”
Áo khoác ngoài của người mẫu là bộ âu phục rộng lớn không vừa người, trên đó dán rất nhiều giấy niêm phong màu trắng, hệt như phong ấn cả cơ thể người đó.
Đợi đến khi người mẫu từng bước đi đến vị trí nửa sân khấu chữ T, Nhạc Tri Thời giữ tai nghe căn dặn người mẫu: “Được rồi, động tác nhanh hơn chút.”
Vừa cất giọng, người mẫu giơ tay trái lên, xé bộ âu phục trên người mình xuống, để lộ ra chiếc váy màu đỏ tươi như lửa bên trong, vứt bộ âu phục không vừa người xuống sân khấu.
Trong lời tán dương của khán giả, người đó cởi mũ ra, buông mái tóc đen dài xuống như thác đổ, tại khoảnh khắc ở điểm cố đỉnh gỡ bỏ khẩu trang, để lộ đôi mắt được trang điểm quyến rũ và môi đỏ nữ tính.
Dưới sân khấu đã có người phát hiện: “Đây là người chuyển giới đúng không?”
“Đúng thế, chẳng trách tìm người mẫu nam, chắc là ngụ ý này!”
“Ngầu quá đi!”
Mở đầu chặng ba đã khơi dậy cảm xúc của khán giả, người mẫu cầm ô đen rời đi, để lại bóng lưng không phù hợp quy chuẩn của thế tục nhưng cực kỳ xinh đẹp.
Ngay sau đó, từng người mẫu lần lượt lên sân khấu, những người trẻ mặc quần áo “rách rưới” được thực hiện bằng nhiều kỹ thuật tái tạo vải, lúc ở điểm cố định mở nút áo, bên trong đính một trái tim màu vàng.
Một người khác mặc chiếc áo khoác đen lớn, bên trên có in đầy những dòng chữ chê bai như “Mày tệ quá”, “Mày xấu chết đi được”, khẩu trang trên mặt mang theo một nụ cười, lúc bước đến điểm cố định thì tháo xuống, bên trong hóa ra vẫn còn một lớp khẩu trang nhưng bên trên in hình khuôn mặt khóc.
Ngoài ra còn có một cô gái mặc chiếc váy dài hoa văn giọt mưa màu trắng, chính diện rất đẹp nhưng sau lưng thì bị xé rách, vô cùng suy sụp, lảo đảo sắp ngã; “Người trên người” mặc quần áo lộng lẫy in đầy tiền giấy nhưng không hề có nụ cười; bà cụ được trang điểm kiểu người già bằng hiệu ứng đặc biệt, trên người mặc váy hoa nhí mà các cô gái trẻ mới mặc… Những người mẫu rất kỳ lạ này đang đi về phía khán giả trong làn mưa, tất cả các hình in trên quần áo của họ thoạt nhìn như những mẫu khác nhau, nhưng trên thực tế đều do chữ “Mưa” hợp thành, từ Giáp Cốt Văn đến Khải Thư, sử dụng các bản in phông chữ khác nhau để soạn thành những câu từ.
() Giáp Cốt Văn: một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được xem là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được xem là một thể của chữ Hán.
() Khải Thư: hay chữ Khải, chân thư; là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy)
Điểm giống nhau là trên tay mỗi người đều cầm chiếc một ô màu đen, tay cầm dùng dây xích quấn lại.
“Sắp tới anh rồi.” Tim của Nhạc Tri Thời đập rất nhanh, cậu nhìn chữ phụ đề trên màn hình thay đổi.
So với thiết kế bắt mắt của khoa Tuyên Truyền thì bối cảnh sân khấu của khoa Luật rất đơn giản, ở chủ đề cuối cùng chỉ còn mỗi một màn mưa.
Là làn mưa rơi trên ô cửa kính, phủ một lớp sương mờ ảo, bên trên có hai hàng chữ rất giống chữ viết tay.
Dòng đầu tiên trước sau không đổi – Rain is a gift of nature.
Nhưng dòng thứ hai sẽ thay đổi mỗi khi có người mẫu lên sân khấu, tương ứng với từng chủ đề của họ.
Dòng phụ đề cuối cùng khép lại chương trình là câu nói trong một bộ phim kinh điển: Love is a force of nature.
Tình yêu là một bản năng tự nhiên.
Khi Tống Dục nhìn thấy dòng chữ trên phụ đề, đã xác nhận được suy đoán của bản thân từ lúc thay quần áo đến bây giờ.
Vì vậy, trong vài giây cuối cùng trước khi bước lên sân khấu, Tống Dục đứng ở lối đi, toàn bộ nhạc nền đều đã tắt, đến gần Nhạc Tri Thời và nói với cậu một câu.
Cũng chính là câu thoại trong phim.
“I wish i knew how to quit you.”
Giá như anh biết làm thế nào để từ bỏ em.
Nghe thấy lời thoại này, cả người Nhạc Tri Thời như bị điện giật đôi mắt trong veo nhạt màu ấy tràn đầy sự bất ngờ và mừng rỡ với ám hiệu của anh.
Cậu kinh ngạc đến mức không nói thêm được câu nào, còn Tống Dục đã bước lên sân khấu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Dục mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam thấm máu, rõ ràng cũng là cầm ô như những người khác nhưng bên ngoài áo vẫn khoác một chiếc áo mưa sơ mi màu vàng sẫm, là một chiếc áo dài trong suốt, dài đến tận bắp chân.
So với mấy bộ quần áo trước đó thì bộ này không có hoa văn, trông cực kỳ tinh khiết.
Hai màu sắc đan xen, hai chiếc áo lồng vào nhau, sự giao thoa cùng thiết kế chồng lên nhau đều rất xuất sắc.
Bên hông anh còn treo một chiếc mũ cao bồi phương Tây trông như sự pha trộn đầy mới lạ.
Đây cũng là điều mà toàn bộ trang phục đang ám chỉ.
Đôi mắt màu xanh u sầu của anh giống hệt như nam chính trong phim.
Mưa to tầm tã như trút nước, Tống Dục cầm ô bước đến đầu sân khấu hình chữ T rồi đứng yên tại chỗ.
Dưới sân khấu, đã có khán giả đoán được tên phim dựa vào lời thoại trên màn hình cùng với thiết kế bộ trang phục.
“Chiếc áo sơ mi đẫm máu, mũ cao bồi và đôi mắt xanh kết hợp cùng nhau.
Đây có phải tưởng nhớ đến Brokeback Mountain không?”
“Vậy bộ này ám chỉ thân phận đồng tính sao?”
Tại điểm cố định, tay phải cầm ô của Tống Dục buông xuống.
Không giống như những người mẫu trước, anh từ bỏ chỗ trú và thẳng thắn đón nhận cơn mưa.
Mà mưa như trút nước cũng đón nhận anh, nước rơi xuống thấm ướt chiếc áo mưa kiểu sơ mi bên ngoài, sau khi đẫm nước, lớp vải trong suốt ban đầu đột nhiên hiện ra màu sắc khác lạ.
Cầu vồng dần dần xuất hiện trong chiếc áo kia.
“Hóa ra át chủ bài của em là cái này!” Trần Bì đột nhiên vỗ mạnh cánh tay Nhạc Tri Thời: “Giỏi quá, em làm sao được vậy?”
“Em đặc biệt xử lý trên vật liệu vải của áo mưa, đồng thời vẽ họa tiết cầu vồng ở lớp ngoài bằng thuốc nhuộm đổi màu, nó sẽ đổi màu khi tiếp xúc với nước.
Khi khô thì không nhìn thấy rõ, gần như là trong suốt.
Tớ đã thử nghiệm cái này rất nhiều lần.
Thuốc nhuộm thì mua ở Quảng Châu đấy.”
“Chuyến đi đến Quảng Châu này rất đáng giá.
Chúng ta không chỉ mua được vải cho hai chủ đề đầu tiên, mà còn cả thuốc nhuộm đặc biệt này.
Cầu vồng đẹp thật!”
“Ừ.” Nhạc Tri Thời nhìn Tống Dục trên màn hình rồi nở nụ cười.
“Sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện, cả bầu trời cũng trong lành trở lại, không phải sao?”
Sau khi Tống Dục quay về, tất cả người mẫu lần nữa bước lên sàn catwalk, nhưng lần này chiếc ô trên tay họ không còn là màu đen nữa mà đã đổi thành bảy sắc cầu vồng.
Mỗi bộ trang phục của người mẫu là một biểu tượng tươi sáng, đại diện cho mỗi người khác nhau.
Họ đứng trên sân khấu nơi cơn mưa nặng hạt đang rơi, phần nhạc nền có tiết tấu dồn dập ban đầu cũng đã chuyển thành ca khúc kinh điển “Singing in the Rain” .
Khi câu hát “I’m singing in the rain” vang lên, tất cả các người mẫu đều giống như vedette Tống Dục, họ bỏ những chiếc ô xuống và gập chúng lại, cùng nhau sánh bước dọc theo sân khấu dài không có cột đèn.
Mọi người đều đứng hướng mặt về phía khán giả, họ ngẩng cao đầu trong cơn mưa nặng hạt, giống như Andy trong phim “The Shawshank Redemption”, dang tay đón trời mưa bão, tận hưởng sự công bằng và tự do.
Các dòng chữ trên màn hình cũng đã thay đổi, trở thành một dòng chữ viết tay rất đẹp.
“Chúng ta không giống nhau, nhưng chúng ta đều ở trong mưa.”
Âm nhạc nhỏ dần, khung cửa kính mờ sương trong màn hình thay đổi, mọi thứ trở nên rõ ràng, mặt trời thay thế cho sắc màu u ám.
Cơn mưa qua đi để lại món quà cuối cùng, đó là một cầu vồng tuyệt đẹp.
Mưa trên sàn diễn đã tạnh, ánh sáng sân khấu trở nên rực rỡ lạ thường, các thành viên trong đội thiết kế cũng lần lượt lên sân khấu đứng cùng những người mẫu.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nhiều sinh viên còn đứng dậy vỗ tay cho bọn họ, dường như đây không chỉ là một buổi triển lãm thiết kế mà là một phát ngôn đầy mạnh mẽ và tuyệt đẹp.
Dưới sự chú ý của mọi người, Nhạc Tri Thời ôm ấp tâm tư đứng bên cạnh Tống Dục, gò má cậu dán một cầu vồng nhỏ, mái tóc mềm mại, mặc áo sơ mi trắng tựa như một thiên thần.
Cũng giống mọi người trên sân khấu này, cậu thẳng thắn nắm tay Tống Dục dưới ánh đèn, cúi đầu thật sâu xuống chào cảm ơn khán giả.
Thời điểm đứng thẳng dậy quay đầu lại, cậu nhìn Tống Dục, cùng nhau cười rạng rỡ.
Tiểu Kỳ vừa kịp trở về với chiếc khăn của Trần Vũ đang quàng trên cổ.
Khúc Trực và Nam Gia ôm nhau, Trần Bì đỏ hoe khóe mắt, Chu Nhất thường hay tự ti, lúc này cũng đã có thể cười tràn đầy tự tin.
“Cảm ơn khoa Luật đã mang đến cho chúng ta một buổi trình diễn trang phục thật tuyệt vời, sau đây xin mời phần trình diễn của khoa tiếp theo!”
Một giấc mơ viển vông đã kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi sân, giữa đám đông hỗn loạn, Tống Dục đi phía sau Nhạc Tri Thời, anh nắm tay rồi kéo cậu ra khỏi đám đông hỗn loạn.
Bọn họ thật sát gần nhau, lưng của Nhạc Tri Thời gần như có thể dựa vào ngực Tống Dục, nhưng trên áo mưa của anh vẫn còn dính nước, không muốn cậu bị ướt nên vẫn giữ chút khoảng cách.
Nghĩ đến điều gì đó, Tống Dục cúi đầu, đến gần hỏi: “Tại sao em lại biến lớp áo sơ mi bên ngoài thành áo mưa?”
Hai chiếc áo được xếp chồng lên nhau tưởng nhớ đến cái kết đẫm nước mắt của bộ phim “Brokeback Mountain”.
Ennis đã mất Jack mãi mãi, ngay cả tro cốt cũng không thể đem đi, khi tìm thấy chiếc áo sơ mi và một tấm bưu thiếp trong tủ của Jack, anh buồn bã kêu lên vì biết rằng đây là tất cả những gì anh có.
Rời khỏi lối đi chật chội, bước vào hậu trường tương đối rộng rãi, Nhạc Tri Thời lùi lại một chút rồi bước đến bên cạnh Tống Dục.
“Lúc thiết kế bộ trang phục này, em đã suy nghĩ rất nhiều.
Em nghĩ về chuyện anh lạnh nhạt với em sau khi lên đại học.
Lần đầu tiên em đến trường tìm anh, em đã cầm một chiếc ô trong suốt không thể che bất cứ thứ gì.
Lúc đó, chắc tâm ý của em đã hoàn toàn bị phơi bày ra, chỉ là vừa hay anh cũng đang lừa gạt chính mình.
Với anh mà nói, em sẽ luôn bị nhìn thấu.”
“Anh có biết không?” Cậu thử dùng một giọng điệu thoải mái để giãi bày: “Trước khi tỏ tình với anh trong lúc mê man, suốt khoảng thời gian bối rối đó, em nhớ có một ngày trời mưa rất to.
Hôm đó em không thể ngủ được, lại không dám tìm anh, vì vậy mà đã xem bộ phim này, đọc xong cuốn tiểu thuyết, trong đó có nói: ‘Em đặt áo sơ mi của anh ở trong áo sơ mi của em, nghĩ rằng em có thể bảo vệ anh.”
Hậu trường ồn ào, để Tống Dục nghe rõ nên Nhạc Tri Thời đã áp người rất gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt Tống Dục.
“Hai chiếc áo này tượng trưng cho hai người họ.
Dù cuối cùng không giữ được gì thì chúng cũng giống như hai tấm da không thể tách rời, vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Tống Dục im lặng lắng nghe, anh nghĩ đến quả địa cầu mà mình đã gói từng lớp.
Câu chuyện tình cảm giữ áo sơ mi của người yêu không phù hợp với tính cách của Nhạc Tri Thời, nhưng lại rất giống với mấy chuyện ngu xuẩn mà anh sẽ làm.
“Lúc ấy, mưa bên ngoài ký túc xá rất lớn, lớn đến nỗi khiến em bắt đầu nghĩ lung tung.
Tưởng tượng thử nếu là em, nhất định sẽ không làm lớp áo sơ mi bằng vải bông bên ngoài, nhất là vào những ngày mưa như vậy.”
Cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tống Dục, nụ cười thuần khiết giấu trên môi.
“Em muốn làm một chiếc áo mưa trong suốt, để bảo vệ anh khỏi màn mưa.”
___________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vào đêm sau khi xem Brokeback Mountain, Nhạc Tri Thời quyết định viết thư tuyệt mệnh để lại tro cốt, nhưng lúc đó cậu chỉ dám viết chỗ người nhận: Tống Dục, anh trai của em.