Chất Nữ

chương 86: thi cưỡi ngựa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiển nhi nhìn Từ Ứng khoe khoang cơ bắp, cảm thấy hắn rất trẻ con, lại biết tiểu chủ nhân không muốn tiếp xúc gần gũi với hắn, liền ngắt lời nói:

- Tiểu chủ tử nhà ta cũng không chỉ tham gia một mục là xạ nghệ, còn tham gia thi văn và hùng biện. Mộc Phong tiên sinh dặn dò, mấy ngày nay phải viết bài cho tiên sinh xem trước, có lẽ không có thời gian chỉ điểm cho ngươi, như vậy không bằng ngươi tìm Đậu đồng môn xem, để hắn chỉ điểm một hai.

Đang nói, liền trông thấy Đậu Tư Võ bất động đứng ở đó, thế là liền hướng về phía Đậu Tư Võ hất hất cằm.

Lại rước lấy Đậu Tư Võ hung hăng trừng nàng một cái.

Thiển nhi cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do mình không cho hắn dùng chiếc bô trên xe ngựa. Đúng là thù dai, ngày thường vui vẻ hi ha, giờ lại còn như vậy, liền dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.

Đợi sau khi cả đoàn người vào tới hậu viện, Mộc Phong tiên sinh đã an bài đồng môn ngồi ghi chép các điểm quan trọng trong thư hội.

Lão tiên sinh một mặt hưng phấn, nghe nói mấy học viện khác dự thi cũng đều có không ít đệ tử xuất sắc, Mộc Phong tiên sinh nghĩ môn sinh của mình cũng đúng lúc có cơ hội tôi luyện, liền cảm thấy chuyến đi này không tệ, không uổng phí nỗi khổ mệt mỏi mấy ngày trên đường.

Đại đa số đệ tử của các thư viện tới tham gia võ học đều chỉ để trang trí, nên Mộc Phong tiên sinh cũng an ủi Đậu Tư Võ, Khương Tú Nhuận, cùng Từ Ứng thêm vào cho đủ người không cần lo lắng thái quá. Chỉ cần đến lúc đó đừng có không bắn trúng bia, hoặc từ trên lưng ngựa ngã xuống, khiến cho thư viện mất mặt là được.

Đậu Tư Võ nghe vậy khuôn mặt xanh lè, hỏi thẳng cuộc thi này nghiêm túc như vậy, sao có thể từ trên lựng ngựa rơi xuống cơ chứ?

Những đồng môn đã từng tham gia thư hội hoặc tìm hiểu tin tức cuộc thi những năm trước, mặt mày hớn hở lập tức khoe khoang:

- Còn không ít đâu, nghe nói có thư viện thu nhận đa phần đều là đệ tử hàn môn, không có đủ tiền thuê người đến thi đấu thay, lại ngại báo danh thiếu hạng mục quy định, liền để môn sinh tự mình tham gia, mỗi năm thư viện kia đều có người rơi từ trên lưng ngựa xuống. Kỳ thực cần gì phải vậy cơ chứ, tiền thuốc men còn quá tiền thuê người dự thi hộ ấy chứ.

Mặt Đậu Tư Võ đen lại. Hắn ban đầu là ôm hùng tâm tham gia thư hội, cùng các cao thủ bàn luận chân khí một phen. Kết quả giờ mới biết, mình có khi phải dùng một đám đệ tử có khi lừa còn chưa cưỡi bao giờ, quả là mất hứng.

Khương Tú Nhuận ngược lại là không có tâm tư dương danh vạn đại như Đậu Tư Võ.

Nàng nghe Cơ Vô Cương nói, bỗng nhiên giải tỏa được nỗi lo lắng bị người Ba quốc vạch trần, thế nên có thể yên tâm lớn mật tới thư hội nơi các nước đều tập họp.

Hơn nữa nàng không có kiên nhẫn ở trong hậu trạch Phượng Ly Ngô, chỉ là muốn ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện quan sát địa hình sau này sẽ tìm cơ hội mang theo huynh trưởng và tẩu tử thoát thân.

Càng quan trọng hơn là, tránh được Phượng Ly Ngô ngày ngày dây dưa. Trong phủ thái tử hoàn phì yến gầy, giai nhân đông đảo, thế nhưng Phượng Ly Ngô vô tâm thưởng thức, bởi vì mỗi ngày đều dính lấy mình.

Nhưng nam nữ ở chung sớm chiều, lâu ngày sinh tình. Nếu nàng đều ở trong phủ, những người khác cũng không hâm nóng được tình cảm của thái tử.

Bây giờ nàng ra ngoài, chờ khi trở về, chiếu vào việc tiên sinh du sơn ngoạn thủy gặm mía đốt thời gian, có lẽ khi trở về cũng vòng vèo nhiều nơi. Hi vọng nhóm giai lệ trong phủ có lòng cầu tiến, tranh thủ một phen. Lúc Thái tử giải quyết việc công cũng không nhiều, cần về phủ nghỉ ngơi, các nàng ấy thừa cơ một khi được sủng ái, mình liền có thể thong dong an bài chuyện kế tiếp.

Dựa vào hiểu biết của nàng đối với thái tử, mặc dù Điện hạ ngày bình thường sinh hoạt có chút keo kiệt, nhưng không phải người khi mất đi tình yêu liền trở mặt. Đến lúc đó nàng thừa cơ đề xuất, muốn đưa huynh trưởng về nước tranh vị, dựa vào quan hệ cá nhân của hai người, có lẽ chàng ta sẽ đồng ý thôi.

Nếu khi đó, Thân hậu Ba quốc ngăn cản bọn họ về nước, liền có thể thuận nước đẩy thuyền, lấy cớ trốn tránh Thân hậu truy sát, đi tới chư quốc chu du tiêu dao khoái hoạt.

Dựa vào cái nhìn của nàng, Ngụy quốc là nơi quy ẩn không tồi. Non xanh nước biếc, quốc quân nhân từ, mà lại có giao hảo với Đại Tề, không rơi vào hiểm cảnh tùy thời bị Đại Tề gây chiến chiếm đoạt.

Suy nghĩ như vậy, tranh tài thắng bại đối với nàng cũng không quan trọng gì, dù sao nàng giải được nỗi lo Ba quốc, vừa được ra ngoài giải sầu, lại kết bạn với người tài ba đại hiền chư quốc, chuyến đi này liền không tệ.

Ấy vậy mà, nàng không hề nghĩ tới việc thừa cơ lần này để đào tẩu. Trước đó, khi Mộc Phong tiên sinh chọn lựa đệ tử cùng đi, vốn là có tên Khương Chi. Thế nhưng Phượng Ly Ngô hết lần này tới lần khác cản trở không cho phép Khương Chi rời khỏi kinh thành, có lẽ cũng là lo lắng huynh muội hai người cùng nhau bỏ trốn.

Khương Tú Nhuận tự giễu cười một tiếng, nhận lấy bản ghi chép thời gian thi đấu, sau đó liền ngồi xuống nghiên cứu lịch trình của mình.

Năm nay thư hội Mặc Lâm bởi vì có Ngụy quốc ủng hộ tiền bạc, cho nên tổ chức rất long trọng, đài cao được dựng giữa hồ được dãy núi bao quanh.

Hiện tại đã vào đầu thu, ban ngày nhiệt độ khá mát mẻ, khiến tâm trạng mọi người đều sảng khoái.

Lịch thi ngày đầu tiên chính là "kỵ". Bởi vì thư viện Lạc An có nhiều đệ tử tham gia, cho nên dựa theo hạn ngạch hai người thi đấu, ngoài Đậu Tư Võ ra, còn có đồng môn cùng thư viện cũng tham gia.

Khương Tú Nhuận không cần tham gia, tất nhiên sẽ ngồi tại nơi cao xem náo nhiệt. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy người ngồi đối diện với mình, khóe miệng có chút không cười nổi.

Người đang ngồi cạnh quốc trữ Ngụy quốc, chính là công tử Lưu Bội của Lương Quốc.

Xem ra thương thế của Lưu Bội đã khôi phục được không ít, đang ngồi hàn huyên với quốc trữ Ngụy quốc. Mà phụ vương hôn quân của nàng hẳn đã đi qua chào hỏi trữ quân Ngụy quốc rồi, cho nên hiện tại ngồi cạnh Thân tướng quân, tìm cơ hội bắt chuyện với trữ quân Ngụy quốc.

Nhưng do hiện tại tương lai Lương quốc còn chưa rõ ràng, cho nên Khương quốc quân cũng lười vuốt mông ngựa Lưu Bội.

Kiếp trước phụ tử tình thâm, lúc này ngược lại là không trình diễn màn người thân gặp mặt nhỉ.

Khương Tú Nhuận chau mày một cái, bỗng nhiên nghĩ đến tin đồn nàng nghe được khi còn ở kinh thành.

Nghe nói Lương quốc tìm quốc quân Ngụy quốc xin hòa, muốn quan hệ với Đại Tề quay về như trước, biến chiến tranh thành tơ lụa. Mà Lưu Bội lần này tới đây chắc cũng vì chuyện này.

Nàng vẫn đang chìm đắm trong suy tư, Lưu Bội đột nhiên giương mắt, vô tình hay cố ý nhìn về phía nàng bên này, cái nhìn kia tựa hồ thâm ý sâu sắc, nhìn nàng không chớp mắt.

Người không biết, trông thấy quang cảnh này còn tưởng rằng lão bằng hữu tương phùng, thân mật cực kỳ!

Khương Tú Nhuận dời mắt, không nhìn hắn, chỉ chuyên chú nhìn tình hình thi đấu bên dưới.

Đậu Tư Võ đã chuẩn bị sẵn sàng, vì trận thi đấu này, Đậu Tư Võ có thể nói là dốc túi chuẩn bị, cố ý bỏ ra nhiều tiền mua được ngựa tốt, yên ngựa dây cương đều bọc thiếc, nhìn qua vô cùng uy vũ túc sát.

Khi mọi người đều ngồi trên lưng ngựa, mình hắn lộ vẻ uy phong lẫm liệt, thật là có phong phạm của tướng quân, khiến mọi người đều phải dừng mắt nhìn lại.

Mà ở một chỗ khác, các đệ tự cũng đang lần lượt vào chỗ, có một số người là được thuê tới, mặt mũi dữ tợn, đầy vẻ giang hồ chi khí đập vào mặt mọi người.

Còn thư viện mỗi năm đều có đệ tử té ngựa kia, lại được người ta chú ý nhất.

Có lẽ trước đó bị nhóm sư huynh dọa thảm rồi, cho nên hiện tại đã làm tốt công tác tư tưởng.

Ngay cả chăn bông dưới đáy hòm cũng bị lật ra, khoác lên trên người, trên đầu cũng quấn bông vải, chính là tư thế khẳng khái đi chịu chết vậy, dưới sự giúp đỡ của mấy vị đồng môn, chật vật lật úp mãi mới leo được lên trên lưng ngựa.

Bởi như vậy, cho nên khi đứng cạnh chăn bông huynh, thì Đậu Tư Võ trang bị dũng mãnh lại quá mức làm ra vẻ. Hai người cưỡi ngựa cạnh nhau, như một bức tranh biếm hoạ, chênh lệch quá rõ ràng khiến mọi người ngồi trên đài cao đều phì cười.

Lần này đến đây xem thi đấu có cả nhóm quý nữ Ngụy quốc. Mặc Lâm thư hội tài tử tụ hội đông đảo, họ đều là nhân tuyển đáng ngưỡng mộ cho vị trí phu quân của các nàng. Nhóm quý nữ cười cũng thận trọng, lấy quạt che miệng, thế nhưng tiếng cười lại khanh khách vang lên một mảnh xôn xao.

Cũng khó trách hạng mục thi "Kỵ" một mực không có bị bỏ đi, mỗi năm đều được sắp xếp ở vị trí thứ nhất. Thật sự là pháp bảo làm nóng không khí a.

Khương Tú Nhuận mặt có chút đen, không dám tưởng tượng đến hạng mục thi "xạ" kia sẽ dẫn tới trò cười như thế nào nữa.

Đúng lúc này, tiếng tù và vang lên, cuộc so tài chính thức bắt đầu.

Đậu Tư Võ chân kẹp bụng ngựa phóng vọt lên dẫn đầu.

Thế nhưng huynh chăn bông đứng ngay bên cạnh hắn, ngựa của hắn lại bị ngựa của Đậu Tư Võ dọa cho sợ hãi, vó ngựa vung lên, muốn hất người ở trên lưng ngựa xuống đất.

Mọi người trên đài xem náo nhiệt đều chờ đợi huynh chăn bông bị hất rơi xuống, nhưng Đậu Tư Võ vốn đã lao ra lại ghìm chặt dây cương lại, roi ngựa vung lên, cuốn lấy eo người thư sinh, hất hắn lên trên lưng ngựa lần nữa.

Chỉ trong chớp mắt như vậy, nhưng ưu thế của Đậu Tư Võ đã bị những người khác vượt qua.

Đậu tiểu anh hùng không chút hoang mang, ổn định vị chăn bông huynh kia xong, lập tức giục ngựa giơ roi ra sức đuổi theo.

Toàn trường lâm vào yên lặng, dù sao người được cho là sẽ ngã xuống gây trò cười, nay bị người khác quấy nhiễu, khiến cho đám người chờ xem trò vui trên đài đột nhiên thấy hụt hẫng.

Cuối cùng do Mộc Phong tiên sinh ngồi trên đài cao chủ trì cuộc thi mở miệng, vểnh râu thét to xuống dưới:

- Quân tử!

Lúc này mọi người mới nhao nhao tỉnh táo lại, lớn tiếng khen hay, tán thưởng đệ tử thư viện Lạc An có đức độ, có phong phạm quân tử.

Đúng lúc này, Đậu Tư Võ đã xông lên, lần nữa đoạt được vị trí đứng đầu, ngựa cũng ko ngừng bứt xa khoảng cách với những người khác, kết quả tỉ thí thế nào, đã không cần suy đoán nữa.

Khương Tú Nhuận đứng dậy, mỉm cười vỗ tay cho đồng môn. Hạng mục thi đấu cưỡi ngựa, mặc dù không có địch thủ mạnh mẽ, thế nhưng Đậu đồng môn thắng thật sự đẹp, lấy được danh đầu bảng cho thư viện Lạc An.

Khi Đậu Tư Võ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, túi thơm hoa tươi từ nhóm quý nữ ào ào ném tới, chốc lát dưới chân hắn đã chất thành một núi nhỏ.

Khương Tú Nhuận và đồng môn cùng nhau bước lên nghênh đón hắn, ai cũng cực kỳ hâm mộ, thấp giọng bàn tán nói rằng lần này Đậu đồng môn có khi còn mang theo cả kiều thê mỹ quyến về nước ý chứ. Cho dù không thể xem như kết xuống hôn thư, thế nhưng sau khi thi đấu, làm bạn dưới trăng là không thể thiếu được.

Ngụy quốc ngay canh Tề quốc, dân phong lại khai mở, thiếu nữ ở đây đều nhiệt tình không quá câu nệ tiểu tiết.

Một đám thiếu niên lang lập tức có chút ghen ghét, hối hận chính mình không báo danh tham gia thi đấu cưỡi ngựa.

Bất quá Thiển nhi đi theo cạnh Khương Tú Nhuận lại trợn trắng mắt, bĩu môi nói:

- Đúng là tầm nhìn hạn hẹp? Cứ như vậy mà đã trở thành anh hùng rồi?

Đậu Tư Võ vừa lúc nghe được, trong lòng vô cùng đắc ý, thừa dịp nhìn Thiển nhi khoe khoang nói:

- Tiểu gia mới như vậy ngươi đã ghen rồi? Ta đâu phải người mà nha đầu thô bỉ như ngươi sánh được cơ chứ?

Khương Tú Nhuận cũng không thích nghe người khác lấy Thiển Nhi làm trò cười. Lông mày nhướn lên:

- Đậu đồng môn quá lo lắng rồi, thị nữ của ta, ta tất nhiên sẽ an bài chu toàn cho nàng, thiên hạ nam nhi tốt rất nhiều, Thiển nhi cũng không dám trèo cao!

Đây bất quá chỉ là câu nói trêu chọc, cho nên nàng nói xong liền ha ha cười coi như xong việc.

Thế nhưng Đậu Tư Võ chẳng biết tại sao, nguyên bản khuôn mặt đắc ý chợt biến mất, nhìn qua như cha chết mẹ chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio