“Ủa? Chị, không phải chị mới cầm thức ăn này đi công viên sao, tại sao lại cầm về vậy?” Khả Lệ không hiểu hỏi.
“Không phải em phải đi Pháp sao, tại sao vẫn ở đây?” Khả Na rất khó hiểu em gái của mình có phải nữ tiếp viên hàng không hay không? Còn nói nó chuẩn bị cuốn gói rồi, lại còn lừa gạt cô bảo đi làm việc?
“À! Đồng nghiệp trong công ty em điều ban, chuyến tiếp theo em mới bay.” Cô sẽ không nói cô cầm tiền, quay lại làm quân sư, “Đúng rồi, chị còn chưa nói tại sao lại đem thức ăn về?”
“Chị đi công viên nghe được có người nói, có một người xấu báo cảnh sát đem những chú chó lang thang kia bắt đi, có lẽ bây giờ đã chết không đau đớn gì rồi.” Khả Na khổ sở nói.
“Không thể nào? Anh Đông Lôi tàn nhẫn như vậy sao?” Khả Lệ nhăn chân mày.
“Cái gì? Liên quan gì tới anh ta?”
“A! Không có.” Thảm, cô lại lỡ miệng.
“Em làm trò, rốt cuộc anh ta làm gì với những con chó lang thang đó?” Khả Na trừng mắt nhìn em gái.
“Không có đâu!”
“Làm sao có thể không có? Chẳng lẽ em quên khi còn bé anh ta đối với những con vật như vậy như thế nào sao? Anh ta là người không có tình người, anh ta là ác ma, chị ghét, anh ta đều muốn ăn hiếp, anh ta không muốn chị sống dễ chịu, mà bây giờ anh ta còn xuống tay với những con chó lang thang đáng thương kia.”
“Chị à, không nhất định là anh ấy!” Hi vọng lúc này anh Đông Lôi không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ rất kinh khủng, bởi vì chị cô nổi giận là đáng sợ nhất rồi.
Nhưng ông trời luôn thích trêu cợt người, thích nói đùa, cố tình để anh xuất hiện, hơn nữa còn rất thảm hại, anh đang ôm trong ngực một con chó nhỏ đeo cái nơ bướm thật to.
“Một niềm vui ngạc nhiên đấy!”
Nghe tiếng nói, hai chị em đồng thời xoay đầu lại, bây giờ Khả Lệ muốn đập đầu vào tường thôi, mà Khả Na còn nhìn con chó nhỏ trong ngực hắn, gương mặt con chó nhỏ quen thuộc cô không thể quên được.
Đó là con chó lang thang nhỏ nhất cô cho ăn, bình thường nó đều bên mẹ mình, nhưng bây giờ….
“Mẹ nó đâu?” Khả Na lạnh lùng hỏi.
“Hả? Em nói tục?” Đông Lôi sanh mắt.
“Em không có tâm tình nói đùa. Mẹ nó đâu?” Đến lúc nào rồi vẫn còn nói đùa, cô thật sự không buồn cười.
“Anh… Anh không biết.” Mặt anh vô tội nói, nhìn con chó nhỏ trong ngực anh có chút tương tự.
“Nói bậy, là anh đúng không? Anh báo cảnh sát để cho người bắt những con chó kia đúng không?” Anh không thích chó là chuyện mọi người trên toàn thế giới đều biết.
“Cái gì? Anh không biết.”
“Khi còn bé anh đã từng làm vậy, khó trách lớn lên anh lại làm lần nữa. Tại sao lại làm vậy? Em không có mang bọn nó về rồi, bọn nó ngoan ngoãn đợi ở công viên ảnh hưởng đến anh sao?” Khả Na lớn tiếng nói.
Đông Lôi có chút tức giận, bất mãn gầm nhẹ, “Anh đã nói là anh không có, tại sao em không tin anh?”
“Nói bậy, nếu như không phải anh, tại sao Tiểu Hắc ở trong tay anh? Nó cùng mẹ nó luôn luôn như hình với bóng.”
“Anh đến đó, chỉ thấy nó núp ở dưới gốc cây.”
“Tại sao anh đi tìm nó? Không phải anh ghét chó nhất sao? Không nên lừa em nói bây giờ anh thích chó, một người không có tình yêu động vật không thể trong một đêm đột nhiên biến thành một người yêu chó cả.” Khả Na lạnh lùng nói.
“Diêu Khả Na!” Anh nổi giận thô lỗ đem con chó trong ngực vứt xuống ghế sa lon.
Con chó sợ hãi, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đáng thương, càng cho thấy anh hung ác.
“Anh mặc kệ em có tin không, lúc anh đi xác thực chỉ còn lại con chó ngu ngốc này, vì muốn lấy lòng nó khiến nó nguyện ý để anh giúp nó cột nơ con bướm, nó cắn tay anh chồng chất vết thương. Không sai, không thể nào anh có thể thích chó, nhưng không chứng minh anh là người giết chó, sẽ nghĩ đuổi tận giết tuyệt chó toàn thế giới. Em ghi hận chuyện lúc nhỏ anh ăn hiếp con chó, anh rất xin lỗi, nhưng khi anh còn nhỏ, sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm không thể tha thứ, anh chỉ đơn thuần ghét con chó đần kia hấp dẫn chú ý của em, bởi vì em không hề keo kiệt nụ cười đối với nó, đối với anh một chút tươi cười cũng không nguyện ý cho anh, khoé miệng cong lên cũng cảm thấy lãng phí, cho nên anh hận nó.”
“Bởi vì em cười với con chó, không cười với anh, cho nên anh ăn hiếp nó?” Nghe lời nói như vậy, Khả Na không biết nên khóc hay nên cười?
“Đúng vậy! Như thế nào? Anh không thể làm như vậy sao?” Anh tức giận rống to.
Con chó kia không biết sống chết còn rên ư ử muốn bò lên quần anh, rõ ràng vừa mới bị anh hung dữ, vẫn nghĩ muốn để anh ôm.
Thật ra Đông Lôi cũng mềm lòng, định đưa tay ôm nó, nhưng khi anh thấy trong mắt Khả Na sự lo lắng mà anh nghĩ không thể có được.
Anh cố gắng như vậy, tay còn mơ hồ đau, tất cả chỉ muốn lấy lòng cô mà bị thương, cứ tưởng rằng cô sẽ cảm động, nhưng cô lại lên án anh mà không có căn cứ!
Con chó ngu ngốc này chỉ cần dùng ánh mắt vô tội, mà có thể lấy được khát vọng của anh.
Ánh mắt của anh cũng rất đáng yêu, rất vô tội a! Tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy?
Tại sao cô không thể như những người phụ nữ khác, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, liền đổ dưới chân anh?
Nhưng nếu như cô làm như vậy, cô không phải Diêu Khả Na rồi, cũng không thể làm cho anh mê luyến đến sắp phát điên.
Khi con chó cố gắng dùng đôi chân đáng yêu của mình muốn bò lên, Đông Lôi tức giận vươn tay ra, con chó lại trở về ghế sa lon, con chó kêu càng thêm thê thảm.
“Tư Mã Đông Lôi, anh làm gì giận chó đánh mèo con với chó nhỏ như vậy!” Dưới tình thế cấp bách Khả Na nắm lấy tay anh, chỉ sợ anh lại vung tay lần nữa.
“Đúng, anh chính là muốn giận chó đánh mèo, dù sao trong lòng em, anh không bằng một con chó rồi. Anh khuyên em mau mau đem nó giấu kỹ, nếu không anh sợ thú tính anh bộc phát, buổi tối đem nó nấu thành lẩu chó ăn hết.” Tức giận nói cho hết lời, anh giống như mưa to gió lớn trở về phòng, sau đó dùng sức đóng cửa, cho thấy anh tức giận, uất ức.
Nhất thời, không khí bốn phía trở nên thật nặng, không có người nói chuyện, chỉ có con chó nhỏ đáng thương vì không ai ôm, sủa không ngừng.
Khi nó nhìn thấy Khả Na, liền bước đến gần cô, sau đó dùng miệng đẩy cánh tay cô.
Khả Na hồi phục tinh thần ôm lấy nó, im lặng ngồi trên ghế sa lon.
“Chị à, anh Đông Lôi chỉ muốn lấy lòng chị, anh ấy hỏi em làm thế nào để chị vui, em mới nói cho anh ấy chuyện chị nuôi chó lang thang, chị hiểu lầm anh ấy rồi.”
Khả Lệ thấy chị gái không nói lời nào, đành phải bỏ đi, để cho chị cô một mình suy nghĩ một chút.
Khả Na vẫn không nói chuyện. Khi cô nghe Đông Lôi tức giận gầm nhẹ thì cô cũng biết mình quá mức xúc động, làm tổn thương lòng tốt của anh.
“Tiểu Hắc, nếu như không phải anh ấy ôm em đi, có phải em cũng giống những con chó khác bị bắt đi không.”
“Gâu gâu.” Tiểu Hắc sủa hai tiếng, coi như là trả lời.
Coi như Tiểu Hắc không bị bắt đi, nếu không có Đông Lôi, có lẽ căn bản con chó nhỏ như vậy không thể chịu được rét lạnh ban đêm……….
Rõ ràng anh không thích chó, lại làm như vậy, chỉ muốn lấy lòng cô?
Khả Na nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, sau đó từ từ không thấy.
Lòng cô không thể khép chặt được nữa, bởi vì có người cố ý muốn mở ra, mà người kia chính là người đầu tiên mà cô muốn giao trái tim khép chặt này.
“Tiểu Hắc, em nói cho chị biết, chị nên làm cái gì?” Cô cố gắng như vậy, cố gắng kháng cự sức quyến rũ của anh, cố gắng không trở thành bông hoa trong vườn hoa của anh.
Cô thật sự cố gắng, nhưng vẫn không tự chủ được nhịp tim tăng nhanh khi nhìn anh.
“Nếu tiếp tục như vậy nữa, nên làm gì cho phải đây?” Cuối cùng cô sẽ không có cách đứng trước mặt anh, cũng không thể che giấu được mình thật yêu anh, đến lúc đó phải làm sao?
Trả lời nàng, chỉ là tiếng sủa đáng thương của Tiểu Hắc.
Anh không ngủ được.
Trên thực tế, anh đã không ngủ được mấy ngày rồi, bởi vì lòng anh cực kì khó chịu.
“Thiếu gia, hôm nay không hát sao?”
Người nói chuyện, là người giúp việc mới tới, tên Xuân Phong, bởi vì cha mẹ anh (Xuân Phong) hi vọng anh sống tốt như gió xuân, thông minh như gió xuân, đối mặt với tương lai có thể trải qua như gió xuân, cho nên anh đương nhiên biết đối mặt như thế nào với tương lai của anh như thiếu gia Mộc Xuân Phong. (đoạn này hơi khó hiểu ha =.=)
Việc của anh là phục vụ cuộc sống hàng ngày của Đông Lôi, luôn luôn thông minh lanh lợi như anh vừa vào khu nhà cao cấp này, cũng biết trước phải nắm rõ sở thích của cậu chủ.
Mà cậu chủ thích hát, quan tâm công việc, còn vừa thích vừa quan tâm là tiểu thư Khả Na.
“Không hát không hát.”
“Nhưng thiếu gia, đã mấy ngày cậu không hát, cảm thấy một chút sức sống cũng không có.”
“Muốn tôi hát thế nào? Không ai hát cùng tôi, có cái gì tốt chứ?” Đông Lôi chống cằm, không có tức giận mà nói.
Thật là tức, rõ ràng anh là ông chủ, tại sao anh không thể ra lệnh cho nhân viên của mình? Còn nhiều ngày như vậy, ngay cả gọi điện cũng không có, anh gọi cũng không liên lạc được.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia không biết cái gì là đi chơi nước ngoài sao?
Đi ra ngoài giống như là vứt bỏ vậy.
Thiệt là, từ nhỏ người phụ nữ này cố ý khắc anh đi! Nói gì mạng của cô khắc được số đào hoa của anh, anh thấy ngay cả tính mạng mình cũng bị cô khắc đến sít sao.
Chắc anh bị cô hạ bùa chú, nếu không tại sao mỗi lần mình đều vì cô mà tâm thần không thể tập trung?
“Thiếu gia rất thích tiểu thư Khả Na.”
Lại có người dám to gan nói ra bí mật của anh, thật là càn rỡ.
“Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó?” Đông Lôi lại không ngăn cản được mặt mình bắt đầu đỏ lên, nhìn thật đáng yêu a.
“Đây không phải bí mật.” Xuân Phong hơi cười.
Ánh mắt Đông Lôi trở nên sắc bén lạnh như băng, “Cậu có biết tuỳ tiện suy đoán chuyện tình của cậu chủ là không đúng sao?”
Xuân Phong vẫn khẽ cười, sau đó thay một ly trà nóng cho Đông Lôi, “Tôi không biết đây là bí mật, tôi cho là mọi người đều biết.”
“Mọi người đều biết?” Sắc mặt của anh hơi đổi, nghĩ thầm, không phải anh không có nói sao? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Tại sao mọi người đều biết? Là ai nói hay sao?
Nếu như mọi người đều biết, vậy Khả Na có biết hay không? Có phải cô đã biết, cho nên vẫn tránh anh.
Nhưng tại sao cô không có biểu hiện gì?
Rốt cuộc cô đã biết hay chưa?
Nhưng mà mặc kệ cô có biết hay không, cũng rất đáng hận.
Bởi vì nếu cô biết anh thích cô, lại tránh anh, đáng hận.
Nếu cô không biết anh thích cô, nhưng vẫn tránh anh, đáng hận.
Còn nói trong lòng cô vẫn thích người đàn ông kia?
“Nếu như muốn giải hoà, nhất định phải tìm ra nguyên nhân lúc trước cãi nhau.” Xuân Phong chậm rãi nói.
“Nguyên nhân? Không phải là con chó ngu ngốc kia.” Đông Lôi tức giận nhìn con chó ngu ngốc đang cắn dép lê cao cấp của anh, không hiểu tại sao anh còn phải chăm sóc nó?
Đều là tại nó hại anh cùng Khả Na cãi nhau, không có đem nó ném ra ngoài cũng rất tốt rồi, tại sao cô đi công tác anh còn phải thay cô chăm sóc nó?
Mặc dù bụng anh đầy lời càu nhàu, nhưng không phủ nhận, mỗi một bữa ăn cũng làm con chó ngu ngốc này ăn thoả mãn, thậm chí ăn thịt bò bít tết cao cấp!
Ai dạy anh lúc trước dùng nó để làm Khả Na vui.
“Tôi thật sự không biết con chó ngốc này có cái gì đáng yêu? Tôi không đáng yêu sao?” Tại sao Khả Na luôn cười meo meo với nó, lại hung dữ với anh.
Chẳng lẽ số mạng con người không bằng con chó bi thảm như vậy xảy ra trên người anh sao?
Xuân Phong cười nói: “Bởi vì chó là người bạn trung thành nhất với con người a!”
“Một câu nói rất nhàm chán.”
“Khả Na thương yêu con chó nhỏ này như vậy, hẳn là liên quan tới người tặng nó cho cô ấy.”
Những lời này liền khơi lên hứng thú của Đông Lôi, “Có thật không?”
“Không sai, giữa nam nữ sẽ tặng quà lẫn nhau, truyền cho nhau tâm ý của mình. Nếu như chàng trai tặng con chó cho cô gái, sau đó cô gái rất yêu thương con chó đó, liền đại biểu cô ấy thích người tặng con chó cho cô ấy.”
“Có thật không?” Lúc này, Đông Lôi nhìn ánh mắt con chó ngốc có chút hơi thay đổi.
Thì ra còn có loại ý nghĩa này! Khả Na càng thương nó, có phải đại biểu càng thích anh không?
“Có thể nói con chó giống như sợi dây kết nối tình cảm của hai người, giống như đứa nhỏ vậy.” Xuân Phong lại bổ sung.
Đứa nhỏ? Nói như vậy con chó ngốc này giống như kết tinh tình yêu của anh cùng Khả Na sao? Đông Lôi ôm con chó đang cắn dép anh lên, nhìn ánh mắt của nó trở nên thật dịu dàng.
“Nếu như tiểu thư Khả Na thấy thiếu gia chăm sóc con chó thật tốt, cô ấy sẽ cảm thấy cậu là một người đàn ông có tình yêu cùng ý thức trách nhiệm.”
“Có thật không?”
“Vâng!” Xuân Phong gật đầu một cái.
“Rất tốt, tối nay cho nó ăn thịt bò bít tết.” Đông Lôi hào phóng tuyên bố.
Xuân Phong cười có chút cứng nhắc.
Có phải ăn sang quá không? Nhưng mà không sao, con chó không thể phân biệt được thịt bò bít tết với thịt bò bình thường, cho nên đổi trắng thay đen một lần sẽ không ai biết.
Nghĩ tới đây, nụ cười Xuân Phong lại chói lọi như trước.
“Nghe nói tối hôm nay tiểu thư Khả Na sẽ về.” Xuân Phong mỉm cười nói.
“Thật sao? Tại sao cậu biết?”
“Bởi vì tôi vừa nhận được điện thoại của cô ấy.”
“Vậy sao?” Đông Lôi cố gắng trấn định, cố gắng làm dáng vẻ không quan tâm.
Tiêu chuẩn khẩu thị tâm phi. Xuân Phong nghĩ, quả nhiên nói người đàn ông đang yêu đều làm bộ.
“Trở về thì trở về, tôi sẽ bảo tài xế đi đón cô ấy.” Trên căn bản, anh rất muốn tự mình đi, nhưng mà anh còn đang giận, cho nên phải nhịn.
“Đây có thể là cơ hội giải hoà rất tốt, tôi cho rằng thiếu gia sẽ nắm chặt nó.”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng người phụ nữ kia rất khó trị, cậu không biết đâu.” Cuối cùng Đông Lôi vẫn nhịn không được nói ra nỗi khổ trong lòng mình.
“Nếu như vất vả về đến nhà, thấy có người mang theo sủng vật yêu mến nghênh đón cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động.” Xuân Phong giống như tự lầm bầm nói một mình, sau đó liền đi vào phòng bếp, để lại Đông Lôi cùng con chó nhỏ.
Con chó nhỏ đã không cắn dép nữa, thay vào đó là cắn cúc áo trước ngực anh, làm áo sơ mi hàng hiệu của anh dính đầy nước miếng.
“Như vậy sao? Cô ấy sẽ cảm động sao?”
Con chó ngốc không trả lời, chỉ tiếp tục chảy nước miếng.
Nhưng mà bây giờ anh tuyệt đối không để ý, bởi vì con chó này là thiên sứ tình yêu của anh.
“Con chó ngốc, buổi tối cùng tao chờ chị Khả Na trở về.” Đông Lôi nói với con chó.
“Gâu gâu.” Giống như nghe hiểu, con chó sủa hai tiếng.
“Hả? Thì ra mày cũng biết sủa đó! Tao còn tưởng mày chỉ biết chảy nước miếng mà thôi.” Lần đầu tiên Đông Lôi cảm thấy, con chó ngốc này rất đáng yêu.