Tần Chiếu chăm chú nhìn, nhất thời không xác định rốt cuộc đây là Khương Tú Nhuận thật, hay là ảnh nữ mà nhị điện hạ Phượng Vũ bồi dưỡng giả trang.
Đúng lúc này, mí mắt nữ tử trên giường hơi giật giật, chậm rãi mở mắt ra. Khi nàng thấy rõ người đứng bên cạnh giường là Tần Chiếu, trong mắt mang theo một tia sợ hãi cùng chán ghét.
Một khắc này trong lòng Tần Chiếu bi thương, xác định nữ tử này đích thật là Khương Tú Nhuận.
Chính mình nằm mộng thấy đủ mọi chuyện hoang đường, như là bức tranh chân thật vẽ lại cuộc sống của hắn. Những ngày qua, hắn ngày ngày bị mộng cảnh dày vò, mỗi lần đều là khóc rống mà tỉnh dậy.
Nàng nhất định là hận, bởi vì nàng bị Từ thị chính thất của hắn bức tử. Còn bản thân hắn muốn thoát khỏi chống chế của gia tộc, bất đắc dĩ phải thành gia lập thất, để phụ thân an tâm. Thế nhưng từ khi Từ thị vào cửa tới nay, một ngón tay nàng ta hắn cũng không chạm vào.
Nàng ta chính là người trong kiếp trước bức tử nữ tử mà hắn yêu thương, chỉ nhìn nàng ta đã có cảm giác chán ghét buồn nôn.
Mà kiếp này hắn tất nhiên sẽ không để cho bi kịch của kiếp trước tái diễn, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ để Khương cơ quang minh chính đại thành chính thê của hắn!
Nghĩ đến đây, hắn đi lên trước một bước ôn nhu nói:
- Nàng tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào?
Khương Tú Nhuận cảm giác choáng váng, trong đầu mọi thứ xáo trộn cả lên.
Trí nhớ của nàng còn dừng lại tại lúc rơi xuống nước.
Cảm giác tự nhiên rớt xuống nước kia giống hệt với kiếp trước, nàng bị người ta dìm xuống sông. Nàng theo bản năng ngừng thở, đồng thời cả người rơi vào cảm giác sợ hãi khủng hoảng.
Ngay khi nàng cố hết sức muốn nổi lên, có người lại nắm eo nàng, lôi nàng xuống dưới lòng sông chìm sâu xuống, đồng thời chụp một túi da lên mặt nàng, rồi sau đó nàng ngửi thấy một mùi hương, cứ như vậy thiếp đi không biết gì nữa.
Thế nhưng vừa mở mắt ra, thấy bản thân ở một gian phòng xa lạ, ngay cả xiêm y trên người không biết ai đã đổi cho....
Hiện tại, nàng nhìn Tần Chiếu, mơ hồ đoán ra hẳn là Tần Chiếu phái người bắt cóc nàng...
Tần Chiếu điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn không biết hắn làm như thế, Phượng Ly Ngô nhất định sẽ điều tra ra sao?
Nàng chậm rãi rời ánh mắt tới thanh niên đứng bên cạnh hắn?
Thanh niên cao lớn tuấn mỹ, nhìn rất quen mắt, khá giống Phượng Ly Ngô. Dung nhan chính là huyết thống nhà họ Phượng không thể sai được, chỉ là người thanh niên này lại rất giống Từ Ứng, nhưng không ngây thơ như hắn, thật khiến người ta nghĩ không ra.
Tình hình trước mắt không rõ ràng, nàng mím chặt miệng không nói lời nào. Cho đến khi Tần Chiếu bất đắc dĩ bị thanh niên kia phái đi, chỉ còn lại một mình hắn, Khương Tú Nhuận mới lạnh lùng nói:
- Ngươi cùng Từ Ứng có quan hệ gì?
Thanh niên kia mỉm cười, đột nhiên thân hình thít chặt, hƠi nghiêng đầu, mang theo ngây thơ:
- Học huynh, huynh nói xem?
Khương Tú Nhuận hít một ngụm khí lạnh, thân thể không tự chủ được hơi ngửa ra sau. Cơ thể Từ Ứng bỗng nhiên cúi, sau đó tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hắn lại từ từ khôi phục như cũ, cười nhạt một tiếng:
- Chỉ là chút tài mọn trong giang hồ, không làm Khương cơ kinh hãi chứ?
Khương Tú Nhuận ép mình tỉnh táo lại, cố tỏ ra trấn định.
Giọng nàng căng thẳng hỏi:
- Ngươi... tột cùng là ai?
Phượng Vũ mỉm cười:
- Dựa vào sự thông minh của Khương cơ, hẳn là có thể đoán ra thân phận của ta.
Khương Tú Nhuận là đoán được, nhưng nàng không dám nói ra khỏi miệng, sợ mình biết quá nhiều, chết cũng càng nhanh.
Phượng Vũ cũng không thèm để ý Khương Tú Nhuận lặng im không tiếp lời, tiếp tục nói:
- Năm đó ta bị đại ca giam cầm, sau khi trốn thoát được, may mắn gặp kỳ nhân giang hồ thu dưỡng, cũng giống như Khương cơ tìm được đường sinh cơ mỏng mảnh trong chỗ chết vậy.
Phượng Vũ nói chuyện, vẫn giống như tiểu sư đệ bình thường ôn hòa thân thiết, không có mang theo vẻ đắc ý khi bắt được nàng.
Khương Tú Nhuận yên lặng một hồi, nói:
- Ta mất tích, chắc chắn sẽ có người tìm ta.
Phượng Vũ cười:
- Ai nói nàng mất tích, Khương cơ không phải vẫn đang đi theo Mộc Phong tiên sinh tham gia thư hội Mặc Trì đó sao?
Khương Tú Nhuận cảm thấy lòng đang run rẩy, đột nhiên vọt tới, muốn túm cổ áo hắn, nhưng lại bị hắn dùng động tác đơn giản hóa giải chiêu thức, xoay một vòng ôm nàng vào trong ngực.
Khương Tú Nhuận oán hận nói:
- Ngươi muốn mượn thân phận của ta hành thích Phượng Ly Ngô... Vậy là vu oan giá họa! Một khi thất bại, ca ca của ta chẳng phải sẽ bị ngươi làm liên lụy? Ngươi tên tặc tử này, quả thực đáng hận!
Phượng Vũ thường thấy Khương học huynh vốn có bộ dáng thận trọng cao ngạo, bỗng nhiên lại như mèo hoang mạnh mẽ phản kháng, hắn thấy thú vị, liền thì thầm bên tai nàng:
- Khương cơ nghĩ như vậy đương nhiên không đúng. Nàng vì sao không nghĩ, nếu thành công, ta chính là quốc trữ Đại Tề, tính mạng nàng cùng huynh trưởng hoàn toàn nằm trên tay của ta... Bình thường, nàng chung đụng với Phượng Ly Ngô thế nào, cũng mạnh mẽ như vậy sao?
Nói thật, Khương Tú Nhuận chưa từng nghĩ tới Phượng Vũ sẽ thành công.
Phượng Ly Ngô là người có tính cảnh giác rất cao, cho dù khi hai người ôm nhau ngủ, nàng nửa đêm đi tiểu, chỉ cần hơi động đậy, Phượng Ly Ngô liền mở mắt.
Như vậy kẻ giả trang thành nàng sẽ hành thích lúc nào, sẽ không phải là...
Khương Tú Nhuận nghĩ thôi đã thấy khó chịu, vội vã muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Phượng Vũ.
Phượng Vũ ngược lại là tuân theo phong thái quân tử, buông lỏng tay, vuốt lại mái tóc rối của nàng nói:
- Nàng khi ở dưới nước hút phải thuốc mê dược tính mạnh, hôn mê đã lâu, nếu động tác mãnh liệt, một lúc nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nói xong liền đỡ nàng ngồi xuống mép giường, nói tiếp:
- Nàng là người thức thời, phụ thuộc vào Phượng Ly Ngô cũng đơn giản là muốn cầu yên ổn phú quý. Nàng và ta vốn không oán thù, ta mấy ngày nay cùng cơ ở chung, cũng rất vui vẻ, chỉ cần nàng chịu phối hợp, nói ra sở thích thường ngày của Phượng Ly Ngô, còn cả tình hình lúc hai người ở chung thế nào, sau ta tất nhiên sẽ đền bù gấp bội cho nàng, nàng thấy sao?
Khương Tú Nhuận lúc này đã cực lực kềm chế hoảng sợ cùng phẫn nộ trong lòng. Kỳ thật nàng cũng không biết, mình bỗng nhiên nghe nói Phượng Vũ muốn hành thích Phượng Ly Ngô, vì sao nàng lại tức giận như vậy.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến, ngực Phượng Ly Ngô trúng đao, máu tươi chảy ra, đôi mắt mở to không dám tin nhìn sát thủ có dung mạo giống y như nàng, Khương Tú Nhuận liền cảm giác khó chịu.
Khi đó, ở trong lãnh cung thiếu ăn thiếu mặc, thanh niên một đường cô độc bước tới ngày hôm này, nếu khi đã nhận định mình chính là hung thủ, chàng cảm thấy khó khăn lắm mới tin tưởng một người, lại bị cô phụ, dù chết cũng không nhắm mắt...
Nghĩ đến đó, Khương Tú Nhuận cảm thấy cái sống mũi có chút chua chua. Nàng cảm thấy mình không quan tâm tới sinh tử của Phượng Ly Ngô, thế nhưng nàng không muốn bị Phượng Ly Ngô hiểu lầm...
Phượng Vũ thấy Khương Tú Nhuận hồi lâu không nói, nghĩ nên răn đe nàng một chút, giọng liền lạnh xuống nói:
- Nha hoàn trung tâm của nàng, ở dưới nước cũng bị chụp thuốc mê, bị cầm tù ở đây như nàng. Nếu nàng không chịu thuận theo, đừng trách ta không niệm chủ tớ tình thâm của hai người.
Nghe hắn nói vậy, Khương Tú Nhuận trong lòng lạnh toát: Đúng vậy, người này an bài kế hoạch chặt lẽ lâu như thế, làm sao có thể để Thiển nhi tiếp tục phục thị kẻ giả mạo kia. Chỉ là vừa rồi nàng còn nghĩ nếu Thiển nhi vẫn ở đó, có lẽ Thiển nhi sẽ phát hiện ra sơ hở, nhưng giờ hy vọng cứ như vậy mà tan vỡ.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Nếu ta với quân còn hữu dụng, quân hẳn sẽ không giao ta cho Tần Chiếu đúng không? Hắn đã nói với quân chuyện gì về ta?
Phượng Vũ thấy thái độ nàng đã mềm mỏng hơn, liền lấy một kiện áo khoác mỏng khoác lên người nàng, nhẹ nhàng nói:
- Hắn đối với nàng tương tư như người khát nước, giống như nhập ma, cả ngày lẫn đêm đều nằm mộng về nàng, nói là kiếp trước nàng với hắn vốn là phu thê...
Khương Tú Nhuận trong lòng hơi hồi hộp một chút, nói:
- Quân không phải là tin hắn chứ? Kẻ nào làm phu thế với hắn?
Nói thật, liên quan tới mấy lời Tần Chiếu nói, Phượng Vũ cũng chỉ là bán tín bán nghi. Nhưng hắn sau khi tiếp cận Khương Tú Nhuận, liền cảm thấy đây là mong ước không thành mới trở nên điên cuồng.
Thử hỏi yểu điệu thục nữ, ai không yêu? Huống chi là một nữ tử vừa xinh đẹp lại thông minh, khí chất mê người như nàng?
Mà bây giờ Phượng Vũ ngược lại là càng tin tưởng, nữ tử này đích thật đã mê hoặc vị hoàng huynh không màng nữ sắc của hắn.
Chỉ cần Phượng Ly Ngô thực tình yêu nữ tử này, như vậy kế hoạch hành thích hắn ta càng dễ dàng thành công.
Nhưng trước đó, Phượng Vũ còn muốn hiểu rõ nữ tử này khi chung đụng với Phượng Ly Ngô như thế nào, cần phải chu toàn để một kích đoạt mạng hắn!
Về phần nữ tử này đi con đường nào, Phượng Vũ bất động thanh sắc đánh giá nàng.
Bởi vì thuốc mê vãn còn tác dụng, tinh thần của nàng còn có vẻ mệt mỏi, đôi mắt mơ màng giống như con mèo con lười biếng, trường sam trên người có chút mỏng manh, lộ ra đường cong chập trùng...
Hắn cho là mọi chuyện mình làm đều liên quan tới thù hận với Phượng Ly Ngô, thế nên nếu hắn có thể thuần phục được nữ tử mà hoàng huynh thực tình yêu dưới thân thể của mình, đoạt được mọi thứ hiện tại của Phượng Ly Ngô vào tay, không phải là một loại thắng lợi sao?
Nghĩ như vậy, hắn tiếp tục ôn nhu dụ dỗ:
- Cơ nếu như không thích Tần Chiếu, ta đương nhiên sẽ không giao Cơ vào tay hắn. Thế nhưng Cơ cũng phải là người thức thời, kể từ hôm nay trở đi, nàng hãy xem ta như là Phượng Ly Ngô mà phụng dưỡng, phải cho ta biết mọi chuyện khi hai người ở chung, chỉ cần nàng phối hợp tốt, ta liền nguyện làm người thương hương tiếc ngọc, cho nàng và huynh trưởng tiền đồ rộng lớn...
Khương Tú Nhuận nghe hắn nói vậy, ngẩng lên nhìn hắn trợn mắt:
- Ta cũng không phải nữ tử thủy tính dương hoa, cùng ngươi mới quen biết mấy ngày, làm sao lại có thể triền miên gối tháp?
Phượng Vũ bị giọng điệu oán trách của nàng trêu chọc đến nỗi lòng khẽ rung động, chỉ cười nói:
- Cái đó ngược lại không sao, Cơ hiện tại chỉ cần ở cạnh phục thị ta bình thường, tới khi quen rồi, chúng ta mới mây mưa được chứ?
Nhìn thanh niên ôn hòa lễ độ, hắn vừa cười vừa nói, liền lộ ra khí chất cao thủ của kẻ phong lưu.
Khương Tú Nhuận hơi cắn môi nói:
- Hiện tại liền bắt đầu sao?
Tay Phượng Vũ ôm eo nàng, nhìn đôi mắt sáng của nàng, chậm rãi nói:
- Hiện tại... Cũng được.
Khương Tú Nhuận yên lặng một hồi, tựa hồ trong nội tâm đang kịch liệt giãy dụa, cuối cùng chỉ chậm rãi thở ra một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm nói:
- Quân nói lời phải giữ lời đó.
Sau khi Phượng Vũ nhẹ nhàng bảo đảm đi bảo đảm lại, nàng xoay xoay eo nhỏ, thân thể khẽ nghiêng về phía Phượng Vũ, lười biếng nói:
- Điện hạ rót cho thiếp thân một ly nước, giống như thường ngày không ấm không lạnh.
Phượng Vũ khẽ nâng mi, cất giọng gọi thị nữ bên ngoài phòng tiến vào rót nước, thế nhưng Khương Tú Nhuận lại kéo ống tay áo của hắn, mắt vẻ lộ ủy khuất nói:
- Điện hạ không phải nói, dưới màn che gấm rủ này, người hoàn toàn nghe theo thiếp thân sao? Giờ mới bảo người rót cho thiếp chén trà, mà đã không tự làm rồi? Chẳng lẽ người muốn thiếp thân giống như lần trước, dùng ngọc như ý đánh mông điện hạ ngài sao?
Nói xong liền thấy Phượng Vũ lặng im hóa đá, nàng nhướng mày nửa ngày, tay vuốt ve mặt hắn nói:
- Còn không mau lên? Thật muốn bị thiếp đánh à?
Sau đó liền làm bộ nhấc tay lên, tựa hồ là thật muốn đánh vào mông của hắn.
Nói thật ra, ấn tượng của đại hoàng huynh trong lòng Phượng Vũ là một người lãnh khốc, quanh thân tản ra khí chất cấm dục lạnh lùng, đối với người nào cũng băng lãnh dị thường.
Mà Khương Tú Nhuận trước mặt người khác, lại là một thiếu niên có tư thái cao ngạo, hắn đang suy nghĩ, cho dù nàng khôi phục lại thân phận nữ nhi, thì cũng coi là đại gia khuê tú.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, hoàng huynh cao lãnh tuấn mỹ tuyệt luân, cao ngạo hơn người lại cùng nữ tử này chung đụng như vậy.
Qủa thực đúng là không tưởng tượng nổi!