Chất Tử Điện Hạ

quyển 3 chương 36: cật vị (ăn dấm chua)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm tỉnh lại, Hoành Húc không hề ngoài ý muốn đã đi vào triều. Tử Li bò lên, được đám người Minh Nguyệt Xuân Lam hầu hạ rửa mặt súc miệng, mặc y phục bó lại tóc, Hoành Húc không trở về cùng mình ăn điểm tâm giống như thường lui tới, mà chỉ phái cung thị truyền lời nói hắn có chuyện quan trọng xử lý để cho Tử Li không cần chờ ! Chán chết ăn xong bữa sáng mà bình thường cảm thấy phi thường mỹ vị, sau đó đi vào trong viện nằm ở trên cái võng mà y gọi người thiết trí (thiết kế bố trí).

Thời gian kế tiếp nên như thế nào trải qua ni? Ai, hảo tưởng ngoạn Đại thoại tây du a (một game online)! Hảo tưởng ngoạn ma thú thế giới a! Nếu không được, chơi bóng rổ cũng có thể! Hoặc là xem võ hiệp tiểu thuyết. . . . . .

Tử Li buồn bực đến cực điểm, cảm giác không có việc gì làm khiến cho y cảm thấy tinh thần hư không, ngơ ngác nhìn thiên không lay lay trong tầm mắt bỗng nhiên du du nhiên nhiên nổi lên một con diều lão ưng (diều hâu).

Di?

Tử Li ngồi dậy, thật hảo hưng trí, nguyên lai trong cung cũng có người thả diều! Được rồi, nếu không có chuyện gì để làm, không bằng đi tới giúp vui đi!

Vị trí thả diều thoạt nhìn cũng không xa! Nhưng đi vòng quanh cung cung lang lang (hành lang) một hồi, cũng không phải dễ tìm như vậy.

“Khanh khách, thật cao a, Duyên ca ca, chạy mau chút nữa, khanh khách. . . . . .” Cách cung tường, tiếng đồng âm non nớt mỉm cười ngọt ngào truyền ra.

Tử Li đi đến uyển môn (vòm cửa đá hình bán nguyệt) ngẩng đầu nhìn, nguyên lai đã tới ngự hoa viên!

Tuy là mùa thu nhưng kì trân dị thảo trong ngự hoa viên cũng không chịu giới hạn trong mùa bách vật giai khô (trăm loài cùng khô) này, vẫn đang lấy thái độ vui sướng hướng quang vinh của chúng nó mà duy trì sinh trưởng.

Vòng qua một tiểu giả sơn, hiện ra hai bóng dáng tiểu hài tử hoa phục đang nháo đến hăng say, một tiểu nam hài ước chừng năm sáu tuổi nắm lấy dây diều dùng hai cái chân ngắn chạy về phía trước, một tiểu hài tử khác lại nhìn nó cười khanh khách vỗ tay kêu la! Tiếng cười vui tràn ngập ngây thơ làm cho Tử Li tâm tình nguyên bản phiền muộn cũng trở nên phấn khích. Y đơn giản hướng trên cỏ ngồi xuống, nhìn hai hài tử tát hoan vui đùa ầm ĩ.

Diều ở trên tay nam hài hơi lớn một chút càng bay càng cao, bỗng nhiên dây thừng băng một tiếng đứt lìa, diều lắc lắc lay lay rơi xuống một cây đại thụ ở cách đó không xa.

“Diều của ta, Duyên ca ca, ngươi đem Diều của ta vướng ở trên cây , ô ô. . . . . .” Tiểu hài tử kia nhìn con diều ở xa không thể với, bỗng nhiên ô ô khóc lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài hơi lớn một chút nghẹn hồng, có vẻ là mới vừa rồi chạy mệt lại có vẻ là bởi vì bị đệ đệ lên án, chỉ thấy nó nói lầm bầm hai tiếng: “Ngươi như thế nào thích khóc nhè như vậy, chẳng qua là vướng ở trên cây cũng không phải không thấy , ta giúp ngươi lấy xuống là được!”

Tiểu hài tử ủy khuất nức nở vài cái, nhìn Duyên ca ca của bé đang chạy hồng hộc đến dưới đại thụ, vén lên tay áo lộ ra cánh tay nhỏ nộn nộn, sau đó ôm thân cây nhấc tiểu mông hướng lên trên mà đi. Làn da cánh tay bên trong bị vỏ cây thô ráp cọ đến đỏ bừng ẩn ẩn có thể thấy được huyết, càng khiến nó khó chịu hơn là mỗi khi leo lên một nấc cuối cùng đều bởi vì không có điểm dừng chân mà trượt quay về chỗ cũ. Cắn chặt răng, thật vất vả đi được tới một thước cao, ai ngờ vỏ cây mà nó giẫm lên bung tróc rơi rớt, thân mình liền thẳng tắp té xuống, nó nha một tiếng nhắm mắt lại chờ mông chấm đất , nhưng đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, ngược lại rơi vào một cái ôm ấm áp. (mỹ nhân cứu đồng nhi =]]]]])

“Ngô!” Tư thế đón người không thực chính xác, cho nên ngực bị khuỷu tay tiểu hài tử đụng phải một chút, Tử Li liệt mồm liệt miệng.

Hoành Duyên quay sang, phát hiện mình đang bị một đại ca ca lạ mặt ôm vào trong ngực như một nữ hài , nhướng mày, thân uy nghiêm của hoàng tử cùng tự tôn nho nhỏ của nam tử hán đã bị đả bại, chỉ thấy nó giãy dụa nhảy xuống đất, căm giận nói: “Ngươi là người nào? Ai cho phép ngươi chạm vào bản điện hạ?”

Tử Li trừng mắt nhìn, tiểu thí hài này như thế nào bén nhọn như vậy, chính mình cứu nó chẳng những không cảm kích còn trách y xen vào việc của người khác? Từ từ, nó nói bản điện hạ? Hừ, hảo a, Hoành Húc, nguyên lai ngươi còn có một nhi tử lớn như vậy nha!

“Duyên ca ca!” Một tiểu thí hài khác chạy đến phía sau tiểu hài tử sắc bén, lộ ra một đôi mắt to đen lúng liếng có chút sợ hãi quắc mắt nhìn trừng trừng Tử Li.

Hảo gia hỏa, một tên nhóc tính tình xấu xa!

“Sắc nhi đừng sợ, có ca ca ở đây!” Hoành Duyên an ủi đệ đệ Hoành Sắc cùng mẫu sở sinh , tiếp theo quay đầu lại giọng điệu đặc biệt ngạo mạn đặc biệt gai góc nói, “Ngươi đến tột cùng là người nào? Có biết nơi này là nơi nào hay không ?”

Tên tiểu thí hài này, nhìn thái độ này là gì! Biểu tình gì!

Tử Li mị hí mắt, nắm chặt nắm tay bước lên từng bước đe doạ: “Tử tiểu quỷ, bén nhọn như vậy? Ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi ngay cả đa tạ cũng chưa nói một câu, cư nhiên còn rống người như vậy?”

“Ngươi muốn làm gì?” Hoành Duyên cảnh giác nhìn chằm chằm Tử Li, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng phía sau tay nhỏ bé đang bấu chặt hơn làm cho nó tràn đầy dũng cảm ưỡn ngực.

Tử Li hung tợn trừng mắt tới gần, bóng dáng đưa bọn họ toàn bộ bao phủ , tiếp theo, bỗng nhiên xách lên cổ áo Hoành Duyên nói: “Ngươi và cha ngươi đều chán ghét như nhau!”

Vừa lòng nhìn hai tiểu quỷ sợ đến hai mắt trợn to, sau đó ngẩng đầu nhìn con diều đang lắc lư trên cây, tà ác cười, hai ba bước đi đến cái cây đối với hắn mà nói không tính là quá cao .

Hai tiểu hài tử đều dựng miệng ngửa đầu nhìn hắn.

Tử Li bắt được diều của bọn họ , lắc lắc hỏi: “Diều của các ngươi đi? Có muốn lấy?”

Hoành Duyên hé miệng không đáp, Hhoành Sắc do dự trong chốc lát nói muốn.

“Tốt lắm!” Tử Li đắc ý nheo lại mắt, cầm lấy diều cư nhiên lại đi tới một nơi rất cao, sau đó đem diều chặt chẽ cột vào trên đỉnh cây, lại hai ba bước đi xuống dưới, vỗ vỗ hai tay, bỏ lại hai tiểu quỷ đang lăng lăng ngẩn ngơ méo lệch rời đi!

“. . . . . . Ô oa, diều. . . . . . diều, Duyên ca ca, diều của ta. . . . . .”

……………

Hoành Húc một bước vào cửa liền cảm thấy không khí khác thường, thị nữ quá mức trầm mặc, không gặp bóng dáng Tử Li, lại còn tẩm thất đóng đến mức nghiêm nghiêm!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoành Húc nhíu mày hỏi.

“Hồi bệ hạ, điện hạ sáng nay đi ra ngoài sau khi trở về liền bộ dáng rầu rĩ không vui, sau đó đem chính mình nhốt ở trong phòng không cho chúng ta đi vào!” Đại thị nữ Minh Nguyệt hồi đáp.

“Các ngươi lui xuống trước đi!”

“Dạ!”

Đợi cho người đi hết, Hoành Húc đẩy cánh cửa tẩm thất, phát hiện Tử Li đã cài then bên trong .

“Bảo bối nhi làm sao vậy? Là ai chọc giận ngươi sinh khí? Trước mở cửa được không?” Hoành Húc gõ cửa nói.

“. . . . . .”

“Ngươi là đang giận ta không trở về cùng ngươi dùng tảo thiện sao?”

“. . . . . .”

“Vậy là giận ta không trở về dùng ngọ thiện? Bảo bối nhi, mới vừa rồi thật sự bận quá, nhất thời quên sai người trở về nói cho ngươi biết !”

“. . . . . .”

Hoành Húc nhíu mày, “Trước mở cửa ra chúng ta giáp mặt nói được chứ?” Đợi trong chốc lát vẫn không chiếm được đáp lại, Hoành Húc không khỏi ảo não!

“Ngươi không ra, ta đây liền trực tiếp phá cửa !” Ngữ khí cũng có chút ngạnh.

Vẫn không được đáp lại, Hoành Húc không vui, khi nhấc chân vừa muốn phá cửa thì cửa phòng khoát một tiếng mở ra, Tử Li đứng ở cửa lấy mắt trừng hắn!

Hoành Húc theo đi vào, tùy tay đóng cửa lại!

“Bảo bối nhi lại có ai chọc giận ngươi sinh khí?”

“Ở trong mắt ngươi ta chính là người nhỏ mọn như vậy?” Tử Li rất không thích nheo mắt nhín hắn nói.

“Đương nhiên không phải, bảo bối nhi!” Hoành Húc vươn tay muốn ôm, Tử Li lại né tránh. Hoành Húc không tự nhiên buông tay nói tiếp, “vậy bảo bối nhi có thể nói cho ta biết ngươi vì sao mất hứng?”

“. . . . . . Hoành Húc, ngươi đến tột cùng đem ta thành cái gì ? Nam sủng của ngươi?”

“Bảo bối nhi, tại sao lại đề cập lại vấn đề này? Ta không đem ngươi thành nam sủng, ta đem ngươi thành tình nhân!”

“Ngươi nói là phải không? Nói thực ra ta cảm thấy được mình là sủng vật ngươi dưỡng ở nhà, chuyện cần làm mỗi ngày chính là chờ ngươi trở về, sau đó đòi lấy niềm vui của ngươi!”

Hoành Húc cười khổ, “vậy bảo bối nhi bảo ta làm như thế nào mới có thể cho ngươi cảm nhận được ta đem ngươi thành tình nhân, không có đem ngươi thành nam sủng cũng không có đem ngươi thành sủng vật đây?”

Tử Li ngẩn ra, tiếp theo tức giận bất bình, “Ngươi hỏi ta ta làm sao biết?”

“Bảo bối nhi có phải rất buồn hay không? Nếu là buồnngươi có thể ra cung, bất quá phải mang theo vài tên thị vệ!”

“Cái đó và dưỡng sủng vật, thỉnh thoảng làm cho nó đi tản bộ một chút có gì khác nhau?” Tử Li càng thêm không chấp nhận.

Hoành Húc không nói gì nhìn y một trận, tiếp theo than nhẹ một tiếng nói: “Ta biết ngươi để ý chính là cái gì? Nhưng bảo bối nhi, thân phận của chúng ta quyết định hết thảy, ngươi là chất tử của ta , ngươi chỉ có thể sinh hoạt dưới thế lực của ta . . . . . .”

“Ta không được đối đãi công bằng!” Tử Li nhìn hắn.

“Như thế nào không công bằng!” Hoành Húc cũng đáp trả nhìn Tử Li.

“Như thế nào công bằng? Nếu ngươi đem ta cho rằng tình nhân, ngươi phải đối với ta thẳng thắn, ít nhất nói cho ta biết ngươi có mấy lão bà có mấy nhi tử, đừng nói với ta ‘ ngươi không có hỏi, cho nên ta chưa nói ’ vô nghĩa như vậy! Ta có quyền biết mình là người thứ mấy!”

“Bảo bối nhi, ngươi là đang chui ngõ cụt sao? Ngươi nên biết ta là vua của một nước, hậu cung phi tử tự nhiên phải có, nhi tử đương nhiên cũng không ít. . . . . .”

“Còn không ít! Tử nhân Hoành Húc, ngươi có một đống lớn lão bà một đống lớn nhi tử còn tìm ta làm chi?”

“Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau!”

“Ta mặc kệ, dù sao ta chính là tâm lý không cân bằng được không? Ngươi có nhiều người như vậy, ta lại không có một người. . . . . .” (chệch đề rồi = =|||)

“Bảo bối nhi, ý của ngươi là nói ngươi muốn thú thân (kết hôn), muốn nhi tử sao?” Hoành Húc nheo lại mắt.

“Ta chính là ý tứ này! Ta muốn lão bà, ta muốn đứa con!” Tử Li rống to, trợn tròn ánh mắt trừng mắt Hoành Húc.

“Bảo bối nhi, ta chỉ xem như ngươi là đang nói giỡn, hiện nay tốt nhất đánh mất ý niệm này trong đầu, nếu không ta thật không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì!”

“Ngươi uy hiếp ta, Hoành Húc, vừa mới rồi còn nói đem ta thành tình nhân còn nói công bằng!” Tử Li lại rống.

“Cũng bởi vì ta đem ngươi thành tình nhân ta mới không cho phép ngươi có loại ý niệm này trong đầu, ngươi đây là phản bội!” Hoành Húc thanh nghiêm lệ sắc ().

“Ngay cả ngươi cũng phản bội ta vì sao ta không được phản bội ngươi?”

“Ta khi nào thì phản bội ngươi ? Ta có thê có nhi là chuyện lúc trước!”

Tử Li hí mắt, bỗng nhiên xót xa nói: “Nói dối cũng không nháy mắt, sáng nay ta đi dạo một vòng trong cung, nghe được lời bàn tán nhiều nhất chính là ‘ ai nha, bệ hạ chúng ta lại muốn tuyển tú nữ ’, tử nhân Hoành Húc, ngươi dám nói một câu không phải? Ngươi sáng nay nói có chuyện quan trọng, nói vậy chính là loại chuyện quan trọng này đi?”

Hoành Húc bị dội đến không còn lời để nói, hắn đuối lý, nhưng mà tuyển tú nữ không phải bổn ý của hắn, quy củ lịch đại tổ tông lưu lại hắn cũng không thể bóp méo ! Không biết lý do như vậy, bảo bối nhi có thể nhận hay không ?

Vừa định mở miệng, nhưng Tử Li đã giành trước nói: “Cút ——”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio