Vội vàng đuổi tới hiện trường, Lan phi đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, Hoành Sắc một bên đấm đá thái giám ngăn đón mình một bên lớn tiếng khóc nháo, hoàng hậu cùng những cung phi khác chỉ thờ ơ ngồi ngay ngắn một bên thưởng thức trà xem cuộc vui.
Đến khi âm thanh xướng giá của Lẫm Đức vang lên, mặt của đám nữ nhân mới thoáng chốc trắng bệch.
“Nô tì khấu kiến bệ hạ!” Người xung quanh lập tức đứng dậy nghênh giá.
Hoàng hậu tư thế sợ hãi, Lan phi này tuy rằng thất sủng, nhưng khó bảo bệ hạ sẽ không bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, chính mình tùy tiện hành hình có thể làm tức giận long nhan quay ngược lại trách tội hay không? Nhưng nghĩ lại, mình thân là hoàng hậu nắm quyền chưởng quản hậu cung, phạt một phi tử dĩ hạ phạm thượng cũng không tính là vượt quyền!
“Hoàng hậu, ngươi có nên cho trẫm một lời giải thích hay không?” Hoành Húc luôn luôn rất ít để ý tới hậu cung phân tranh, đám nữ nhân này không phải vì ích lợi gia tộc thì chính là vì vinh hoa phú quý của bản thân, những lời khen tặng dệt hoa trên gấm vô vị, sống bỏ đá xuống giếng cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn, nếu bối cảnh có tài năng bợ đỡ tự nhiên có thể sống sót, vô hậu thuẫn vô thủ đoạn cô phương tự thưởng(đơn độc tự tranh giành) tự nhiên sẽ rước lấy tai họa bất ngờ. Lan phi thuộc loại người khi được sủng ái thì không biết hoặc giả là khinh thường những chuyện mượn sức quan hệ, khi thất sủng thì cứ cho là mình không gây chuyện với người thì sẽ không bị người sinh sự.
“Bệ hạ, Lan phi rắp tâm hại người, xúi giục hoàng tử chửi rủa Bổn cung, dĩ hạ phạm thượng, Bổn cung y theo luật phạt trượng năm mươi!” Hoàng hậu tự cho là hữu lý hồi đáp.
“Mẫu phi, ô ô —— phụ hoàng ——” Hoành Sắc ôm cánh tay Lan thi khóc đến thanh âm khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt nhìn Hoành Húc, bộ dáng khát vọng được an ủi rồi lại không dám nói cầu xin rất đáng thương!
Hoành Húc phất tay, Lẫm Đức hiểu ý tiến lên ôm lấy bé đã khóc đến sắp đứt hơi, lại cho cung thị đi đến nâng Lan phi quay về Lan Hinh cung thỉnh ngự y chẩn tri.
Tử Li cọ đến bên cạnh Lẫm Đức, nhìn cái mũi đỏ bừng của Hoành Sắc khóc đến co a co, bỗng nhiên nổi lên phụ tính (thiên tính làm cha = =), cư nhiên ôm qua tiểu thí hài nhẹ giọng dỗ dành.
Hoành Sắc túm vạt áo Tử Li nức nở nói: “Mẫu Dạ Xoa, người xấu. . . . . . Đánh. . . . . . Đánh mẫu phi!”
“Bệ hạ ngài nghe xem!” Hoàng hậu chỉ vào Hoành Sắc trưng ra vẻ mặt ‘chứng cớ vô cùng xác thực’ nói.
“Thật sự là dục gia chi tội hà hoạn vô từ (Đã muốn vu oan thì chẳng lo gì không tìm ra chứng cứ tội trạng)!” Tử Li nhìn sắc mặt tái xanh của hoàng hậu, thay Hoành Sắc lau đi nước mắt nói, “Chỉ dựa vào mấy câu của tiểu hài tử liền nhận định Lan phi dĩ hạ phạm thượng, sức liên tưởng của ngươi thật đúng là kinh người a!”
Hoàng hậu hận không thể đem tên chất tử ỷ vào bệ hạ sủng ái liền vô pháp vô thiên này thiên đao vạn quả, hiện tại tạm thời không động được ngươi, về sau sẽ cho ngươi chịu đủ! Hoàng hậu tuy là khí cực, nhưng Hoành Húc ở bên lạnh lùng nhìn khiến nàng cũng không dám trợn mắt nhìn, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp: “Không phải nô tì tồn tâm vu oan, thật sự là bởi vì Lan phi rất không coi ai ra gì, nếu không phải nàng cố ý xúi giục, Sắc nhi lại như thế nào nói ra lời như vậy?”
“Một khi đã như vậy, tội ngươi đã định rồi, hình ngươi cũng phạt , còn dẫn một đám người tụ ở trong này làm gì? Có phải còn muốn thêm vào một cái tội Hoành Sắc mục vô tôn trưởng (trong mắt không có bề trên), dĩ hạ phạm thượng sau đó theo luật phạt năm mươi trượng hay không a?” Hoành Húc không mặn không nhạt mở miệng nói, ánh mắt lại lạnh đến như băng. Hắn đối với một đống nữ nhân tranh đấu gay gắt này thật sự là hoàn toàn chán ghét!
“Nô tì cũng không có ý này, thỉnh bệ hạ minh giám!” Hoàng hậu kinh hãi, lập tức ủy khuất nói.
Hoành Húc phất tay áo cũng lười liếc mắt một cái, dẫn mọi người dẹp đường hồi cung!
Tử Li rất là buồn bực nhìn Hoành Húc ở phía trước, nguyên bản còn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ gọi người đem hoàng hậu phạt trượng năm mươi đại bản thay Lan phi báo thù, ai biết chỉ là tùy tiện nói mấy câu không đến nơi đến chốn liền vỗ vỗ mông chạy lấy người!
Khí thế mãnh liệt tiến đến, lặng yên không một tiếng động rời đi, thật không phải là tác phong của y a!
“Bảo bối nhi đang giận ta sao?” Xách lên Hoành Sắc đã khóc mệt mỏi ghé vào trên vai Tử Li ngủ say đưa cho Lẫm Đức, sau đó vẫy lui mọi người, Hoành Húc ôm người nãy giờ không nói được một lời cọ cọ mặt của y hỏi.
“Không phải tức giận, chỉ là không rõ, biết rất rõ ràng là hoàng hậu vu cáo hãm hại, ngươi vì cái gì không thay Lan phi trút giận? Chẳng lẽ là bởi vì không thích nàng liền bỏ mặc tùy ý nàng bị người oan uổng khi dễ?”
“Có chút ý này, thứ không thích tự nhiên không muốn hao tâm tốn sức đi giữ gìn!” Hoành Húc nói thẳng.
Tử Li quay về trừng hắn, “Ngươi thật đúng là lãnh huyết!”
“Quá khen!”
“Động vật máu lạnh không được chạm ta!”
“Không cần! Ta muốn hôn một cái!”
“Tử nhân Hoành Húc, ta đã nói với ngươi đứng đắn! Đại lão bà kia của ngươi rất phúc hắc (xảo quyệt), ta khẳng định có một nửa tiểu lão bà của ngươi đều là bị nàng giết chết!”
“Hậu cung vốn chính là một nơi ăn tươi nuốt sống, nữ nhân nếu muốn sống tốt nhất không nên vào, nếu vào được phải làm tốt chuẩn bị tùy thời sẽ có thể chết oan chết uổng! Bảo bối nhi, đây là quy tắc sinh tồn, ta củ chính (sửa sai) không được, cũng không muốn đi củ chính!” Hoành Húc thản nhiên mở miệng.
“Vạn nhất có một ngày ta cũng giống Lan phi bị vu cáo hãm hại, ngươi sẽ làm như thế nào? Cũng là giống hôm nay qua loa vài câu như vậy sao?” Tử Li nhìn Hoành Húc từ từ hỏi.
Hoành Húc vi lăng, tiếp theo sủng nịch cười nói: “Thật sự là chịu không nổi cái đầu nhỏ này của ngươi cả ngày nghĩ cái gì. Không có một ngày như vậy, bảo bối nhi tin tưởng ta!”
“Ngươi đang lảng tránh vấn đề của ta!”
“Được rồi, được rồi, nếu thực sự có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ không để cho bảo bối của ta bị nửa điểm thương tổn! Còn có thể đem cái tên người gây họa kia trói lại ra sức đánh một trăm roi! Như vậy vừa lòng chưa?”
“Này còn kém không nhiều lắm!”
“Cao hứng ?”
“Bình thường cao hứng!”
“Vậy cũng cho ta hôn một chút!”
“. . . . . . Uy, ngươi nói chính là hôn, hiện tại móng vuốt đang sờ ở đâu! Hoành Húc, ngô, ngươi xấu. . . . . .”
…………………..
Lan phi bị đánh mới hai mươi trượng đã ở trên giường nằm hơn nửa tháng mới xuống được giường, có thể tưởng tượng được lúc ấy nếu không có Tử Li đưa cứu binh Hoành Húc đến, Lan phi chỉ sợ đã là hương tiêu ngọc vẫn (xuống mồ) !
Hoành Sắc từ sau ngày ấy bỗng nhiên đối với Tử Li trở nên dị thường thân cận, cả ngày chạy tới Hạ Hà cung, có khi thậm chí ở luôn nơi này không muốn trở về, nhìn thằng bé dính như hồ làm cho Hoành Húc rất là bất mãn. Hơn nữa tiểu quỷ này trước kia cứ đối diện với hắn là lại sợ, hiện tại đối diện với gương mặt hàn băng của hắn cư nhiên có thể nhìn như không thấy, quả thực không đem phụ hoàng hắn vào mắt! (chai rồi =]]]])
Tựa như hiện tại, mặc kệ Hoành Húc hí mắt đe doạ như thế nào, Hoành Sắc cũng chỉ là bình chân như vại oa ở trong lồng ngực Tử Li, một tay cầm lấy đề tử cao một tay cầm lấy hạnh nhân tô, miệng nhai hạt dẻ Tử Li bóc vỏ, đôi mắt trừng to viên nhãn đồng trượt tới trượt lui nhìn Hoành Húc thừa dịp Tử Li không chú ý liền liều mạng phóng ra nhãn đao ở đối diện.
“Há miệng, a ——” Tử Li bóc tiếp một hạt dẻ hương hương ngọt ngào đưa đến trong cái miệng nhỏ mở lớn của Hoành Sắc, “Tốt lắm, một hạt cuối cùng . Sắp ăn cơm không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.”
“Ân!” Hoành Sắc ngoan ngoãn gật đầu.
“Thật đáng yêu!” Tử Li niết niết gương mặt thịt hồ hồ của bé nói.
“Bảo bối nhi, thứ này đã ở nơi này của chúng ta hai ngày, có phải hay không. . . . . .” Hoành Húc vừa nghe Tử Li còn muốn lưu lại Hoành Sắc ăn cơm không khỏi nhắc nhở nói.
“Cũng đúng nga, Sắc nhi hai ngày không trở về, mẫu phi ngươi sẽ nhớ, không bằng hiện tại để Minh Nguyệt tỷ tỷ đưa ngươi quay về Lan Hinh cung được không?”
“Không cần nha! Hương Mai tỷ tỷ nói mẫu phi thân thể khiếm an, luôn bắt ta ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng! Ta không gặp được mẫu phi, cũng không ai chơi với ta, ta muốn ở nơi này của đại ca ca!” Hoành Sắc thấy Tử Li muốn nó đi, lập tức bỏ xuống điểm tâm trong tay, túm ống tay áo của y đáng thương hề hề nói.
Hoành Húc cười lạnh, hảo a, tiểu quỷ, cư nhiên hiểu được tìm kiếm đồng tình! Trong lòng biết, chiêu này với Tử Li luôn luôn lần nào cũng hữu dụng!
Quả nhiên nghe thấy Tử Li mềm lòng sờ sờ đầu của bé nói: “Được rồi, vậy lại ở chỗ này vài ngày! Chờ ngày nào đó mẫu phi ngươi hết bệnh rồi ta mới đưa ngươi trở về đi!”
“Chỉ biết đại ca ca tốt nhất !”
Hoành Húc trán bạo gân xanh, tử tiểu quỷ bàn tay xảo quyệt của ngươi đang bắt ở đâu a, còn có mặt của ngươi, còn cọ vào cổ bảo bối nhi nhà ta, cẩn thận ta phế đi ngươi! (nhục nhã quá=]]]]]])
“Tốt lắm Sắc nhi, nên đi tắm rửa!” Nói xong, Tử Li ôm lấy Hoành Sắc hướng đến dục trì.
“Từ từ bảo bối nhi!” Hoành Húc đè nặng căm tức trong lòng cười đến vẻ mặt thoải mái nói, “Giao cho Minh Nguyệt giúp nó tắm đi! Ta muốn cùng ngươi trò chuyện một chút! Bảo bối nhi, ngươi đã lâu không có liếc mắt nhìn qua ta !” Vác vẻ mặt bị vắng vẻ nhìn Tử Li. Tìm kiếm đồng tình? Hắn cũng biết!
Vừa định đáp hảo, Hoành Sắc đã không cho nguyện ý , bé ôm lấy cổ Tử Li, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, lã chã chực khóc nói: “Người ta muốn cùng đại ca ca tắm!”
“Hảo hảo hảo, ta với ngươi cùng nhau tắm!” Tiếp theo quay đầu lại nói, “Có việc đợi lát nữa nói sau đi!”
Hoành Húc tức giận đến mắt co rút, từ phía sau cũng tuyệt không chịu thiệt nhấc chân đuổi kịp.
Trong dục trì rộng thùng thình, Tử Li đang giúp Hoành Sắc chà táo đậu (đậu để tắm), Hoành Húc vén màn tiến vào, hai mắt tỏa sáng nhìn tấm lưng trần phiếm ánh sáng như trân châu của Tử Li, nhanh chóng cởi sạch xiêm y vướng bận trên người, Hoành Húc cũng đi xuống bể, sau đó cọ đến phía sau Tử Li, trước tiên ở trên thắt lưng mềm mại không rời tay ăn đậu hủ một phen.
Tử Li lắc lắc vai tránh né ma trảo của hắn, quay đầu lại đè nặng thanh âm nói: “Con của ngươi ở trước mặt quy củ chút đi!”
Hoành Húc tà khí cười, đem y nhét vào giữa hai chân mình, khẽ cắn bờ vai ngọc nhuận, cắn đến bên tai y nhẹ nói a: “Nó đang ngoạn tiểu mộc thuyền, nào có tâm tư xem chúng ta!” Nói xong, cố ý nắm lấy hạ thân chà sát ở mông Tử Li.
Tử Li thẹn đỏ cả mặt, sắc lang này, cũng không nhìn xem địa điểm liền động dục!
“Ngươi cũng đừng xằng bậy!” Tử Li thoáng động thân đứng dậy, lại bị Hoành Húc chặn ngang một cái ngã ngồi quay về trên đùi hắn, mà vật cứng kia vừa lúc để ở giữa khe của y.
Hoành Húc ghé vào lỗ tai y đắc chí cười khẽ, “Ta muốn ngươi, bảo bối nhi!” Nói xong bàn tay liền dùng sức, chậm rãi đem Tử Li ấn xuống.
Có nước làm dịu, mặc dù có chút trướng đau nhưng cũng thoải mái. Rốt cục hoàn toàn tiến vào, Hoành Húc bắt đầu kích thích ở biên độ nhỏ, Tử Li chết sống bịt miệng mình không dám lên tiếng. Hoành Sắc còn đang hưng trí bừng bừng ngoạn tiểu mộc thuyền mà Tử Li đưa cho nó, hoàn toàn không biết chuyện phía sau.
Loại giao hợp như yêu đương vụng trộm này, làm cho hai người cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa kích thích. Hoành Húc muốn ngừng mà không được còn muốn Tử Li lại đến một lần, nhưng bị Tử Li cho một cái khuỷu tay đánh trở về.
Nguyên nhân là một câu của Hoành Sắc: “Đại ca ca, hôm nay như thế nào muốn tắm như vậy a, nước hảo lạnh a!”